Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-588
Chương 588
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Mẹ, mẹ sao thế?” Dương Mạn gượng gạo mỉm cười, an ủi con gái, “Mẹ không sao, lên nhà rồi nói.” Mẹ cô đã từng phẫu thuật thay van tim, mặc dù mấy năm nay sức khỏe mẹ cũng ổn, nhưng cô không dám lơ là. Nghĩ đến tình huống bất ngờ xảy ra với Chu Đình, cô lo lắng hỏi: “Mẹ, nếu mẹ thấy khó chịu thì phải nói ngay, không có chuyện gì quan trọng hơn sức khỏe của mẹ cả.” “Ừ, mẹ không sao, đi thôi.”
Lên lầu vào nhà.
Dương Mạn nhẹ nhàng đóng cửa lại. Bà nghĩ, con gái đã lớn rồi, cũng nên nói chuyện này cho nó nghe. “Mẹ...” Phương Tiểu Hi thấy bộ dạng khác thường của mẹ, trong lòng lại càng lo lắng hơn. Dương Mạn kéo con gái ngồi xuống sofa, tỉ mỉ ngắm nhìn con gái bằng ánh mắt2rất dịu dàng.
“Mẹ?”
“Tiểu Hi, con vẫn luôn muốn biết vì sao ba con lại nhảy lầu đúng không?” Phương Tiểu Hi ngơ ngác hỏi: “Không phải là ba bị vu oan sao?” Dương Mạn lắc đầu, “Đó là mẹ không muốn phá hủy hình tượng của ba trong mắt con, nên mới lừa con thôi.”
“Nói cho cùng, đầu sỏ hại ba con chính là một chữ “tham”
Sau đó, Dương Mạn thong thả kể cho con gái nghe nguyên nhân thực sự vì sao ba của cô lại tự sát. Hóa ra, năm đó Phương Diệp là cấp dưới của Cố Giang. Do có năng lực cao, làm người chính trực có trách nhiệm, cho nên được Cô Giang trọng dụng. Khi đó, Phương Diệp và Dương Mạn không có gì cả, tốt nghiệp đại học xong là ở lại thành phố B làm việc, ở tầng nhà dưới6mặt đất, mỗi ngày chen chúc trên tàu điện đi làm. Do được Cô Giang coi trọng nên Phương Diệp thăng chức rất nhanh, vẻn vẹn trong ba năm ngắn ngủi họ đã mua nhà mua xe, từ giai cấp vô sản nhảy đến giai cấp trung sản.
Sau đó Phương Tiểu Hi chào đời, Phương Diệp càng cố gắng làm việc kiếm tiền, thậm chí thường ở lại phòng làm việc. Tiền Phương Diệp mang về càng ngày càng nhiều, cung cấp cho vợ con một cuộc sống sung túc. Mới đầu Dương Mạn rất vui mừng, ít ra những vất vả của chồng đã được đền đáp. Nhưng lúc Phương Diệp cầm hàng triệu hàng triệu về nhà thì bà cảm thấy không ổn, tiền lương cao thế này đúng là quá vô lý. Tối hôm đó, dưới sự kiên nhẫn vặn hỏi của Dương Mạn, cuối0cùng Phương Diệp cũng thừa nhận sự thật ông lén lút thụt két và nhận hối lộ. Ông ôm đầu khóc lóc, nói rất hối hận, nói rất sợ, nói đã không thể quay đầu được nữa rồi. Sau đó, mỗi ngày Dương Mạn đều sống trong những ngày tháng kinh hồn bạt vía. Nhìn dãy số dài đằng đẵng trong tài khoản ngân hàng mà bà cảm thấy đó chính là dây thừng, bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết bà. Giấy không gói được lửa, cuối cùng, những hành động của Phương Diệp cũng bị người ta tố giác. Ông xấu hổ với Dương Mạn, hổ thẹn với Phương Tiểu Hi, càng hổ thẹn với người sếp Cổ Giang đã tin tưởng và nâng đỡ ông. Cuối cùng ông gọi điện cho Dương Mạn, nghe giọng của vợ và con gái lần cuối, rồi5mang theo sự hổ thẹn khổng lồ nhảy xuống từ cửa sổ phòng làm việc. Giây phút đó ông đã được giải thoát. Năm đó Phương Tiểu Hi chỉ mới sáu tuổi. Phương Diệp đã chết, dùng phương pháp mà ông cho là nhanh nhất kết thúc tất cả. Thật ra những năm qua, mỗi ngày ông đều sống trong đống lửa. Từ lần đầu tiên ông nhận tiền hoa hồng, một bước sai lầm ngàn bước lầm lỗi, lòng tham giống như cỏ dại, mầm cỏ đã nảy sinh trong đáy lòng ông.
Lòng tham càng không có giới hạn thì áp lực và sự hổ thẹn trong ông càng ngày càng nặng nề. Giậu đổ bìm leo, sau khi Phương Diệp chết, vô số người phụ trách bộ phận khách hàng tìm đến nhà đòi mẹ góa con côi họ phải trả lại số tiền đã đút9cho Phương Diệp.
Thậm chí còn có người đục nước béo cò muốn “hút máu” mẹ con Dương Mạn. Phương Diệp chết rất ô nhục, họ hàng thân thích vốn có liên lạc qua lại lập tức biến mất tăm. Ngay cả nhà mẹ của Dương Mạn cũng cắt đứt qua lại với bà. Chồng đã chết, một mình Dương Mạn gồng gánh nuôi con. Đối mặt những tên đòi nợ, bà không sợ không hãi. Phương Diệp gieo gió gặt bão là đúng, nhưng những người này đều là đồng lõa, bà sẽ không đưa tiền cho mấy tên đồng lõa đó. Bà biết, người Phương Diệp thấy hổ thẹn và không tha thứ cho mình nhất chính là ông sếp Cổ Giang này. Dương Mạn bán nhà bán cửa, cầm hết số tiền bất chính có trong nhà trả lại cho Cổ Giang, còn mình dẫn con gái ở nhà trọ. Kể từ đó, một mình bà gánh vác trách nhiệm nuôi con dưỡng cái.
Đúng, Cô Giang cũng không tra xét chuyện năm đó, là Dương Mạn chủ động trả lại số tiền ấy cho ông. Lần trả tiền đó là lần duy nhất Cổ Giang và Dương Mạn gặp mặt.
Chuyện đã trôi qua hơn hai mươi năm, giờ nhớ lại giống như mới xảy ra hôm qua, Dương Mạn xúc động nói: “Tiểu Hi, nếu năm đó Cổ tiên sinh tra cứu, lòng mẹ cũng sẽ thoải mái hơn. Những người ta lại không nói gì cả. Cố tiên sinh có ơn tri ngộ với ba con, nhưng ba con lại làm ra chuyện hèn mạt thế đó. Đến lúc chết, ba con cũng không còn mặt mũi nào nhìn Cố tiên sinh, mẹ cũng không có mặt mũi gặp Cố tiên sinh.”
Phương Tiểu Hi thật sự tiếp nhận không nổi những gì mẹ vừa kể. Người cha vĩ đại trong mắt cô, người cha tốt nhất trên đời này lại nhảy lầu tự sát và thụt két nhận hối lộ. Từ trước đến nay, ba cô luôn là điểm tựa tinh thần cho cô. Nhưng giờ đây có người lại nói với cô rằng, điểm tựa tinh thần của cô không có dũng khí gánh vác trách nhiệm đối diện với sai lầm.
“Tiểu Hi, mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi con khôn lớn, dù cuộc sống của mẹ con ta rất cực khổ, những tư tưởng thiết thực. Nhà họ Cố là danh môn vọng tộc, mẹ con ta thật sự không thể với tới. Nếu con gả cho Nam Hách thì cả đời này con không thể ngẩng đầu làm người ở nhà họ được. Hiện giờ con đã thành danh rồi, chúng ta cũng không thiếu tiền, tìm người bình thường được không con?”
Trước đó Phương Tiểu Hi vẫn luôn khóc thì giờ lại không muốn khóc nữa, cô khịt mũi, mỉm cười nói: “Mẹ, con hiểu rồi.”
“Tiểu Hi, chia tay luôn đau khổ, nhưng đau ngắn còn hơn đau dài. Nhân lúc mọi thứ con chưa ngã ngũ, con buông tay đi, thời gian trôi qua sẽ ổn thôi con à.” Phương Tiểu Hi cười gật đầu, rất nghe lời, “Dạ.” “Có mẹ ở bên con, con muốn khóc thì khóc đi, đừng sợ xấu hổ trước mặt mẹ.” “Mẹ, con muốn đi du lịch, mẹ đi với con, giúp con giải tỏa tâm tình được không?” “Con thật sự muốn làm thế?” “Dạ, thật ạ.” “Được rồi, con muốn đi đâu, mẹ luôn ở bên con.”
“Da.”
Không quá mấy ngày, tin “Phương Tiểu Hi mất liên lạc” trở thành tiêu đề nóng trong giới giải trí, Tin tức vừa tung ra là hệ thống Weibo hoàn toàn bị tê liệt.
Giải trí Minh Nghiệp cũng xác nhận trên trang Weibo chính thức, đã ba ngày không liên lạc được với Phương Tiểu Hi, hi vọng cộng đồng mạng nếu biết được tin tức về Phương Tiểu Hi xin kịp thời thông báo
Ngay lúc này, đừng nói giới giải trí mà toàn xã hội cũng nổ tung rồi.
“Phương Tiểu Hi bị bắt cóc rồi hả?” _“Có phải gặp phải tội phạm biến thái cưỡng hiếp rồi không? Bọn mình đến dưới lầu nhà Tiểu Hi tìm đi, vườn hoa, bụi cỏ, hẻm nhỏ đều tìm hết.” “Cái gì? Giết con tin rồi? Hiếp trước giết sau?” “Tiểu Hi chị ở đâu? Lên tiếng được không, ít ra cũng phải cho bọn em biết chị an toàn.”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Lên lầu vào nhà.
Dương Mạn nhẹ nhàng đóng cửa lại. Bà nghĩ, con gái đã lớn rồi, cũng nên nói chuyện này cho nó nghe. “Mẹ...” Phương Tiểu Hi thấy bộ dạng khác thường của mẹ, trong lòng lại càng lo lắng hơn. Dương Mạn kéo con gái ngồi xuống sofa, tỉ mỉ ngắm nhìn con gái bằng ánh mắt2rất dịu dàng.
“Mẹ?”
“Tiểu Hi, con vẫn luôn muốn biết vì sao ba con lại nhảy lầu đúng không?” Phương Tiểu Hi ngơ ngác hỏi: “Không phải là ba bị vu oan sao?” Dương Mạn lắc đầu, “Đó là mẹ không muốn phá hủy hình tượng của ba trong mắt con, nên mới lừa con thôi.”
“Nói cho cùng, đầu sỏ hại ba con chính là một chữ “tham”
Sau đó, Dương Mạn thong thả kể cho con gái nghe nguyên nhân thực sự vì sao ba của cô lại tự sát. Hóa ra, năm đó Phương Diệp là cấp dưới của Cố Giang. Do có năng lực cao, làm người chính trực có trách nhiệm, cho nên được Cô Giang trọng dụng. Khi đó, Phương Diệp và Dương Mạn không có gì cả, tốt nghiệp đại học xong là ở lại thành phố B làm việc, ở tầng nhà dưới6mặt đất, mỗi ngày chen chúc trên tàu điện đi làm. Do được Cô Giang coi trọng nên Phương Diệp thăng chức rất nhanh, vẻn vẹn trong ba năm ngắn ngủi họ đã mua nhà mua xe, từ giai cấp vô sản nhảy đến giai cấp trung sản.
Sau đó Phương Tiểu Hi chào đời, Phương Diệp càng cố gắng làm việc kiếm tiền, thậm chí thường ở lại phòng làm việc. Tiền Phương Diệp mang về càng ngày càng nhiều, cung cấp cho vợ con một cuộc sống sung túc. Mới đầu Dương Mạn rất vui mừng, ít ra những vất vả của chồng đã được đền đáp. Nhưng lúc Phương Diệp cầm hàng triệu hàng triệu về nhà thì bà cảm thấy không ổn, tiền lương cao thế này đúng là quá vô lý. Tối hôm đó, dưới sự kiên nhẫn vặn hỏi của Dương Mạn, cuối0cùng Phương Diệp cũng thừa nhận sự thật ông lén lút thụt két và nhận hối lộ. Ông ôm đầu khóc lóc, nói rất hối hận, nói rất sợ, nói đã không thể quay đầu được nữa rồi. Sau đó, mỗi ngày Dương Mạn đều sống trong những ngày tháng kinh hồn bạt vía. Nhìn dãy số dài đằng đẵng trong tài khoản ngân hàng mà bà cảm thấy đó chính là dây thừng, bất cứ lúc nào cũng có thể giết chết bà. Giấy không gói được lửa, cuối cùng, những hành động của Phương Diệp cũng bị người ta tố giác. Ông xấu hổ với Dương Mạn, hổ thẹn với Phương Tiểu Hi, càng hổ thẹn với người sếp Cổ Giang đã tin tưởng và nâng đỡ ông. Cuối cùng ông gọi điện cho Dương Mạn, nghe giọng của vợ và con gái lần cuối, rồi5mang theo sự hổ thẹn khổng lồ nhảy xuống từ cửa sổ phòng làm việc. Giây phút đó ông đã được giải thoát. Năm đó Phương Tiểu Hi chỉ mới sáu tuổi. Phương Diệp đã chết, dùng phương pháp mà ông cho là nhanh nhất kết thúc tất cả. Thật ra những năm qua, mỗi ngày ông đều sống trong đống lửa. Từ lần đầu tiên ông nhận tiền hoa hồng, một bước sai lầm ngàn bước lầm lỗi, lòng tham giống như cỏ dại, mầm cỏ đã nảy sinh trong đáy lòng ông.
Lòng tham càng không có giới hạn thì áp lực và sự hổ thẹn trong ông càng ngày càng nặng nề. Giậu đổ bìm leo, sau khi Phương Diệp chết, vô số người phụ trách bộ phận khách hàng tìm đến nhà đòi mẹ góa con côi họ phải trả lại số tiền đã đút9cho Phương Diệp.
Thậm chí còn có người đục nước béo cò muốn “hút máu” mẹ con Dương Mạn. Phương Diệp chết rất ô nhục, họ hàng thân thích vốn có liên lạc qua lại lập tức biến mất tăm. Ngay cả nhà mẹ của Dương Mạn cũng cắt đứt qua lại với bà. Chồng đã chết, một mình Dương Mạn gồng gánh nuôi con. Đối mặt những tên đòi nợ, bà không sợ không hãi. Phương Diệp gieo gió gặt bão là đúng, nhưng những người này đều là đồng lõa, bà sẽ không đưa tiền cho mấy tên đồng lõa đó. Bà biết, người Phương Diệp thấy hổ thẹn và không tha thứ cho mình nhất chính là ông sếp Cổ Giang này. Dương Mạn bán nhà bán cửa, cầm hết số tiền bất chính có trong nhà trả lại cho Cổ Giang, còn mình dẫn con gái ở nhà trọ. Kể từ đó, một mình bà gánh vác trách nhiệm nuôi con dưỡng cái.
Đúng, Cô Giang cũng không tra xét chuyện năm đó, là Dương Mạn chủ động trả lại số tiền ấy cho ông. Lần trả tiền đó là lần duy nhất Cổ Giang và Dương Mạn gặp mặt.
Chuyện đã trôi qua hơn hai mươi năm, giờ nhớ lại giống như mới xảy ra hôm qua, Dương Mạn xúc động nói: “Tiểu Hi, nếu năm đó Cổ tiên sinh tra cứu, lòng mẹ cũng sẽ thoải mái hơn. Những người ta lại không nói gì cả. Cố tiên sinh có ơn tri ngộ với ba con, nhưng ba con lại làm ra chuyện hèn mạt thế đó. Đến lúc chết, ba con cũng không còn mặt mũi nào nhìn Cố tiên sinh, mẹ cũng không có mặt mũi gặp Cố tiên sinh.”
Phương Tiểu Hi thật sự tiếp nhận không nổi những gì mẹ vừa kể. Người cha vĩ đại trong mắt cô, người cha tốt nhất trên đời này lại nhảy lầu tự sát và thụt két nhận hối lộ. Từ trước đến nay, ba cô luôn là điểm tựa tinh thần cho cô. Nhưng giờ đây có người lại nói với cô rằng, điểm tựa tinh thần của cô không có dũng khí gánh vác trách nhiệm đối diện với sai lầm.
“Tiểu Hi, mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi con khôn lớn, dù cuộc sống của mẹ con ta rất cực khổ, những tư tưởng thiết thực. Nhà họ Cố là danh môn vọng tộc, mẹ con ta thật sự không thể với tới. Nếu con gả cho Nam Hách thì cả đời này con không thể ngẩng đầu làm người ở nhà họ được. Hiện giờ con đã thành danh rồi, chúng ta cũng không thiếu tiền, tìm người bình thường được không con?”
Trước đó Phương Tiểu Hi vẫn luôn khóc thì giờ lại không muốn khóc nữa, cô khịt mũi, mỉm cười nói: “Mẹ, con hiểu rồi.”
“Tiểu Hi, chia tay luôn đau khổ, nhưng đau ngắn còn hơn đau dài. Nhân lúc mọi thứ con chưa ngã ngũ, con buông tay đi, thời gian trôi qua sẽ ổn thôi con à.” Phương Tiểu Hi cười gật đầu, rất nghe lời, “Dạ.” “Có mẹ ở bên con, con muốn khóc thì khóc đi, đừng sợ xấu hổ trước mặt mẹ.” “Mẹ, con muốn đi du lịch, mẹ đi với con, giúp con giải tỏa tâm tình được không?” “Con thật sự muốn làm thế?” “Dạ, thật ạ.” “Được rồi, con muốn đi đâu, mẹ luôn ở bên con.”
“Da.”
Không quá mấy ngày, tin “Phương Tiểu Hi mất liên lạc” trở thành tiêu đề nóng trong giới giải trí, Tin tức vừa tung ra là hệ thống Weibo hoàn toàn bị tê liệt.
Giải trí Minh Nghiệp cũng xác nhận trên trang Weibo chính thức, đã ba ngày không liên lạc được với Phương Tiểu Hi, hi vọng cộng đồng mạng nếu biết được tin tức về Phương Tiểu Hi xin kịp thời thông báo
Ngay lúc này, đừng nói giới giải trí mà toàn xã hội cũng nổ tung rồi.
“Phương Tiểu Hi bị bắt cóc rồi hả?” _“Có phải gặp phải tội phạm biến thái cưỡng hiếp rồi không? Bọn mình đến dưới lầu nhà Tiểu Hi tìm đi, vườn hoa, bụi cỏ, hẻm nhỏ đều tìm hết.” “Cái gì? Giết con tin rồi? Hiếp trước giết sau?” “Tiểu Hi chị ở đâu? Lên tiếng được không, ít ra cũng phải cho bọn em biết chị an toàn.”