-
Chương 542
Triệu Húc Nghiêu nhìn thấy Lâm Thiển, hơi lúng túng đáp: “Được, được.” Chỉ xin cổ đừng có dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với tôi, người khác sẽ hiểu lầm đấy. Vừa xuống lầu, Hà Mộ Tình đã nhìn thấy Lâm Thiển ngồi cách đó không xa. Bất thình lình cô ta kéo cánh tay Triệu Húc Nghiêu, nói nhỏ với anh: “Làm ơn làm ơn, giúp em một chuyện, lát nữa giả làm bạn trai em nhé. Xin anh đấy.” Không chờ Triệu Húc Nghiêu đồng ý, Hà Mộ Tình đã kéo anh đi về phía Lâm Thiển. Triệu Húc Nghiêu: “...” Lâm Thiên nhìn thấy bọn họ đi thẳng về phía mình, lập tức bỏ đi ánh mắt tò2mò.
“Cổ phu nhân.” Hà Mộ Tình nhiệt tình hết mức: “Thật trùng hợp lại gặp chị ở đây. Nam Nam và Bắc Bắc học ở đây sao?”
“Phải.”
“Giới thiệu với chị một chút, đây là bạn trai tôi” Hà Mộ Tình kéo Triệu Húc Nghiêu lên trước, nụ cười trên mặt tràn đầy kiêu ngạo, vừa có ý khoe khoang, vừa có ý trả thù. Phản ứng của Lâm Thiên hơi trì độn, ngập ngừng gật đầu: “..”
“Cổ phu nhân, tôi vẫn luôn muốn giải thích với Cổ tiên sinh nhưng vẫn không có cơ hội. Hôm nay thật khéo gặp được chị, phiền chị giải thích với Cổ tiên sinh giúp tôi. Mọi chuyện đều do anh ấy hiểu lầm mà thôi, tôi5là người đã có bạn trai rồi, hơn nữa lại là một người trẻ tuổi, có tiền đồ. Chúng tôi rất yêu nhau.” Lâm Thiển khó xử, chỉ có thể dùng nụ cười ngụy trang: “Được, tôi sẽ chuyển lời giúp cô.” Hà Mộ Tình khoác lác: “Sau này Nam Nam và Bắc Bắc cần đăng ký vào lớp nào thì cứ tìm tôi. Hiệu trưởng là chị gái của bạn trai tôi mà.”
“Được.” Lâm Thiên cười, thôi thì thỏa mãn lòng hư vinh cho cô ta một chút vậy. Nhưng Triệu Húc Nghiêu không làm được. Trước mặt người khác, nếu có thể giúp được tất nhiên anh sẽ giúp. Nhưng trước mặt Lâm Thiển, tuyệt đối Triệu Húc Nghiêu không muốn6ra tay giúp đỡ loại chuyện này.
Anh ho nhẹ hai tiếng, rút cánh tay ra khỏi tay Hà Mộ Tình. “Lâm Thiển, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi.” Hà Mộ Tình chấn động. Gì chứ, quen nhau sao? Lâm Thiển lại lắc đầu cười. Một là tỏ vẻ không sao, hai là dù sao người ta cũng là con gái, tóm lại cũng chưa chút mặt mũi, đừng nên vạch trần thẳng mặt như vậy.
Nụ cười trên mặt Hà Mộ Tình cứng ngắc: “Các... các người... quen nhau sao?” Vẻ mặt Triệu Húc Nghiêu tỏ ra không vui. Vốn dĩ anh có ấn tượng tốt với Hà Mộ Tình, nhưng thoáng chốc đều đổ sông đổ biển hết. Thậm chí anh còn3hối hận đã giới thiệu cô ta với trường.
“Bỗng nhiên anh nhớ ra buổi tối có hẹn, không thể ăn cơm với em được. Em đi trước đi nhé, anh trò chuyện với bạn cũ vài câu.” Chuyển biến bất chợt này khiến Hà Mộ Tình bị đả kích, không còn mặt mũi tiếp tục ở lại. Cô ta chẳng dám nói gì, gật đầu rồi cắm mặt xuống đất chạy biến. Lâm Thiên thấy dáng vẻ chạy trối chết của cô ta thì vừa buồn cười, vừa thấy đáng thương.
Triệu Húc Nghiêu nghiêm mặt nói: “Là em họ một đồng nghiệp nam giới thiệu. Vừa mới quen, vốn ấn tượng không tệ, nhưng hình như theo lời cô ấy thì cô ấy8đã dạy tư ở nhà em?” Lâm Thiển hơi khó xử, dù sao cô cũng không rõ lắm về Hà Mộ Tình, không thể vì cái nhìn phiến diện của bản thân mà hủy đi một mối nhân duyên. “Không sao, em cứ nói thật cho anh biết, để anh bỏ cuộc sớm cũng tốt.”
“Phải, cô ấy từng là giáo viên dạy múa cho Nam Nam, bao ăn bao ở, nhưng trước đó không lâu đã bị Cố Thành Kiêu sa thải.” “Cô ấy nói trước kia từng làm giáo viên dạy tư cho một nhà giàu, nhưng chỗ làm việc không thoải mái lắm. Theo lời cô ấy nói thì dường như nam chủ nhà có ý nghĩ không tốt với cô ấy, cho nên không làm nữa. Nếu đó là nhà em thì anh lại cảm thấy chồng em sẽ không có suy nghĩ bậy bạ với cô ấy, trái lại anh còn cảm thấy bất thường.” Trước giờ Lâm Thiển không phải là người thích châm chọc thị phi, nhưng Hà Mộ Tình đã ngu xuẩn thì cũng đừng trách cô tố cáo chân tướng. Tốt xấu gì Triệu Húc Nghiêu cũng là bạn của cô, cô không muốn bạn mình bị lừa. “Chuyện này em không trực tiếp tham dự vào, chỉ nghe chồng em kể lại. Tâm tính và đạo đức của cô giáo Hà không tốt lắm, chồng em làm bên điều tra hình sự, luôn chú ý bằng chứng, sẽ không trách làm người khác. Nhưng cô giáo Hà là do đích thân chồng em lựa chọn, năng lực cá nhân rất mạnh, điều này không thể phủ nhận.”
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Triệu Húc Nghiêu. Lâm Thiển an ủi: “Em cảm thấy, không có người nào toàn vẹn cả. Cô giáo Hà cũng còn trẻ, đối diện với mê hoặc đôi khi thường khó cầm lòng, chỉ cần không quá sai thì cũng chẳng sao. Anh hãy thử tìm hiểu, và cũng nên cho nhau một cơ hội.”
Triệu Húc Nghiêu cười cười: “Được rồi, anh nghe em.”
Anh nhìn dáng vẻ hiện tại của cô. Khí sắc và trạng thái tinh thần đều tốt hơn trước rất nhiều. Mặt mày rạng rỡ, càng xinh đẹp hấp dẫn hơn so với trước đây. Lúc mới quen cô, anh chỉ cảm thấy cô thân là phụ nữ mà phải mang theo hai đứa con, cuộc sống không mấy dễ dàng. Gia đình cô lại gặp phải biến cố, sự kiên cường của cô đã khiến anh đau lòng, khơi dậy ý muốn bảo hộ của anh. Tuy rằng sau này bị cô từ chối, nhưng trước giờ anh vẫn không hề hối hận vì đã thích cô.
Hiện giờ cô đã tái hợp với ba bọn trẻ. Trong giới xã giao luôn có người bàn tán về chuyện nhà họ Cố, ít nhiều gì anh cũng nghe nói qua. Lúc biết chồng cô chính là Cố Thành Kiêu nổi danh, anh chấp nhận thua cuộc. Thua một người đàn ông như vậy, anh thấy cũng đáng. “Em đang ở cùng với ba bọn trẻ à?” Vừa hỏi ra, anh chợt cảm thấy lúng túng, sao lại hỏi thăm chuyện riêng tư gia đình người ta chứ? Lâm Thiển cười cười sảng khoái trả lời: “Ừ, anh ấy còn yêu thương bảo vệ chúng em hơn trước đây, và cũng rất yêu hai đứa trẻ” “Vậy thì tốt... Anh thuộc dạng lão thành rồi, trong nhà thúc giục mãi. Anh vẫn luôn tìm kiếm đối tượng, nhưng không muốn miễn cưỡng.” “Ừ, đúng là không thể miễn cưỡng được. Đây chuyện cả đời người, dù sao cũng phải tìm người mình yêu và cũng yêu mình mới tốt.”
“Cái đó khó thật đấy, không phải mỗi người đều có may mắn tìm đúng đối tượng như em.”
Mãi mê nói chuyện, Lâm Thiển không phát hiện Cố Thành Kiêu đang đi tới. Anh tiến đến càng ngày càng gần, cho tới khi đỉnh đầu cô xuất hiện một cái bóng thì cô mới phát hiện ra. “Ủa, anh đến khi nào vậy?”
Cố Thành Kiêu đã từng gặp qua Triệu Húc Nghiêu. Có một đoạn thời gian, vì Triệu Húc Nghiêu mà anh suýt nữa đã buông tay Lâm Thiển.