Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 524
Lâm Thiển ở biệt thự nhà họ Lâm được chăm sóc rất tốt. Hàng ngày đưa đón bọn trẻ mới ra khỏi nhà, lại có tài xế riêng, còn nhàn nhã hơn cả trước kia.
Thật ra cô không cần thiết phải đưa đón con, nhưng ngày nào cũng chỉ ngủ ở nhà thì quá buồn chán, cứ cho là đi ra ngoài hóng2gió đi. “Em ở ngoài rồi hả?” Cố Thành Kiêu gọi điện cho cô, “Hôm nay cùng nhau ăn cơm đi.” Lâm Thiển nghĩ đến Tiểu Bân liền thấy buồn. Có lẽ Cố Thành Kiêu còn buồn hơn cô, nên cô không nghĩ ngợi gì mà nhận lời ngay, “Được.” “Em dẫn theo bọn nhỏ. Ăn cơm xong anh sẽ đưa mẹ con5em về. Bánh gato đất sét như thế nào rồi?” “Đầu bếp chỉ biết làm bánh gato thật, không biết nặn bánh đất sét, làm không đẹp còn bị Nam Nam giận. Con bé muốn anh làm cho nó.”
“Ha ha ha, được. Lát nữa ăn cơm xong anh sẽ giúp các con làm. Vẫn hẹn ở chỗ cũ, anh đang kẹt xe, mấy6mẹ con vào trước đi.”
“Được.”
Lâm Thiển đón con xong rồi đưa chúng đến nhà hàng quen thuộc.
Bọn nhỏ2vừa đến đã lao vào khu vui chơi. Lâm Thiên chỉ có thể ngồi5chờ và trông chừng các con. Đợi không bao lâu thì Cố Thành Kiêu0đã đến, nhưng đi cùng anh còn có người bạn cũ. Lâm Thiển nhìn3thấy cô, nụ cười trên khuôn mặt cũng cứng ngắc. Cố Thành Kiêu nhìn4thấy ý giận rõ ràng trong mắt Lâm Thiên, vội vàng giải thích: “Bọn anh đưa Lão Phạm đến sân bay nên trở về cùng nhau.”
Trịnh Tử Kỳ cũng giải thích giúp: “Là tôi nói muốn gặp cô. Cô đừng trách anh ấy.”
Đứng trước mặt tình địch khi xưa, làm sao Lâm Thiển có thể ra vẻ tức giận. Tất nhiên là cần rộng lượng thì phải rộng lượng, cần khách sáo thì phải khách sao, “Không sao đâu. Trong mắt cô, tôi cả nghĩ đến vậy sao? Ngồi đi... Bây giờ phải gọi cô là sĩ quan Trịnh nhỉ?” Trịnh Tử Kỳ cười cười, “Cũng được.”
Lâm Thiển quay lại gọi bọn trẻ. Hai đứa bé đầu đầy mồ hôi chạy lại.
“Chú Tiểu Mã, mấy hôm chú không đến thăm cháu rồi.” Nam Nam vừa đến đã lên tiếng ngay. “Chẳng phải hôm nay đã đến rồi sao? Lát ăn cơm xong chú đưa các cháu về nhà nặn bánh gato.”
“Hoan hô hoan hô. ở lớp có bạn mang bánh đến rồi, thật là đẹp! Chúng ta nhất định phải nặn bánh đẹp hơn.”
“Chuyện nhỏ.”
Cố Thành Kiêu dẫn bọn trẻ đi ra bàn giới thiệu: “Đây là Bắc Bắc, còn đây là Nam Nam... Đây là cô Trịnh.” “Cháu chào cô Trịnh.” Nam Nam, Bắc Bắc cùng cất giọng chào. Trịnh Tử Kỳ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Nam, khen chân thành, “Chào Nam Nam, cháu thật đáng yêu!” Cô lại chuyển sang nhìn Bắc Bắc, “Chào Bắc Bắc. Trông cháu...” Bất giác cô quay sang nhìn Cố Thành Kiêu. Đứa bé này chẳng phải là phiên bản khi nhỏ của Cố Thành Kiêu sao? Nhưng sao bọn trẻ lại gọi anh là chú? Chẳng lẽ đây không phải con của Cố Thành Kiêu à? Lại nghĩ đến lời Cố Thành Kiêu nói Lâm Thiên vẫn chưa tha thứ cho anh, cô không nhịn được mà bật cười. “Cô Trịnh, trông cháu thế nào?” Trẻ con lúc nào cũng muốn hiểu tường tận, Bắc Bắc hướng nội cũng không ngoại lệ. “Dáng của cháu giống y như đúc với chú Tiểu Mã khi còn bé” Trịnh Tử Kỳ thoải mái nói. Bắc Bắc nhìn chú Tiểu Mã, nét mặt hoan hỉ hài lòng. Chú Tiểu Mã thật là đẹp trai, đây là đang khen mình mà. Trịnh Tử Kỳ còn nói: “Lâm Thiển, tôi cũng không cố ý quấy rầy gia đình mọi người đoàn tụ. Tôi chỉ muốn nhân cơ hội này nói với cô vài câu.” Lâm Thiển bối rối giải thích: “Ai đoàn tụ với anh ta chứ, còn lâu.”
Cố Thành Kiêu cũng bối rối. Bị cự tuyệt ngay trước mặt người ngoài thì còn gì là sĩ diện nữa? “Em có thể nói chuyện riêng với Lâm Thiển một lúc không?” Trịnh Tử Kỳ quay sang Cố Thành Kiêu.
Cố Thành Kiêu gật mạnh đầu, “Nam Nam, Bắc Bắc, đi với chú. Chúng ta sang bên kia xem có món gì ngon.”
Thế là hai tay Cố Thành Kiêu dắt hai đứa nhỏ đi ra ngoài.
Trịnh Tử Kỳ hâm mộ nhìn theo bóng lưng bọn họ rồi thở dài nói: “Nếu tôi không phá thai thì con tôi cũng lớn tầm tuổi bọn trẻ.” “...” Lâm Thiên kinh ngạc nhìn cô, “Cô... cô nói cái gì?”
“Cô đừng khẩn tượng. Là con của tôi với lão Phạm, không liên quan đến Thành Kiều.”
“... Ồ, tôi, tôi cũng có nóng vội gì đâu.”
Phục vụ mang nước đến, Trịnh Tử Kỳ nói cảm ơn rồi lấy cốc nước hớp từng ngụm nhỏ, “Trong hoàn cảnh đó không thích hợp để sinh con, cho nên tôi phải nén đau thương mà phá thai, về sau tôi vẫn ngừa thai. Giờ tôi cũng đã lớn tuổi, lão Phạm còn lớn hơn nhiều, không biết sau này chúng tôi có cơ hội làm cha làm mẹ nữa hay không.” Lâm Thiển không ngờ Trịnh Tử Kỳ từng si mê Cố Thành Kiêu đến đánh mất bản thân mà lại có thể tâm sự những chuyện riêng tư như vậy với cô.
Sự thay đổi của cô khiến cho Lâm Thiển kinh hãi. “Trải qua mấy năm nay, chúng tôi không nhà không của phiêu bạt khắp mọi nơi. Nhiều lần tôi cũng suy sụp, là ba người họ luôn luôn động viên tôi. Bọn họ vì niềm tin trong lòng và trách nhiệm trên vai nên thật sự không để ý đến chuyện sinh tử.”.
“Cô không biết thôi, đó là kiểu sống ngày hôm nay không biết có ngày mai. Mỗi buổi sáng thức dậy, chỉ cần không có lão Phạm ở bên cạnh, tôi đều sợ anh ấy đã chết. Bây giờ nghĩ lại cũng vẫn còn cảm thấy thật khủng khiếp.” “Lão Phạm từng nói với tôi, không ai có thể làm bạn với mình cả đời. Trong cuộc sống sẽ có đoạn đường mình phải bước đi cô độc. Ngày tháng có người đồng hành quá ngắn ngủi, vì vậy không có lý do gì mà chúng tôi không trân trọng từng ngày được ở bên nhau.” “Tôi và lão Phạm may mắn còn sống trên cuộc đời này đến bây giờ, vì vậy tôi nghĩ, ngoại trừ cái chết, không ai có thể chia cắt chúng tôi.”
Nghe Trịnh Tử Kỳ nói liên miên, ngoài mặt Lâm Thiển thật bình tĩnh nhưng nội tâm không tránh khỏi xao động. Trịnh Tử Kỳ mà cô biết không phải là người có bộ dạng như thế này.
Trịnh Tử Kỳ còn nói: “Lâm Thiên, tôi chân thành xin lỗi cô. Tôi đã từng rất ngu ngốc, vô lý, gây nên nhiều đau khổ cho cô. Tôi thật sự rất xin lỗi, vô cùng xin lỗi.”
“Không cần... không sao đâu. Chuyện cũng đã qua rồi...” Lâm Thiển ngạc nhiên.
“Tiểu Bân mới vừa qua đời, Lão Phạm còn có án, chưa có quyết định. Chờ kết thúc vụ án, chúng tôi sẽ chính thức kết hôn. Có lẽ ba mẹ tôi sẽ phản đối, nhưng cũng không sao. Ý kiến của người bên cạnh sẽ không làm dao động quyết tâm kết hôn với anh ấy của tôi. Tôi nghĩ ba mẹ và anh trai tôi sẽ hiểu cho tôi.”
Lâm Thiển gật đầu, “Vậy... chúc mừng cô trước.”
Trịnh Tử Kỳ quay đầu nhìn Cố Thành Kiêu và bọn trẻ, “Cô nhìn đi, gia đình cô thật là hạnh phúc. Cô còn chưa cho Nam Nam, Bắc Bắc nhận cha sao?”
“Tôi...”
“Mấy năm nay Thành Kiều cũng rất đau khổ. Vì mong muốn sớm được gặp cô mà dù ở trong tình thể nguy hiểm anh ấy cũng rất nôn nóng, có lần thiếu chút nữa làm bị mình bại lộ mà mất mạng. Đó không phải chuyện đùa, sẩy một ly đi một dặm.”
“Từ nhỏ bọn họ đã tâm niệm đàn ông là phải làm nên chuyện lớn. Sở dĩ chúng ta yêu bọn họ chẳng phải cũng vì ý chí kiên cường và lòng hi sinh của bọn họ sao? Mẫu người đàn ông mình lựa chọn, chính là cuộc sống mà mình lựa chọn. Cuộc sống ngắn ngủi cay đắng, tôi cảm thấy tranh thủ hưởng thụ cuộc sống mới là quan trọng nhất. Cô có nghĩ như vậy không?”
Last edited: