Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 517
Cuộc phẫu thuật của Lâm Thiển kéo dài hơn ba tiếng. Khi được đẩy ra, Cố Thành Kiêu nhìn thấy mặt cô không còn chút máu, trái tim đau đớn như bị vò.
Trước khi giải phẫu, vì thời gian cấp bách nên bác sĩ cũng không giải thích quá trình phẫu thuật. Cố Thành Kiêu hỏi2Ninh Trí Viễn mới biết. Ninh Trí Viễn cho anh biết sơ bộ quy trình phẫu thuật, bao gồm cố định xương về đúng vị trí rồi bó bột lại. Mà lúc chỉnh lại xương thì vô cùng đau đớn, nhiều người đau đến bất tỉnh. Khó có thể tưởng tượng Lâm Thiển đã phải trải5qua những gì trong phòng phẫu thuật. Lúc đi ra Lâm Thiển đã tỉnh. Trông cô rất tiều tụy nhưng vẫn nở nụ cười trấn an họ. “Thế nào rồi con gái?” “Ba, con không sao, không cảm giác gì cả. Ba đừng quên đến giờ đón Nam Nam, Bắc Bắc nhé.”
Lâm Húc gật đầu, “Ba6không quên đầu. Lát nữa ba đón bọn nhỏ về biệt thự. Con ở lại bệnh viện yên tâm dưỡng thương đi.”
“Vâng.”
Lâm Thiển nhìn sang Cố Thành Kiêu. Cố Thành Kiêu lúc này như2phi tần trong thâm cung thời cổ đại, sốt ruột chờ đợi thẻ5bài được lật. Nhưng anh càng nóng lòng thì Lâm Thiển lại càng0không để ý tới. Tầm mắt lướt qua người anh rồi lập tức3nhắm lại. Phòng bệnh này là phòng tư nhân cao cấp nhất trong4bệnh viện, không khác gì khách sạn. Cửa sổ còn có một chậu cây xanh biếc, ấm áp thư thái, lại thêm phần sinh động.
Lâm Húc không ở lại lâu, tài xế vừa tới là ông rời đi ngay. Ông phải đi đón hai đứa cháu ngoại.
Trong phòng bệnh chỉ còn Cố Thành Kiêu ở lại trông nom. Trong thời gian dài sắp tới anh cũng phải ở lại đây tận tụy chăm sóc. “Em muốn uống nước không?” “Có muốn anh bóp chân cho không?”
“Có đói bụng không? Anh đi xuống mua ít hoành thánh nhé?” “Em trả lời anh một tiếng được không?”
Lâm Thiển thật sự phiền không chịu nổi, “Anh để tôi yên tĩnh có được không?” Cố Thành Kiêu cợt nhả, “Được, hỏi em chuyện cuối cùng, còn đau không?” “Không đau như trước nữa, nhưng nói chuyện với anh là tôi đau đầu.”
Cố Thành Kiêu vội vàng lấy tay làm động tác kéo khóa miệng mình lại. Sau đó Lâm Thiển ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ. Đến khi cô hoàn toàn tỉnh táo, nhìn ra cửa sổ đã thấy trời tối, còn Cố Thành Kiêu thì đang tựa đầu vào ghế sofa lim dim ngủ. Chỉ lúc này Lâm Thiên mới có thể thoải mái ngắm nhìn anh công khai.
Khoảng thời gian này anh vừa phải chăm sóc cô, vừa phải chăm sóc con, thỉnh thoảng phải hỗ trợ Lâm Húc, nhất định là rất vất vả. Lâm Thiên nhìn anh không chớp mắt. Anh đang ngửa đẩu tựa vào ghế ngủ, miệng hơi hé ra. Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ xấu xí không cách nào hình dung nổi, thế mà anh thì chẳng có chút xấu xí nào, còn trông có vẻ rất gần güi.
Lộn xộn, ngây thơ, lại rất khả ái.
Đúng lúc Lâm Thiển thu lại ánh mắt thì Cố Thành Kiêu tỉnh dậy, “Ôi, em tỉnh từ khi nào?”
“Sớm hơn anh một chút.” “Thế mà không gọi anh, lại còn nằm nhìn trộm anh?”
“... Ai thèm nhìn trộm anh.”
Cố Thành Kiêu cười cười, khẽ chống tay lên đầu gối, khom người về phía trước, áp sát lại gần cô, “Em thấy thế nào rồi? Còn đau không?”
“Không đau. Bác sĩ nói bao lâu thì có thể xuất viện?”
“Chờ đến khi xương liền, tháo bột được.” “Vậy mất bao lâu?” “Bác sĩ sợ em về nhà không chịu giữ gìn, nên đề nghị ở lại bồi dưỡng khỏe mới được ra viện. Nếu không chăm chút mà để biến chứng thì rất phức tạp.” Lâm Thiển không phản đối, chỉ nói khẽ, “Được rồi. Trên có cha già, dưới có con nhỏ mà tôi lại bệnh không dậy nổi.”
Đúng lúc này y tá đến phát thuốc hạ sốt và giảm đau, nhân tiện hỏi thăm, “Thủ trưởng Cổ có biết thay túi nước tiểu không?”
“Biết.”
“Vậy tốt. Có vấn đề gì thì rung chuông gọi nhé.” “Cảm ơn.”
“Không có gì là chuyện nên làm.”
Y tá đi rồi Lâm Thiên mới phát giác mình phải cắm ống thông tiểu.
Cô thấp thỏm lo âu nhìn Cố Thành Kiêu. Anh đổ nước tiểu?
Cố Thành Kiêu như đi guốc trong bụng cô, nhìn vẻ quẫn bách của cô mà cười cười: “Không cần nhắc đến chuyện đổ bộ thay nước tiểu. Anh không ngại, em cần gì phải để ý, tập cho quen là được.” “...” A, tôi không muốn tập quen đâu!
***
Biến cố của Bất động sản Phong Việt làm chấn động thương trường. Dung Tử Khâm một thời lừng lẫy xa hoa trở thành tù nhân chỉ trong một buổi sáng.
Có chứng cứ nghi ngờ Dung Tử Khâm cố ý giết người, lại có quốc tịch Úc nên cảnh sát lo ngại bà ta trốn ra nước ngoài, không cho phép bảo lãnh. Lâm Húc quay về như xoay chuyển đại cục. Cứ tưởng là người đã chết, ai dè đàng hoàng cải tử hoàn sinh mà trở về. Sự xoay chuyển hả lòng hả dạ này khiến cho mọi người say sưa bàn tán. Còn giá cổ phiếu Phong Việt thì vững vàng đi lên sau khi Lâm Húc và đội ngũ của ông quay về. Lâm Duy Nhất vẫn ở lại biệt thự nhà họ Lâm. Kể cả lòng Lâm Húc có nguội lạnh với hai mẹ con cô ta thì cũng không nỡ đuổi con gái mình đi. Ông không nhẫn tâm làm những chuyện như thể được. Nếu tội danh của Dung Tử Khâm được thành lập thì bà ta sẽ phải ngồi tù. Lâm Duy Nhất cũng không ngu, nên cô ta cũng chỉ có thể dựa dẫm vào Lâm Húc. Hôm đó ăn cơm, mọi người chờ thật lâu mà Lâm Duy Nhất vẫn chưa xuống nhà. “Chúng ta ăn trước đi, kệ dì.” Lâm Húc nói.
Nam Nam ngước đầu lên nhìn lên tầng hai, “Không được đâu, không thể không chăm sóc dì. Dì sẽ đói bụng đấy.”
Trong thế giới con trẻ, dì, bà ngoại, cũng giống như ông ngoại, tất cả đều là người một nhà. “Ông ngoại à, để cháu đi gọi dì xuống ăn cơm.” Nói xong đôi chân ngắn cũn cỡn của Nam Nam đã chạy thẳng lên tầng hai. Thế nhưng chỉ một lát sau tiếng hét khàn khàn của Lâm Duy Nhất đã vang lên, “Đừng có làm phiền tạo, cút đi!” “Đừng đuổi cháu mà dì. Cháu là cháu của dì mà.” “Biến đi, cút ngay!!!”
Giọng Lâm Duy Nhất hơi khàn, lại cố hết sức hét lên, cùng với khuôn mặt dữ tợn làm cho Nam Nam sợ quá khóc vang lên.
Bắc Bắc lập tức buông đũa chạy đi cứu em. Nam Nam vừa khóc to vừa bám lan can đi từng bước xuống lầu. Thân hình nhỏ bé lảo đảo yếu đuối, tưởng chừng như chỉ khẽ đẩy là ngã xuống. “Nam Nam.” Lâm Húc không cần đến cả gậy chồng, vội vàng chạy qua, “Chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã.” Người giúp việc cũng vội vàng chạy lại. Kể từ khi biết phu nhân và tiểu thư tác oai tác quái, họ cũng lạnh nhạt, xa lánh Lâm Duy Nhất, chứ không nể sợ như trước nữa.
Bắc Bắc đón được em liền dắt xuống lầu. Lâm Húc ôm Nam Nam vào lòng, vỗ vỗ lưng dỗ dành.
Nam Nam ngẩng đầu lên thút tha thút thít hỏi: “Ông ngoại, dì... dì... sao dì không thích cháu... Lúc cháu chơi... đã... đã không la hét to mà...”
“Không phải tại cháu, ngoan ngoan, đừng khóc nữa.” Lâm Húc ngẩng đầu lên quát to, “Lâm Duy Nhất, con xuống đây cho ba!”
Nam Nam vừa nghe thấy liền vội vàng dùng bàn tay nhỏ bé che miệng Lâm Húc, “Ông ngoại, ông đừng mắng dì, là vì dì đang không vui.”
“...” Lâm Húc vừa đau lòng vừa xấu hổ.
Lâm Duy Nhất trước đến giờ được ông cưng chiều, thành ra dung túng cho con bé tính ích kỷ kiêu căng, không biết nghĩ cho người khác, kém xa một đứa bé bốn tuổi. Đây là thất bại của một người làm cha như ông. Bắc Bắc kéo kéo vạt áo ông ngoại nói: “Ông ngoại, chúng ta ăn cơm trước. Để phần đồ ăn cho dì, dì đói bụng sẽ tự xuống ăn.” Lâm Húc vô cùng cảm động. Bọn nhỏ còn biết thế nào là người một nhà, thế mà người lớn bọn họ lại tranh quyền đoạt lợi đến không màng đến tình thâm, lợi dụng, làm tổn thương nhau.
“Được, chúng ta ăn cơm thôi.” Duy Nhất à, con nên cảm thấy xấu hổ mới phải.
Last edited: