-
Chương 512
Lâm Thiển vừa cười vừa nói, hơn nữa giọng điệu còn rất bình thản, nhẹ nhàng uyển chuyển, nghe chẳng có chút lực sát thương nào. Nhưng những lời này lọt2vào tai Dung Tử Khâm và hai vị luật sư kia lại giống như gió lốc L trong hang sâu, vang vọng trong sơn cốc và còn khiến bọn họ lạnh6sống lưng. Dung Tử Khâm không ngờ Lâm Thiển lại hiểu rõ chuyện này. Bà ta đã đánh giá cô quá thấp, cô khôn ngoan hơn Lâm Duy Nhất nhiều.
“Dì Dung,9dì muốn tôi ký vào giấy thỏa thuận này cũng được thôi, dì để tôi quản lý phòng tài vụ thì tôi sẽ ký ngay. Dù gì thì tôi cũng phải6biết rõ hàng năm tôi lấy được bao nhiêu tiền chứ hả? Tôi phải nuôi gia đình và con cái, đâu thể để người ta nuốt không số tiền kia.”
“Lâm Thiển,8cô đừng giở trò với tôi. Cô tưởng cô có 10% cổ phần là muốn làm gì thì làm sao?” “Di Dung, dì chiếm lấy công ty trước, sau đó ruồng bỏ ba tôi, bây giờ lại muốn chiếm luôn công ty của ba tôi làm của riêng. Người muốn làm gì thì làm là dì mới phải, đúng không?”
Mặc dù Lâm Thiển nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng khi ở trong căn phòng nho nhỏ này thì khí thế lại cao một mét tám. Quân địch kéo đến địa bàn ức hiếp cô, cô nhất định phải cầm vũ khí đứng lên đấu tranh.
“Đúng rồi, mặc dù đơn kiện của tôi bị hủy bỏ, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. Dì có ngược đãi ông nội tôi hay không thì trong lòng dì biết rõ nhất. Về phần dì ruồng bỏ ba tôi, bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều có thể làm chứng. Dì chờ đi, ngẩng đầu ba tấc có thần linh, từ nay về sau, tôi chính là thần linh của dì.”
“Cô...” Nhìn ánh mắt nham hiểm của Lâm Thiển, Dung Tử Khâm chợt cảm thấy lạnh sống lưng. Nhớ lại ánh mắt cuối cùng của ba chồng nhìn mình trước khi chết, nhớ lại ánh mắt căm hận của Lâm Húc khi ngã lầu lần trước, bà ta cảm thấy lòng bàn chân phát lạnh, cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng lan ra khắp người. “Dì Dung, dì đừng tưởng mình làm việc trót lọt, sớm muộn gì chân tướng cũng sẽ lộ ra thôi.” Dung Tử Khâm cổ giả vờ bình tĩnh, nhưng vẫn sợ hãi trước lời đe dọa của Lâm Thiển đến nỗi tái mặt. Bà ta nhớ năm đó bà ta chỉ gặp Hà Hầm một lần.
Lúc ấy bà ta đã sống chung với Lâm Húc, một ngày nọ, Hà Hâm đột nhiên tìm đến tận nhà, hình như Lâm Thiển bị viêm phổi phải nằm viện. Hà Hâm đến tìm Lâm Húc để xin ông vào viện thăm con gái. Lâm Húc đã tàn nhẫn từ chối Hà Hâm trước mặt bà ta. Vẻ mặt Hà Hâm lúc đó giống Lâm Thiển hôm nay y như đúc, nhỏ nhẹ yếu ớt nói “Thiên đạo luân hồi, ông trời không bỏ qua cho một ai, Lâm Húc, ông sẽ gặp báo ứng.”
Sau đó Hà Hâm dường như đã hoàn toàn tuyệt vọng, cuối cùng cũng ký vào đơn thỏa thuận ly hôn. Bây giờ xem ra, câu nói năm đó của Hà Hâm đã thành lời tiên tri. Hiện tại Lâm Húc cùng xem như đã bị quả báo.
Dung Tử Khâm nhớ lại mà sợ hãi. Ai cũng nói Lâm Thiển lớn lên giống Lâm Húc, riêng bà ta thì thấy ngược lại. Dáng dấp của Lâm Thiển và Hà Hâm năm đó giống nhau như chị em song sinh vậy, nụ cười lạnh và cả giọng điệu uy hiếp đều giống nhau như sao chép.
“Ông nội cô chết vì bệnh, ba cô giẫm lên đồ chơi của con trai cô nên mới trượt chân ngã xuống cầu thang, liên quan gì tới tôi?” “Không liên quan đến dì thì dì sợ hãi như thế làm gì?”
“Tôi không có!” Dung Tử Khâm tức đến nổ phổi, “Đi, chúng ta đi thôi! Lâm Thiển, cô hãy nhớ kỹ ngày hôm nay, tôi sẽ khiến cô phải hối hận.”
“Được, hoan nghênh di lại đến công ty tôi chỉ bảo hợp tác. Đi thong thả, không tiến.”
Dung Tử Khâm vừa khó chịu lại chật vật, lúc đi ra, sắc mặt còn kém hơn lúc vào. Mà vị luật sư nói chuyện với Lâm Thiển cũng không kìm được mà quay lại nhìn cô một chút. Gương mặt lạnh tanh của Lâm Thiển nở nụ cười bất hòa, hỏi anh ta bằng ánh mắt – “Còn việc gì sao?” Vị luật sư cuống quýt quay đi rồi tiện tay đóng cửa lại. Bọn họ vừa đi khỏi, Lâm Thiển liền thở ra một hơi nặng nề, nụ cười giả tạo biến mất trong nháy mắt. Tất cả khí thể đều sụp đổ giống như bị giết tận gốc.
Cô nắn nắn bàn tay, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Các đồng nghiệp chen chúc nhau mà vào, “Lâm tổng, chị không sao chứ?”
“Lâm tổng, đó là ai mà hung dữ vậy?”
“Lâm tổng, có bọn tôi ở đây, chị đừng sợ bọn họ.”
Lâm Thiển nở nụ cười vui vẻ với mọi người, “Cảm ơn mọi người, tôi không sao, mọi người về làm việc đi.”
Các đồng nghiệp giải tán, văn phòng nhỏ yên tĩnh trở lại. Lâm Thiển ngồi thừ trên ghế, vỗ tay khen ngợi biểu hiện anh dũng trong cuộc chiến vừa rồi của mình. Cho dù kết cục ra sao, ít nhất cô cũng đã khiến cho Dung Tử Khâm bất an. Buổi chiều, tại bệnh viện.
Lâm Thiển vừa vào thì Lâm Húc đã hỏi về chuyện của Dung Tử Khâm, “Bà ta đến tìm con, con có bị uất ức gì không?”
“Làm sao ba biết?” “Lão Thẩm nói cho ba biết, nói Dung Tử Khâm khống chế phòng tài vụ, biết được cổ phần phân phối, giận đùng đùng dẫn theo hai luật sư đến tìm con. Có phải bà ta tìm con vì chuyện cổ phần không?” “Vâng ạ, chẳng thể giấu được ba chuyện gì. Bà ta bảo luật sư đặt ra một bản thỏa thuận giám hộ cổ phần, nhưng không có kỳ hạn. Sắp đặt rõ ràng thế kia tưởng là con sẽ không nhìn ra chắc, bà ta quá coi thường con rồi.” Lâm Húc thở dài, “Tình cảm của ba dành cho bà ta từ hôm nay đã hoàn toàn chấm dứt.”
“Ba, đừng quá đau lòng.” “Ba không đau lòng, khi người ta thất vọng đến mức độ nhất định thì sẽ không đau lòng nữa. Ba chỉ áy náy với Duy Nhất, bao năm qua ba bận rộn nhiều việc nên không thể dạy bảo và nuôi dưỡng con bé, là lỗi của ba.”
“Hay là, con đi tìm Lâm Duy Nhất?”
“Không cần, để tránh cho ba lại thất vọng về nó. Từ khi phát hiện nó trộm bộ sưu tập của ông nội đem bán lấy tiền tiêu xài thì ba đã không nên dung túng cho nó. Haizz, một đứa con ngoan mà lại bị mẹ nó chiều đến hư.” Lâm Thiển nửa ngồi xổm, nắm lấy tay Lâm Húc, an ủi: “Ba à, ba còn có con, còn có Nam Nam và Bắc Bắc mà. Ngoại trừ cái chết chia lìa chúng ta, nếu không, bọn con sẽ không rời xa ba.”
Lâm Húc gật đầu, “Được, Tiểu Thiển, chúng ta sẽ đợi Dung Tử Khâm mở cuộc họp Hội đồng quản trị, những chuyện khác con không cần phải lo.”
“Vâng.”
Sức khỏe của Lâm Húc càng ngày càng tốt hơn, đi bộ cũng càng ngày càng vững, Lâm Thiển nhìn ba mình dần bình phục thì chợt cảm thấy vấn đề gì cũng không thành vấn đề.
Một bên khác, Cố Thành Kiêu mang theo một chồng tư liệu đến nhà tổ của nhà họ Cổ.
Mặc dù Diệp Thiên Như đã đồng ý sẽ không can thiệp vào chuyện của Lâm Thiển, nhưng anh vẫn không yên lòng, cho nên đã cố ý nhờ Thẩm Tự An điều tra một số việc.
Anh cũng mới vừa nhận được báo cáo điều tra. Mặc dù kết quả nằm trong dự liệu của anh, nhưng không hề giảm bớt cảm giác hưng phấn của anh chút nào. “Ba, mẹ, hai người đều ở đây thì tốt rồi, con cho ba mẹ xem cái này.”
Cố Thành Kiêu vội vã đưa tài liệu trong tay tới trước mặt ba mẹ. “Đây là tài liệu thành lập hồ sơ ở khoa phụ sản của một bệnh viện tư nhân tại thành phố B. Lúc Lâm Thiển lập hồ sơ ở đó thì cô ấy đã có thai ba tháng.” “Đây là giấy khai sinh của một bệnh viện ở Mỹ, phía trên có ghi rõ rằng hai đứa con của Lâm Thiển được sinh vào tháng ba.”
“Còn đây là tài liệu nhập học của nhà trẻ ở thành phố B, ngày sinh của hai đứa bé cũng vào tháng ba.”
“Nếu như cái này vẫn không thể chứng minh được gì, vậy thì hãy xem tờ giấy cuối cùng này. Đây là kết quả giám định cha con của con và bọn nhỏ, kết quả cho thấy, con chính là ba của bọn nhỏ” Nhìn những chứng cứ tài liệu tương quan, Diệp Thiên Như chỉ biết trợn mắt há mồm. Nhất là khi thấy được giấy giám định cho con, mãi một lúc sau bà ta vẫn chưa định thần lại được.
Last edited by a moderator: