-
Chương 500
Tuy rằng Lâm Húc hôn mê lâu ngày nhưng không hôn mê sâu, vẫn có thể nghe thấy âm thanh xung quanh.
“Tiểu Thiển, giúp ba làm một chuyện.” “Chuyện gì ạ?”
“Tìm cách tiết lộ tin tức2cho Dung Tử Khâm, nói là... ba sắp chết rồi.”
“Hả... Tại sao?”
“Cứ làm theo lời ba nói, càng nhanh càng tốt. Nếu chậm trễ, tin ba tỉnh lại sẽ truyền ra ngoài.”
“Vâng.”
Lâm Thiển gọi điện thoại6cho Dung Tử Khâm trước mặt Lâm Húc. Tiếc là điện thoại vừa mới reo hai tiếng đã bị tắt máy.
Cô lại gọi cho Lâm Duy Nhất, nhưng đợi thật lâu mà cô ta cũng không9tiếp máy.
Vẻ mặt Lâm Húc hơi thê lương. Đây là vợ và con gái mà ông đã yêu chiều suốt hai mươi năm nay. Lâm Thiển không còn cách nào khác, đành gọi điện thoại cho6luật sư của Dung Tử Khâm. “Alo, luật sư Trương, tôi là Lâm Thiển đây.” “Cô Lâm, xin hỏi có chuyện gì?”
“Nhờ ông chuyển lời tới bà Dung và cô Lâm Duy Nhất, ba tôi sắp8không qua khỏi, bảo họ mau tới đây.”
Có lẽ theo thói quen nghề nghiệp, giọng nói của luật sư Trương khá cứng rắn nhưng không hề thiếu lễ độ. Anh ta nói, “Hiện giờ bà Dung và cô Lâm Duy Nhất không ở trong nước. Trước khi đi, bà Dung có bàn giao, bất cứ chuyện gì xảy ra bên phía ông Lâm đều do cô Lâm toàn quyền xử lý, không cần thông qua ý kiến của bà.”
Lâm Thiển liếc nhìn ba mình một cái, hốc mắt ươn ướt. Cô cảm thấy việc này quá tàn nhẫn đối với ông. Cô kìm nén phẫn nộ, cố gắng để giọng điệu có vẻ tự nhiên: “Vậy tóm lại, anh vẫn có thể chuyển lời chứ?” “Chuyện này là tất nhiên, tôi sẽ chuyển lời lại cho bà Dung.”
“Vậy tôi cảm ơn.” Lâm Thiển cúp điện thoại, Lâm Húc phẩy tay: “Tiểu Thiển, con không cần nói gì hết, không cần an ủi ba. Ba đã sớm đoán được thái độ của họ rồi.”
“Ba...” “Giúp ba một chuyện, điện thoại ba vẫn còn chứ?” “Còn, ở chỗ con, con vẫn luôn giữ giúp ba. Nhưng lâu quá không sạc pin, chắc là điện thoại tắt máy rồi.” Lâm Húc nhắm mắt, có vẻ mệt nhọc: “Còn là được.” “Ba, ba nghỉ ngơi đi, con sợ ba mệt.” Lúc này, điện thoại cổ vang lên, là Dung Tử Khâm gọi lại. “Là bà ta.” Lâm Thiển nhận điện thoại: “Alo?” “Ba cô không qua khỏi?”
“Phải.”
“Tóm lại còn bao nhiêu thời gian?” “Bác sĩ nói có thể ra đi bất cứ lúc nào.” Ở đầu kia điện thoại, Dung Tử Khâm im lặng một lát, thật lâu sau mới đáp: “Một tuần sau tôi và Duy Nhất mới trở lại. Khi nào về, tôi sẽ tổ chức tang lễ cho ông ấy.” “...” Lâm Thiển tức giận bất bình trong lòng, trái tim bằng giá tột cùng, chất vấn lại: “Dì Dung, bà không thấy lương tâm cắn rứt sao? Chẳng lẽ trong mắt bà, mạng của ba không quan trọng hả?” “Sống chết có số, do cô cố chấp thôi. Ông ấy đã muốn đi, cô có níu kéo cũng chỉ tạo thêm đau khổ cho ông ấy.” Lâm Thiển giận dữ, nhưng vì bận tâm đến cảm xúc của Lâm Húc cho nên cổ miễn cưỡng áp chế lửa giận xuống: “Dì Dung, hi vọng sau này dì đừng hối hận.” “Ha, vậy cô cứ chờ đi.”
Dứt lời, Dung Tử Khâm lập tức cúp điện thoại, giống hệt như giọng điệu quyết tuyệt của bà ta.
Ngược với dáng vẻ phẫn nộ của Lâm Thiển, Lâm Húc khá bình tĩnh. Ông lãnh đạm nói: “Tiểu Thiển, cái ba chờ chính là những lời này của bà ta. Nhờ sự quyết tuyệt của bà ta mà ba mới có thể hạ quyết định.”
“Ba...”
“Ông nội con đã bị bà ta ngược đãi đến chết. Trước khi đẩy ba xuống lầu, chính miệng bà ta đã thừa nhận, là bà ta cố ý đẩy ba xuống lầu.” Lâm Thiển trợn tròn hai mắt, vẻ mặt khó tin. Cô biết chuyện Dung Tử Khâm hại chết ông nội, nhưng tuyệt đối không ngờ Dung Tử Khâm lại xuống tay với cả Lâm Húc. Nói xong lời này, Lâm Húc vô cùng mệt mỏi, mí mắt cũng không mở lên: “Tiểu Thiển, ba ngủ một chút.”
“Dạ, ba. Con canh chừng cho, ba yên tâm ngủ đi.”
41
Chia Sẻ
TệpChỉnh sửaXemChènĐịnh dạngCông cụTiện ích bổ sungTrợ giúp
Cô ngồi ở đầu giường, mất một lúc mới tiêu hóa được chuyện
này. Nhớ tới thái độ ôn hòa Dung Tử Khâm đối với ba mẹ con
cô khi còn ở biệt thự họ Lâm mà lưng cô toát hết mồ hôi lạnh,
sợ hãi cùng cực.
May mà, ba đã tỉnh, cô lại có chỗ dựa.
Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng bệnh đột nhiên có tiếng mở ra.
Lâm Thiển quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Cố Thành
Kiêu xuất hiện ở cửa. Cơ thể anh cao gần bằng cánh cửa, lúc đứng
đó giống như lấp kín hết lối ra vào, nhìn thật hiên ngang khí phách.
Cố Thành Kiêu cứ nhìn chằm chặp cô, nhìn đến nỗi cô chột dạ.
Niềm vui khi Lâm Húc tỉnh lại hòa với nội tâm uất ức buồn khổ lúc nãy, tâm
tình của cô cũng đã khác đi nhiều.
“Sao anh lại tới đây? Anh bỏ con tôi ở nhà một mình hả?”
Cố Thành Kiêu không nói lời nào, vẫn nhìn cô chằm chằm.
Lâm Thiển nóng nảy, sợ hãi bất an, đứng dậy, “Ra
ngoài nói chuyện.” Ngoài phòng bệnh, Lâm Thiển
nhìn Cố Thành Kiêu chất vấn: “Sao anh lại tới
đây?... Hỏi anh đấy, câm rồi hả?” Cố Thành Kiêu hỏi
ngược lại một câu: “Em cũng biết lo cho con sao?”
“Em đã làm mẹ mà vẫn tùy hứng như vậy hả? Muốn làm thì
làm, nói đi thì đi, không sợ bọn nhỏ học theo à?”
“Sau này cứ hễ Nam Nam hoặc Bắc Bắc không thích học thì bỏ nhà
ra đi, tới lúc đó anh xem em có nóng ruột hay không?”
Lâm Thiển không thể phản bác.
Cố Thành Kiêu thở dài, nói: “Anh gọi Trương Khai đến trông
chừng. Anh không vô trách nhiệm, nói đi là đi giống em.” Lâm
Thiển nhỏ giọng oán giận một câu: “Vậy không phải anh cũng
nói đi là đi sao? Ít nhất tôi còn nói được một câu trước khi đi.”
Cố Thành Kiêu hung dữ nghiêm mặt trăng cô. Lâm Thiển rụt
cổ lại, cúi đầu, không có khí thế, yếu ớt nói: “Ba tôi tỉnh rồi.”
“Thật không, vậy tốt rồi. Bác sĩ kiểm tra chưa?”. “Ừ, bác sĩ nói
tỉnh lại thì không sao nữa, nghỉ ngơi thật tốt là được. Bây giờ
ông ngủ rồi, tôi không đi được.”
Cố Thành Kiêu liếc cô một cái: “Đó cũng không phải là lý do để em bỏ
nhà ra đi.”
“...” Anh còn dám trừng mắt với tôi?! Ai cho anh can đảm đó hả?!
“Mau gọi điện thoại cho bọn nhỏ. Sau khi em đi, Nam Nam cứ
nghĩ em không cần chúng nữa, khóc lóc thảm thiết, em có
biết không?” “Chuyện này liên quan gì đến anh?!”
Chuyển đổi hỗ trợ trình đọc màn hình
“Em nói lại lần nữa xem!”
“...” Lâm Thiển há miệng nhưng chỉ mấp máy, không dám nói, yếu ớt bại trận. Đúng lúc này, bụng của cô chẳng thức thời mà kêu réo ùng ục. Cô ôm bụng, vô cùng xấu hổ.
“Em chưa ăn cơm à? Đi, đi ăn trước.” Cố Thành Kiêu không nói gì nữa, dứt khoát nắm tay cô. Tất nhiên cô phải phản kháng: “Này, này, anh đừng động tay động chân.” Nhưng Cố Thành Kiêu vẫn không buông tay, nắm càng chặt hơn, không thèm đôi co, kéo cô vào thang máy.
“Tôi phải ở lại phòng bệnh trong ba.”
“Thế cũng phải ăn cơm.” “Tôi gọi cơm hộp được rồi.” “Vì tìm em mà anh còn chưa ăn đấy!” “...” Lâm Thiển len lén ngẩng đầu, chỉ dám liếc nhìn anh một cái: “Cũng đâu có ai cấm anh ăn cơm.” “Lâm Thiển, em đúng là người phụ nữ không có lương tâm!” “Anh thì có đấy nhỉ, bất quá lương tâm anh vứt cho chó ăn rồi.”
Cố Thành Kiêu trừng mắt nhìn cô. Lâm Thiển vội im miệng, ngoảnh mặt sang một bên, không thèm nhìn anh.
Last edited by a moderator: