-
Chương 496
Sau khi Phạn Phạn ra về, Lâm Thiển cố chịu đựng đau đớn trên vai, bước vào phòng ngủ nhỏ nhìn bọn trẻ. 9 Nam Nam và Bắc Bắc ngủ rất sâu. Thấy dáng vẻ ngủ say sưa của chúng, đáy lòng Lâm Thiển chợt dâng lên nỗi áy náy. “Bọn nhỏ ngủ hết rồi, chúng ta ra ngoài đi, đừng đánh2thức chúng.” Cố Thành Kiêu dìu Lâm Thiển ra khỏi phòng ngủ nhỏ, đến sát mép sofa, rồi từ từ đỡ cô ngồi xuống. Lâm Thiển biết có đuổi anh cũng không đi, cho nên cô chẳng muốn phí công làm gì. Bây giờ thật sự cố rất rất đau, ngay cả hô hấp cũng đau chứ đừng nói chi đến chuyện6tranh cãi, nổi giận ầm ĩ. Cô ngồi trên sofa, ngắm dáng vẻ bận rộn của Cố Thành Kiêu trong bếp, cảm xúc trăm mối ngổn ngang. Giờ nghĩ lại mà cô vẫn còn sợ. Lỡ như mũ bảo hiểm không đập trúng bả vai mà trúng gáy, vậy chẳng phải cô đi đời nhà ma luôn sao. Nếu đúng là như9thế thì Bắc Bắc và Nam Nam phải làm sao đây?
Trước kia quả thật cô không sợ trời không sợ đất, thấy chuyện bất bình hoặc kẻ yếu bị hiếp đáp, cô sẽ lập tức rút dao tương trợ. Nhưng từ khi có con, cô rất sợ chết, biết trân trọng mạng sống hơn, rời xa hết thảy thị phi.
Cô vẫn không6thể nào tin được mình lại liều mạng chắn tai ách thay người khác như đêm nay.
Chẳng lẽ vì người đó là Cố Thành Kiêu sao?
Đang nghĩ đến đây, Cố Thành Kiêu bỗng nhìn thoáng về phía cô. Ánh mắt hai người không hẹn mà gặp. Lâm Thiển vội hất đầu sang một bên. “Muốn nhìn thì cứ nhìn đàng hoàng, em8ngại ngùng cái gì?” “...” Tôi không phải ngầm thỏa thuận đâu, chỉ không muốn nói chuyện thôi.
“Em xem em bây giờ đã bị thương, mặc dù có thể cổ chịu cho qua, nhưng bọn trẻ vẫn cần có người chăm sóc, đúng không?” Cố Thành Kiêu bắt đầu lấy hết sủi cảo đông lạnh trong tủ lạnh của cô ra nấu.
“Em cũng đừng mở miệng bảo anh đi mau hoặc cút đi. Anh sẽ không vì lời nói một đằng làm một nẻo của em mà rời khỏi đây đâu. Anh đâu phải đồ ngốc.” “...” Anh đâu phải đồ ngốc, anh chỉ vô lại thôi! “Nhất định trong lòng em đang mắng anh vô lại, đúng không?”
Lâm Thiển ngẩn ra.
“Ha, anh đoán đúng rồi.” “...” Thật! u! Trĩ
“Kỳ thật, em mắng anh vô lại là không đúng. Tối hôm đó là em chủ động, em biết không?”
“...” Lưu! Manh!
“Anh đã mệt chết rồi, lại bị em say rượu làm bậy, xong chuyện còn bị em mắng vô lại. Không thể vì em là nữ, anh là nam mà cứ khăng khăng là anh làm gì em. Đây rõ ràng là cưỡng chế đạo đức mà.” “. ” Vô liêm sỉ!
“Có điều em yên tâm, anh sẽ không truy cứu trách nhiệm, anh chỉ ăn vạ thôi.”
“...” Lâm Thiển nhắm mắt lại, không thèm mắng anh nữa.
Sau một hồi lải nhải, Cố Thành Kiêu trở về dáng vẻ nghiêm túc, nói năng đứng đắn: “Lâm Thiển, anh sai thật rồi, chắc là em rất tức giận. Nhưng mà, cho dù em có giận anh thế nào đi nữa, sau khi giận đủ rồi thì hãy tha thứ cho anh. Bọn trẻ còn nhỏ, chúng cần một gia đình yên ổn trọn vẹn. Em tức giận là chuyện của em, nhưng vì hai đứa bé, em hãy suy nghĩ thật kỹ.” Lâm Thiển không thể nhẫn nhịn nổi nữa, rốt cuộc quát một câu: “Bọn nhỏ không phải là con anh.” Cố Thành Kiêu đáp trả một câu: “Con em chính là con anh.” “..” Lâm Thiển hít sâu một hơi, thật lâu sau mới chậm rãi hỏi: “Có phải anh đã điều tra rồi không?” “Điều tra? Điều tra cái gì?”
“Anh biết tôi đang nói gì.”
“Cần gì phải điều tra, chỉ cần bạn nhỏ là con em thì chính là con anh. Tra hay không tra đều giống nhau, đúng không?” Lâm Thiển không bới móc được, ngược lại càng khiến mình bực bội thêm. Suốt cả đêm, Lâm Thiển ngủ trong phòng, Cố Thành Kiêu trải đệm ngủ ngay bên cạnh. Cổ đau không ngủ được, anh lập tức dùng lực vừa phải xoa nhẹ bả vai cô, hình như đã xóa hết cả đêm. Cuối cùng, cô chẳng biết anh đã ngủ dưới đất hay trên giường, hoặc là cả đêm không ngủ. Cô chỉ biết lúc mở mắt ra thì ánh mặt trời đã lên cao ngoài cửa sổ. Bọn trẻ không còn ở trong nhà, không gian vắng lặng. Lâm Thiển muốn ngồi dậy, nhưng cố gắng vài lần mà vẫn không được.
Dường như sau giấc ngủ, có cảm giác vết thương còn đau đớn khó chịu hơn cả lúc mới bị thương, nhúc nhích đau, nằm cũng đau.
Cửa phòng mở ra, Cố Thành Kiêu nghe thấy tiếng động bên trong nền vội đi vào: “Đừng động đậy, đừng động đậy, đau lắm phải không?”
“Đau...”
“Em mau uống thuốc đi, bác sĩ nói hai ngày đầu là khó chịu nhất, cho nên đã kê đơn thuốc giảm đau cho em. Em uống vào sẽ đỡ hơn.”
Lâm Thiển lẳng lặng thở dài. Cô không muốn lúc nào cũng nhìn thấy Cố Thành Kiêu lượn lờ trước mặt, nhưng thật sự tình hình bây giờ không có anh là không được.
Cố Thành Kiêu bưng cháo đến, kèm theo một chiếc ống hút to, vừa chu đáo vừa săn sóc.
“Em không cần lo cho bọn nhỏ, Trương Khai sẽ đón chúng về. Nếu Tiểu Thu Miêu mở cửa lại, anh sẽ đăng ký hai lớp năng khiếu cho chúng. Sau giờ tan học anh sẽ đưa hai đứa về ngay.”
“Em yên tâm, lớp năng khiếu đểu đã thông qua sự đồng ý của Nam Nam và Bắc Bắc rồi. Nam Nam sẽ đăng ký hại khóa vũ đạo, Bắc Bắc là hai khóa dương cầm. Bọn nhỏ thích thì cứ xem như học chơi, sáu giờ đón về, không ảnh hưởng việc em nghỉ ngơi, cũng không ảnh hưởng em và bọn nhỏ gặp mặt.” “Em đừng có bảo luyến tiếc cái gì. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là điều dưỡng cơ thể cho tốt. Chờ em khỏe lại rồi, em muốn ôm bọn nhỏ mỗi ngày cũng được.”
“Em cũng không cần lo lắng. Sáng nay bệnh viện đã báo tin ba em đã qua khỏi, mọi chỉ số đều bình thường. Anh nghĩ nhất định ông ấy sẽ tỉnh lại thôi.” Nghe Cố Thành Kiêu nói đến đây, bất giác nước mắt Lâm Thiển trào ra. Lúc bị bệnh là lúc con người ta yếu đuối nhất, tất cả ngụy trang kiên cường đều hóa thành hư ảo trước mặt người thân thiết. Đúng vậy, cho dù cô không muốn thừa nhận, nhưng quả thật không thể phủ nhận một điều, ngoại trừ ba và con, Cố Thành Kiêu là người gần gũi với cô nhất. Cố Thành Kiêu giúp cô lau nước mắt, nói tiếp: “Thiển Thiển, có anh ở đây, em không cần phải lo lắng gì hết, biết không?” Lâm Thiển nhắm mắt, ngoảnh mặt đi, không biết nói gì, cũng không muốn nói, vừa nói đã đau thêm. Thấm thoắt ba ngày đau đớn trôi qua, rốt cuộc Lâm Thiển đã có thể tự rời giường, cả người cũng linh hoạt hơn nhiều. “Cố Thành Kiêu, đầu tôi ngứa, bắt buộc hôm nay phải gội đầu.” “Vậy thì chỉ đành gội khô thôi. Em đến đây, ngồi chỗ này.” Lâm Thiển bị anh kéo đến nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu, anh vừa vẩy nước vừa xoa bọt.
Lần đầu tiên anh giúp người khác gội đầu, vì không có kinh nghiệm nên bọt chảy thành nước, liên tục chảy vào trong cổ cô.
Lâm Thiển bất mãn: “Anh giúp tôi gội đầu hay là giúp tôi tắm vậy?”
“Em muốn tắm cũng được. Nào nào nào, vào phòng tắm vòi sen, anh xối nước cho em cũng tiện hơn.”
Lâm Thiển xoay người, liếc mắt khinh thường: “Anh! Cút ra ngoài!” “Ha ha, anh không lăn, sao có thể lăn dễ như vậy được? Anh đâu phải là quả bóng.” “...” Lâm Thiển vừa tức vừa buồn cười, ánh mắt nhìn anh khinh bỉ. Đường đường là Thủ trưởng sĩ quan quân đội, nói chuyện cũng thật tức cười.
“Sao, thoải mái chưa?”
“Cảm ơn.”
Khóe miệng Cố Thành Kiêu hơi nhếch lên. Thông qua chiếc gương, Lâm Thiển nhìn thấy nụ cười của anh, cô không nhịn được cũng cười theo. Đại nạn không chết, ắt có phúc báo. Chỉ có trong nghịch cảnh, con người mới có thể nhìn thấu được trái tim mình mới có thể đưa ra lựa chọn mà bản thân mong muốn nhất.
Last edited by a moderator: