-
Chương 489
Buổi tối, tại Thúy Trúc Hiên. 2 Mấy năm không đến, nơi này vẫn giống như trước đây, trúc xanh bao quanh, yên tĩnh xinh đẹp, là một nơi thích hợp để tâm sự ôn chuyện. Lúc Lâm Thiển2đến, ba người Sở Dương, Cố Nam Hách và Phương Tiểu Hi đang nâng ly uống cùng nhau.
Bây giờ Sở Dương đã trở thành đạo diễn nổi tiếng, chẳng những kiếm được đầy túi, mà còn cầm giải thưởng6đến mỏi tay. Bây giờ muốn hẹn cô đi ăn một bữa cũng là một chuyện khó khăn. Càng khó hơn là Phương Tiểu Hi cũng được Sở Dương hẹn ra. Nếu nói Sở Dương bận bịu thì Phương9Tiểu Hi còn bận hơn. Một năm 365 ngày thì hết 360 ngày cô đều làm việc, đi khắp thế giới, đẳng cấp chuyên nghiệp có thể nói là tiêu biểu.
Một người là đạo diễn lớn, một người là6minh tinh đang nổi, lại thêm một tinh anh sáng lập ra vô số kỳ tích thương nghiệp trong giới kinh doanh, bữa cơm này của Lâm Thiển thật đáng giá.
“Xin lỗi mọi người, em đến muộn, tự phạt8ba ly.”
Ba ly rượu vừa vào bụng thì cảm xúc tâm sự chợt ùa đến, Lâm Thiển ngồi xuống, nói: “Ba vị đại gia lắm tiền, hôm nay sự nghiệp của ba người thành công như diều gặp gió cũng đừng quên tiểu nhân, tốt xấu gì năm đó chúng ta cũng từng nâng ly trò chuyện vui vẻ.”
Phương Tiểu Hi giả vờ không vui, vừa mở miệng là oán giận, “Rốt cuộc là bọn chị quên em, hay là em quên bọn chị hả? Lâm Thiển, tóm lại là em nhờ vào sức mạnh gì mà vứt bỏ được những người bạn như bọn chị vậy? Em cứ thích khoe tài như thế sao?”
Phương Tiểu Hi chỉ trích xong thì đến Sở Dương, cô còn thẳng thắn và lanh mồm hơn cả Tiểu Hi, giằng ly rượu xuống bàn cái “rầm”, “Bỏ qua mấy chuyện đó đi, chị muốn hỏi em một việc, rốt cuộc là tên súc sinh nào dám đùa bỡn em hả? Đã có con rồi mà còn vứt bỏ em, em nói cho chị biết đi, không cần biết cậu ta là ai, chị phải rút gân lột da cậu ta ngay.” “...” Lâm Thiển im lặng gắp một đũa thức ăn, “Được rồi, được rồi, hai đứa con của em rất đáng yêu. Dù thế nào em cũng phải cảm ơn anh ta vì đã cho em hai đứa bé này.”
“Vậy cậu ta phải chịu trách nhiệm chứ!” Sở Dương bất bình tức giận, “Tốt xấu gì cũng phải trợ cấp phí nuôi dưỡng đúng không? Em đừng sợ, nói cho chị biết đi, rốt cuộc cậu ta là ai?”
Phương Tiểu Hi suy đoán: “Người ngoại quốc? Hoa kiều?”
Lâm Thiển cười ha hả, cố ý nói sang chuyện khác, “Đừng nói về quá khứ nữa, bây giờ ba mẹ con em sống tốt là được rồi. Hiện tại em đang cố gắng tự gây dựng sự nghiệp để làm gương cho bọn nhỏ.” Sở Dương rót rượu, cụng ly với cô rồi ngửa đầu uống cạn, “Chuyện này đơn giản thôi, chị vừa nghe Hách nói về cái công ty nhỏ của em rồi, dễ mà, nghề của bọn chị thường xuyên phải tổ chức sự kiện, một loạt hoạt động đều đổ hết lên đầu chị.”
“Vậy thì xin cảm ơn đạo diễn Sở trước nhé, em kính chị trước một ly.”
“Em đấy, sau này có việc gì thì nghĩ đến bọn chị một chút, đừng tự gánh vác một mình.” “Vâng vâng, biết rồi biết rồi.”
Phương Tiểu Hi bỗng nhiên lại gần, hỏi nhỏ: “Cần chị giới thiệu bạn trai cho em không? Nói cho chị biết là em thích nam minh tinh nào, chỉ cần anh ta còn độc thân, em muốn làm quen, chị sẽ giới thiệu cho em.”
Lâm Thiển thốt lên, “Vương Tuấn Khải.” “Phụt... Có mắt thẩm mỹ, có điều...” Phương Tiểu Hi phì cười, “Chị cũng thích cậu ta, chị phải giữ lại cho mình.” Rốt cuộc Cố Nam Hách không nghe lọt tai nữa, “Phương Tiểu Hi, cô nhìn lại cô đi, có thể thực tế chút không? Nam minh tinh giới giải trí cũng dám tìm?”
“Tại sao không?”
“Quan hệ bừa bãi!” “Vậy tôi cũng ở trong giới giải trí, tôi cũng quan hệ bừa bãi hả?” “Đó là nhờ tôi bảo vệ cô kỹ.” “À, nói vậy thì tôi phải cảm ơn ông chủ Cố rồi.” “Không dám không dám.”
Hai người một câu không hợp liền đấu võ mồm. Anh một câu tôi một câu, chẳng ai nhường nhịn ai cả.
Đây là chuyện xảy ra như cơm bữa giữa hai người họ. Mấy năm qua cứ như thế, gặp mặt là cãi nhau, cũng không biết bọn họ lấy đâu ra nhiều thù oán đến vậy.
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, Cố Nam Hách thân là ông chủ của Phương Tiểu Hi, còn đích thân làm người đại diện cho cô. Mấy năm nay anh luôn dốc sức nâng đỡ cô, cho cô những tài nguyên tốt nhất. Cô cũng không chịu thua kém, hiện nay đã có địa vị không ai có thể lung lay trong giới giải trí, vinh quang tột đỉnh.
Hai người luôn trung thành và tin tưởng lẫn nhau. Phương Tiểu Hi rất ỷ vào Cố Nam Hách, mà anh thì lúc nào cũng bảo vệ cô. Tuy nhiên, bọn họ rất hay cãi nhau. Nghe bọn họ cãi nhau quá tiểu lâm, Lâm Thiển và Sở Dương đều cảm thán.
“Chị, hai người họ sao vậy?”
“Oan gia chứ sao.” “Oan gia tình yêu?”
“Ai là oan gia tình yêu với anh ta chứ!”
“Ai là oan gia tình yêu với cô ấy chứ!” Hai người đồng thanh cãi lại Lâm Thiển, lần này lại rất ăn ý.
Lâm Thiển: “...” Sự thật, nói không lại mình mà còn lẩn tránh!
Sở Dương mỉm cười, “Dzô đi, bọn họ cãi nhau kệ bọn họ, hai chị em mình uống rượu. Nói thật với chị đi, ba của hai đứa bé rốt cuộc là...”
“Chị, đừng nhắc đến nữa.” Lâm Thiển ngắt lời. “Vậy chị lại hỏi em, em còn có thể ở bên Thành Kiêu không? Trước mắt tạm thời để vấn đề con cái sang một bên, nói đến hai em thôi, em còn yêu nó không?”
“Tiểu Thiển, chị nói với em này, chỉ cần em muốn, chị nhất định sẽ giúp em. Năm đó là vì chị không có ở đây, cho nên chẳng giúp gì được cho em. Sau này biết được chị đã tức muốn nổ tung, sao nhà họ Cố lại có thể đối xử với em như thế?”
“Chị, hiện giờ em rất ổn, không muốn thay đổi gì cả.”
“Ừ, chị hiểu. Đổi lại là chị thì chị cũng không tha thứ cho Thành Kiêu... À, sau khi về nó có đến tìm em không?”
“Có ạ.”
“Ha ha, chị cũng đoán thế. Nhưng em đừng tha thứ cho nó, em cứ vui vẻ tìm bạn trai yêu đương đi cho nó tức chơi.”
“...” Có thật là chị họ ruột không vậy?
Cùng lúc đó, ở nơi khác, Cố Thành Kiêu cũng dỗ được Bắc Bắc và Nam Nam trở về khách sạn.
Chơi cả ngày, buổi trưa cũng không ngủ, một khắc cũng không chịu ngừng, hoàn toàn không dễ dàng như Lâm Thiển đã nói. Vừa về tới khách sạn, bật TV lên, rốt cuộc phim hoạt hình cũng làm hai đứa bé yên tĩnh trong chốc lát.
Cố Thành Kiêu tranh thủ gọi điện cho Lâm Thiển, “Alo, chín giờ rồi mà bọn nhỏ vẫn tỉnh như sáo, không chịu ngủ là sao?”
“À, vậy chắc là bọn nhỏ chơi vui quá đấy.”
Cố Thành Kiêu nghe giọng nói của cô hơi ngọng, bên cạnh còn có âm thanh hỗn tạp. Cô ấy đang ở đâu? Đang uống rượu? Đang uống với ai?
“Em đang ở cùng ai vậy?” Anh nghiêm nghị hỏi. Lâm Thiển cười nhẹ, “Tôi đang ở chung với bạn cũ. Này, con tôi vẫn khỏe đó chứ?” “Khỏe, ăn ngon, chơi đến thỏa thích, chỉ không chịu ngủ thôi.”
“Ha ha ha ha, o!”
Cố Thành Kiêu cao giọng, hỏi: “Em đang ở đâu vậy?”
“Chỗ cũ.” Quả là tức chết mà! Anh bất ân đi tới đi lui trong hành lang, chỉ muốn lập tức trở về ngay.
Lâm Thiển: “Này, anh mau cho hai đứa ngủ đi. Nam Nam phải ôm thỏ bông mới ngủ được, Bắc Bắc thì cứ quát to một câu là xong. Nhưng anh đừng hung dữ quá, coi chừng vẻ mặt độc ác của anh làm hai đứa nhỏ sợ quá khóc nhè đấy. Này, đừng làm con tôi khóc, tôi cảnh cáo anh.”
“Lâm Thiển, em mắng anh?”
“Không không không không, tôi đang khen anh đó chứ. Chàng trai trẻ, anh rất tận tâm, cảm ơn anh đã trông con giúp tôi, để tôi ra ngoài vui chơi một ngày.” “...” Cố Thành Kiêu vô cùng tức giận, ra lệnh, “Gửi định vị cho anh!” “Hả, định vị là gì, tôi không biết.”
“...” Điên rồi điên rồi, sắp điên thật rồi.
Last edited by a moderator: