-
Chương 476
Lâm Thiển vô cùng áy náy, vội vàng ngồi xổm xuống dỗ dành, “Xin lỗi con, mẹ quên không mang thẻ đưa đón nên không vào được. Thật ra mẹ là người đứng chờ đầu tiên, thật đấy, có chú ấy biết kìa.”
Lâm Thiển chỉ vào Cố Thành Kiêu đang đứng phía sau, cô nói đột2ngột đến mức Cố Thành Kiêu không phản ứng kịp. Nói dối trẻ con là tốt sao?!
Lâm Thiển vội vàng quay đầu trừng mắt ra hiệu cho anh. “Đúng vậy, mẹ cháu là người đứng đợi đầu tiên.” Nam Nam phải ngước cổ đến cả 180 độ mới nhìn thấy mặt Cố Thành Kiêu vì anh6quá cao. Nam Nam vừa lau nước mắt vừa tò mò nói: “Nói dối là cún con, không cho chú nói dối.”
“...” Cố Thành Kiêu cười khan hai tiếng, “Chú không lựa cháu.”
Cô giáo nhìn Lâm Thiển nói: “Hôm nay Bắc Bắc ăn cơm trưa xong bị nôn trớ, hỏi cháu có khỏe không thì cháu9nói ổn. Nhưng lúc ngủ trưa thì đầu cháu âm ấm, đo nhiệt độ là 38 độ, sốt nhẹ. Nam Nam thì chưa có triệu chứng gì. Sau khi về chị để ý Bắc Bắc, tốt nhất cách ly hai đứa ra nhé.”
Lâm Thiển sờ đầu Bắc Bắc, đầu cậu bé hơi nóng hơn nhiệt độ6bình thường, “Được, cảm ơn cô giáo.”
Bắc Bắc bình thường đã ít nói, giờ chắc đang sốt nên càng không nói câu nào. “Đi bệnh viện kiểm tra đi.” Cố Thành Kiêu nói.
Lâm Thiển thấy Bắc Bắc vẫn còn tỉnh táo, quay sang nhìn Nam Nam rồi nói, “Không cần đâu, về nhà trước đã. Phiền8anh chở mẹ con tôi về nhà.”
“Được.” Đây đúng là chuyện Cố Thành Kiêu mong còn chẳng được. Lâm Thiển bế Bắc Bắc đi trước.
Cố Thành Kiêu hơi ngại ngùng đi qua bên Nam Nam, đang suy nghĩ không biết nên dùng cách nào để thân mật với cô bé hơn một chút. Ngược lại Nam Nam chủ động túm ống quần của Cố Thành Kiêu, ngẩng đầu lên chớp đôi mắt to tròn nhõng nhẽo nói: “Chú Tiểu Mã, chú dắt tay cháu được không?”
Cố Thành Kiêu chợt cảm giác tim đập liên hồi, rất kỳ lạ. Từ ánh mắt đến giọng nói, con bé này giống Lâm Thiển lúc gây chuyện rồi xin lỗi như đúc.
Đúng là mẹ nào con nấy!
Cố Thành Kiêu không nói lời nào, cúi người xuống bể con bé lên.
Anh vừa đi theo Lâm Thiển vừa hỏi Nam Nam: “Vừa rồi cháu gọi chú là gì?”
Nam Nam vòng tay ôm cổ anh, hai cánh tay trắng trẻo mũm mĩm khoác lên vai anh, “Chú Tiểu Mã ạ.”
“Tại sao lại gọi chú là chú Tiểu Mã” Cố Thành Kiêu vô cùng kinh ngạc.
Đôi mắt Nam Nam đảo một vòng, cười hì hì nói: “Chủ đoán đi.” Cố Thành Kiêu sửng sốt. Cô nhóc này nhanh trí lém lỉnh chẳng khác gì Lâm Thiển.
Bắc Bắc ở phía trước được mẹ bế cũng cố ngoái nhìn Cố Thành Kiêu, thì thầm hỏi mẹ: “Mẹ, chú ấy thật sự là chú Tiểu Mã sao?”
Lâm Thiển cũng không phản ứng kịp. Cái gì mà chú Tiểu Mã? Cô nghe cũng thấy khó hiểu.
“Nhưng chẳng phải chú Tiểu Mã đang nằm trong lòng đất rồi sao?” Lúc này Lâm Thiển mới chợt hiểu ra. Lần đầu tiên cô đưa hai đứa bé đến nghĩa trang liệt sĩ, bọn nhỏ đã nhìn thấy ảnh của Cố Thành Kiêu trên bia mộ. Vì không biết chữ nên Nam Nam đọc chữ “Kiều” thành chữ “MẸ”, thế là Cố Thành Kiêu trở thành “chú Tiểu Mã.”
Lâm Thiển dở khóc dở cười, nhưng không biết phải giải thích cho hai đứa bé như thế nào.
“Mẹ, chẳng lẽ chú Tiểu Mã chui từ lòng đất lên?” Con trẻ ngây thơ đơn giản, không biết cái gì là thần linh ma quỷ. Trừ bỏng tôi ra, hai đứa bé chỉ sợ không tìm thấy mẹ, chứ không e sợ gì khác.
Nhưng Lâm Thiển nghe thấy thì lạnh cả người, vội vàng chuyên đề tài, “Nam Nam, Bắc Bắc, chào chú đi, cảm ơn chú đã đưa mẹ con mình về nhà.”
“Cảm ơn chú.” Nam Nam, Bắc Bắc cùng đồng thanh nói.
Nam Nam hoạt bát lại xen vào hỏi: “Là chú gì ạ?”
Lâm Thiển: “Thì là chú thôi.”
Nam Nam: “Bình thường chẳng phải có chú Triệu, chú Sở, chú Quang? Vậy đây là chú gì ạ?” Lâm Thiển: “...” Truy hỏi vấn đề đến tận cùng thế này, rốt cuộc là di truyền từ ai đây?
Cố Thành Kiêu cố tình hỏi: “Bên cạnh mẹ có nhiều chú vậy sao? Còn chú nào nữa?”
Nam Nam đếm làu làu trên bàn tay, “Vâng, còn có chú Trương, chú Lý, chú Tiểu Lưu, chú bảo vệ, à đúng rồi, còn có chú chủ nhà.” Lâm Thiển muốn hộc máu, con gái con lứa không đáng tin cậy chút nào, “Nam Nam, con nhiều lời quá. Làm gì có nhiều chú như vậy?”
Nam Nam nghiêm nghị nói: “Mẹ, mẹ không biết chứ, các chú cứ hỏi con số di động của mẹ đấy, nhưng mà con không cho.”
Bắc Bắc đột nhiên vạch trần em, “Em không nhớ được số của mẹ thì có.”
Nam Nam xụ mặt quệt miệng, “Hừ, em không giỏi bằng anh.”
Trên xe, ba mẹ con ngồi ghế phía sau. Bắc Bắc khó chịu trong người nên tựa vào Lâm Thiển. Nam Nam chu cái miệng nhỏ nhắn ra dỗi dằn, làm ra vẻ không xuống nước thì còn lâu mới tha thứ. Ba mẹ con thuê nhà gần trường mẫu giáo. Cố Thành Kiêu đi một đoạn đường ngắn đã đến nơi, nhanh đến mức Lâm Thiển không kịp nói địa chỉ. Đến lúc xuống xe, Lâm Thiển cảm thấy rõ tinh thần Bắc Bắc không tốt như lúc trước. Ánh mắt đờ đẫn, mí mắt nặng nề, cả người đều dựa vào mẹ.
“Để anh giúp em bế con lên.” Cố Thành Kiêu lại chủ động lên tiếng. “Không cần đâu, anh đưa đến đây là tốt lắm rồi. Bắc Bắc, chịu được không con?” Bắc Bắc không nói lời nào, chỉ gật đầu một cái. Cố Thành Kiêu thấy cậu bé có vẻ không ổn, chủ động bước ra phía sau dang hai tay về phía cậu bé, “Bắc Bắc, để chú bế cháu lên.” Nhưng Bắc Bắc nhìn thấy anh lại có chút sợ hãi, càng ôm Lâm Thiển chặt hơn. Con trẻ bị ốm luôn bám mẹ. “Được, để mẹ bế” Lâm Thiển bể Bắc Bắc từ từ xuống xe.
Giọng nói trong trẻo của Nam Nam cất lên: “Chú, chú bế cháu được không?”
Cố Thành Kiêu đúng là mong còn chẳng được, con bé này thật đáng yêu, “Được.” Nam Nam cười chui vào lòng Cố Thành Kiêu, còn ê a nói: “Chú, chú bế cháu cao hơn mẹ nhiều. Giống như cháu cao hơn tất cả mọi người luôn.” Lâm Thiển không để ý đến chuyện từ chối, trong đầu chỉ mong nhanh chóng ôm con lên nhà đo nhiệt độ. Cố Thành Kiêu bề Nam Nam rảo bước theo Lâm Thiển. Anh vừa đi vừa ngắm cô nhóc trong lòng, càng ngắm càng thích, càng nhìn càng yêu, không nỡ buông tay. Cô bé có dáng dấp thật đáng yêu, chính là phiên bản nhỏ của Lâm Thiển. Đôi lông mày cành liễu, cặp mắt đen lúng liếng to tròn tinh anh, chóp mũi tròn, cái miệng nhỏ nhắn, cái cằm xinh xinh. Cả người cô bé đều mũm mĩm trắng trẻo. Trong lòng Cố Thành Kiêu thầm nghĩ, sao lại có cô bé xinh xắn đáng yêu như vậy? Lớn lên chắc chắn sẽ là một cô bé rất xinh đẹp! Anh cẩn thận quan sát điều kiện ở đây. Nơi này là nhà cho thuê, ngoại trừ nhà cho thuê ra còn có một số hộ dân kinh doanh, người lạ ra vào không ít. Ra khỏi thang máy là một hành lang hẹp dài mờ tối, anh liền nhíu mày hỏi, “Ở đây có an toàn không?”
Last edited by a moderator: