-
Chương 451: CẢ NHÀ ĐOÀN TỤ CHỈ LÀ GIẤC MƠ
Dù sao trẻ con cũng còn nhỏ nên dễ dụ, Lâm Thiển vẫn còn đắm chìm trong đau thương không cách nào kiềm chế thì Nam Nam đã vui vẻ lột sạch quần áo của búp bê Barbie, còn tháo luôn chân tay của búp bê xuống. Kể tiếp, cô bé ném hết toàn bộ vào bồn tắm để rửa xà phòng.
Bắc Bắc khinh bỉ chạy đi tố cáo, “Mẹ, Nam Nam lại phá búp bê. Hôm qua con đã giúp em lắp ráp lại rất lâu. Con không giúp em ráp lại nữa đâu.” Lâm Thiên đâu còn thời gian xuân đau thu buồn, vội vàng vỗ về con trai, “Ừ, ai phá thì người đó sửa, sau này con đừng quan tâm em nữa.”
Bắc Bắc đảo mắt, vội nói: “Vậy thì không được, em ngốc như thế, con vẫn phải chăm sóc em.” Lâm Thiển nhịn cười gật đầu, “Ừ ừ ừ, phải chăm sóc, phải chăm sóc.” Lâm Húc đứng ngoài gõ cửa, ló đầu vào, hỏi khẽ một câu, “Ổn chưa?” Lâm Thiển chu miệng, “Ba tự nhìn xem có ổn không.”
Lâm Húc vào phòng, đi đến cạnh phòng tắm, chỉ thấy hai bánh bao nhỏ đang ngồi trên ghế đẩu, ở giữa đặt một chậu nước, trong chậu có vịt con, gấu con, gà con, còn có chân tay của búp bê Barbie, bọn nhóc đang vui vẻ tắm rửa cho đống đồ chơi.
“Đừng chơi ướt quần áo nhé, sẽ lạnh đấy.” Ông nhẹ giọng căn dặn. “Ông ngoại, vịt con lâu ngày không bơi nên người toàn đất, vì vậy nhất định phải tắm cho nó.” Nam Nam ngẩng đầu lên, giọng nói vô cùng trong trẻo.
Lâm Húc nhìn mà vui lây, cười đến không ngậm miệng lại được, “Được được được, tắm đi, tắm đi.” Ông quay lại nhìn Lâm Thiển, yên lặng thở dài một hơi, “Duy Nhất nhanh mồm nhanh miệng, con đừng để bụng.” “Vâng ạ.” “Đã quyết định thì con cũng đừng quan tâm đến mấy lời nói nhảm kia. Nếu công khai bọn nhỏ là huyết mạch của nhà họ Cổ thì bên ấy sẽ tuyệt đối không từ bỏ hai đứa. Bắc Bắc và Nam Nam đáng yêu như thế, ba không nỡ xa bọn nó.”
“Con biết rồi, ba yên tâm đi, con sẽ không để ý người ngoài nói thế nào. Con chỉ mong bọn nhỏ có thể bình an khỏe mạnh trưởng thành.”
“Vậy thì tốt rồi.” Lâm Húc quay sang nhìn hai bánh bao nhỏ, lòng đầy vui vẻ, nhìn thể nào cũng thấy không đủ, “Không có gì quan trọng hơn chuyện cả nhà đoàn tụ cả.” Cả nhà đoàn tụ? Lâm Thiển suy tư, e rằng cả đời này cô sẽ không thấy được cảnh tượng đoàn tụ của cả nhà bốn người bọn họ.
Cô về nước, việc đầu tiên là dẫn hai đứa bé đến lăng mộ liệt sĩ, đơn giản là chấp nhận sự thật Cố Thành Kiêu đã không còn ở đây.
Đã có lúc cô cho rằng sẽ có ngày Cố Thành Kiêu trở về. Nhưng hơn bốn năm qua, cô từ đau buồn tê liệt đến giày vò chết lặng, rồi đến ngọn lửa hi vọng chờ đợi dần bị dập tắt, cô không thể không đối mặt với sự thật rằng anh đã vĩnh viễn ra đi.
Xã hội thực tế, lòng người dễ thay đổi, con người dường như vĩnh viễn sống trong quá khứ nói gì đến tương lai. Huống chi cổ vẫn còn hai đứa bé.
Đôi khi cô nhìn Bắc Bắc, thấy tính tình lạnh lùng cao ngạo cũng như biểu cảm càng lúc càng giống Cố Thành Kiêu, cô nghĩ, có lẽ ông trời đã dùng cách khác để anh ở lại bên cô.
Cũng được, con người nên nhìn về phía trước, có hai đứa con bầu bạn, những đau khổ kia sẽ không còn đau đớn thế nữa. Sáng nay, ăn cơm xong cô liền ra ngoài, là vì Lâm Du hẹn cố.
Trong đám tang của ông nội, vì Lâm Du mang thai nên không thể ở lại cả đêm, bên người thì lúc nào cũng có Cổ Đông Quân đeo dính như sam, còn cô thì phải trông chừng hai đứa bé nên hai chị em không có thời gian ôn chuyện. Hôm nay Lâm Du cố ý hẹn cô.
“Tới rồi hả, sao em không dẫn Bắc Bắc và Nam Nam theo?”
“Hiếm khi có người hẹn em ra ngoài, ở nhà lại có người trông chừng hai đứa giúp em, đương nhiên em phải thư giãn một chút.” Lâm Thiển ngồi xuống cạnh Lâm Du, sờ bụng cô, “Thế này chắc bảy tháng rồi nhỉ?”
“Đúng vậy.” Lâm Du vẫn chưa nói lời nào thì vành mắt đã đỏ lên, cô kéo tay Lâm Thiên, muốn nói nhưng lại không thể nào mở lời. Chị em hiểu nhau, Lâm Thiển vỗ lưng Lâm Du, an ủi ngược lại: “Em khỏe lắm, chị không cần lo lắng, thật đấy.” “Lâm Thiển, em nói mà không biết ngượng...” Lâm Du giả vờ tức giận, “Đã nói là phải làm phù dâu cho chị, vậy mà không nói tiếng nào đã bỏ trốn. Vậy cũng thôi đi, em lại còn trốn lâu như thế, không thèm liên lạc với chị, em có biết chị lo cho em lắm không?”
Lâm Thiền khoác vai cô, lắc nhẹ, “Được rồi, em xin lỗi chị được chưa? Nhưng chị cũng nói mà không biết ngượng, nhìn thấy chị hạnh phúc thế này, em sẽ càng đau khổ khó chịu hơn, biết không?” Lâm Du rớm nước mắt nhìn Lâm Thiển, hỏi: “Tiểu Thiển, em thành thật nói cho chị biết đi, ba ruột của Bắc Bắc và Nam Nam là ai vậy?”
“...” Lâm Thiên im lặng thở dài một hơi, biết là sẽ không tránh khỏi.
“Nếu đã sinh con rồi thì sao hai người không kết hôn? Anh ta ở đâu? Sao không về cùng em?”
Lâm Thiển nhìn trái ngó phải, điềm nhiên nói: “Hai người đàn ông trốn tránh, để một người phụ nữ có thai đi thăm dò, các người thật không biết xấu hổ?”
Lâm Du: “...”
Cổ Đông Quân và Cố Nam Hách trốn sau màn cửa: “...”
Hai người đi ra, cả hai đều cười gượng. Bọn họ cũng không cố ý, chỉ là sự Lâm Thiển gặp mặt sẽ khó xử mà thôi. Bọn họ thật sự chỉ quan tâm cô. Lâm Du hơi hổ thẹn, nghi ngờ dò hỏi: “Sao em biết vậy?”
“Trùng hợp là xe của em vừa khéo đỗ ở giữa xe của hai vị Cố thiếu gia.”
Ba người: “...” Đúng là khéo thật.
Gene của nhà họ Cố thật tốt, bốn năm không gặp, anh em nhà họ Cố chỉ có đẹp trai hơn chứ không phai tàn theo năm tháng.
Đàn ông càng lớn tuổi càng chín muồi, câu nói này áp dụng trên người Cố Đông Quân thật sự là không sai. Cố Nam Hách đã điềm đạm hơn trước đây, độ bén nhọn trong ánh mắt càng ngày càng rõ ràng. Bốn người ngồi xuống, Cố Đông Quân và Cố Nam Hách ngồi đối diện các cô, Cố Nam Hách mở lời: “Chị Hai, đã lâu không gặp.”
Cổ Đông Quân: “Xin lỗi, chỉ là bọn anh không biết lấy thân phận gì để gặp em. Dù sao trước đây, vào lúc em suy sụp nhất bọn anh đã không giúp gì được cho em.”
Cổ Nam Hách rót trà mời cô, “Chị Hai, thành thật xin lỗi.”
Lâm Thiển cũng không giận, nói bằng giọng điệu đùa giỡn: “Hay là gọi tên tôi đi, tôi sẽ thoải mái hơn.” Cố Nam Hách: “Được, Lâm Thiên, em kính chị.”
Bốn người cùng cụng ly, những chuyện khiến người ta lúng túng, khó xử, những lời nói không hay, tất cả đều theo trà xanh trong miệng trôi xuống bụng mình. Thật ra Lâm Thiển chưa từng trách bọn họ. Cố Thành Kiêu chết rồi, bọn họ là anh em cũng rất đau buồn, lại thêm Diệp Thiến Như muốn đuổi cô đi, quan thanh liêm khó bỏ việc nhà, bọn họ làm sao nhúng tay vào? Nhưng bây giờ không cần nói nhiều mọi người cũng hiểu.
Tuy nhiên, chuyện trước đây có thể không nhắc tới, nhưng bọn họ muốn biết rõ chuyện trước mắt. Lâm Thiển về nước, còn dẫn theo cặp song sinh long phượng, chuyện này đã truyền đi xôn xao. Thậm chí vào dịp nhà họ Cố tụ họp, mọi người cũng đều có nghi vấn về việc này. Cố Đông Quân nháy mắt với Cổ Nam Hách, nhưng Cổ Nam Hách lại giả vờ lơ đãng nhìn sang chỗ khác, anh không hỏi ra miệng được vấn đề này. Cổ Đông Quân chỉ có thể kiên trì tự lên tiếng, “Lâm Thiển, anh mạo muội hỏi em một câu, nhưng bọn anh tuyệt đối không có ác ý, tất cả chỉ vì quan tâm em thôi.”