-
Chương 447: BẨM SINH ĐÃ VẬY RỒI, CHỊ ƯỚC AO CŨNG KHÔNG ĐƯỢC ĐÂU
Thời tiết trở lạnh, cây bạch quả ở Thành Để lại chuyển sắc vàng. Biệt thự họ Lâm cách Thành Để không xa, khi Lâm Thiển về nhà cũng sẽ tình cờ đi ngang qua Thành Để. + Cô bị đuổi khỏi Thành Để dưới tình huống không hề chuẩn bị, cho nên có rất nhiều thứ cô vẫn chưa lấy đi. Những thứ đó bao gồm bức di thư mà Cố Thành Kiêu gửi cho cô, và chiếc nhẫn cưới anh để lại sau cùng.
Diệp Thiên Như làm việc rất chu toàn, trả lại bộ trang sức giá trên trời mà Lâm Húc đã tặng khi bọn họ kết hôn. Ý tứ của bà ta là không cho cô bất cứ tài sản nào của Thành Để, mà bọn họ cũng không chiếm đổ của nhà họ Lâm, hoàn toàn cắt đứt tơ tưởng muốn đến Thành Để của cô.
Đôi khi Lâm Thiển đi ngang qua Thành Để cũng không nên được xúc động mà muốn đi vào thăm một chút. Nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng, cô lại chịu đựng. Quả thật, sự hiện hữu của đứa bé đã giảm đi rất nhiều đau khổ trong cô. Cô buộc mình phải vui vẻ, để rồi lâu này trở thành vui vẻ thật sự.
Đồng chí, Phạn Phạn hẹn cô đến nghĩa trang liệt sĩ. Cô ngẩn ngơ rất lâu, cuối cùng vẫn là không đáp ứng.
“Cậu Thiển, cậu đừng cố chấp nữa! Nếu như Thủ trưởng Cổ thoát chết, vậy vì cớ gì mà anh ấy không về chứ?”
Có lẽ là anh bị chuyện gì đó cản trở, có lẽ anh vẫn còn ở chỗ dầu sôi lửa bỏng. Thế nhưng Lâm Thiển không nói những lý do này ra, bởi vì cô sợ nói ra rồi thì Phạn Phạn sẽ cười cô mơ tưởng hão huyền.
“Cậu Thiển, đi với tớ đi mà! Nói thật, tớ đi một mình đến đó vẫn thấy hơi sợ.”
“Cậu tìm Lâm Du đi, chắc là bọn họ sẽ đi đấy, cậu đi với bọn họ đi.”
Phạn Phan thở dài, “Haizz, được rồi.”
Trời càng ngày càng lạnh, thành phố B bắt đầu bật máy sưởi lên. Về đến nhà, cởi áo khoác là bụng cô lộ ra. Bụng mang song thai sẽ to hơn đơn thai, quá trình mang thai cũng sẽ cực nhọc hơn. Nhắc đến cũng lạ, kể từ khi Dung Tử Khâm về Úc thì tình trạng của ông nội đỡ hơn rất nhiều. Trước kia ông chỉ có thể nằm liệt giường, còn bây giờ thỉnh thoảng đã có thể đi tới cửa sổ phơi nắng.
Có điều, trí nhớ của ông vẫn còn lẫn lộn, gọi Lâm Húc là Lâm Bồi, gọi Lâm Thiển là A Liên. A Liên là tên của bà nội cô.
Lâm Thiển rảnh rỗi cũng không đi chơi, mà ở nhà với ông nội.
Cô kể chuyện cổ tích cho ông nghe, cũng kể cho đứa bé trong bụng nghe, một công đôi việc. Cuối tuần, Lâm Du qua thăm ông nội, Lâm Thiên khoác một cái áo choàng thật to để che người lại.
Cuốn truyện cổ tích trên bàn trà vẫn còn chưa kịp cất đi thì Lâm Du đã nhìn thấy, cười nói: “Tiểu Thiển, em còn kể chuyện “Cậu bé chăn cừu” cho ông nội nghe à, em coi ông là trẻ con hả?” “Không phải sao, bây giờ ông nội chính là một đứa trẻ con.”. Lâm Du quay sang nhìn kĩ Lâm Thiển. Cô cứ cảm thấy trên người Lâm Thiển có gì đó thay đổi, nhưng lại không thể nói ra được, “Sao dạo này em biến thành trạch nữ rồi? Phạn Phạn hẹn em ra ngoài em không đi, cũng không nể mặt chị, sao vậy?”
Lâm Thiển cười nhẹ, “Không có gì, chỉ là em muốn ở nhà với ông nội nhiều hơn thôi.”
Lâm Du càng nhìn càng thấy lạ, bèn vén góc áo cổ lên, hơi ghét bỏ nói: “Em mặc bộ này nháy mắt trông già đi mười tuổi. Ở nhà mà mặc áo choàng làm gì, sao không khoe vòng eo thon thả ra?” Lâm Thiển nhẹ nhàng kéo áo lại: “Giữa mùa đông mà khoe eo chẳng phải bị điên sao? Dù sao em cũng không ra khỏi nhà, mặc đại cho rồi, quan trọng là thoải mái.” Lâm Du nhéo mặt cô, “Lâm Thiển, em sa đọa quá, ru rú trong nhà mãi rồi mập lên đây.” Nói xong, Lâm Du không hề khách sáo bóp ngực cô một cái, “Oa, mau nói cho chị biết, làm sao mới có thể phát triển thịt ở nơi cần lớn?” Lâm Thiển thật sự sợ Lâm Du sẽ tiếp tục sờ xuống dưới, thế là cô vội quay người đi, “Em bẩm sinh đã vậy rồi, chị ước ao cũng không được đâu.” “Thôi đi, da mặt em vẫn dày như xưa.” “Cảm ơn đã khen” Lâm Du thấy Lâm Thiên cười nên cũng yên lòng cười theo: “Thấy em có thể nói đùa, vậy chị yên tâm rồi.”
Lâm Thiển ngồi trên ghế sofa, tiện tay cầm lấy cái gối đặt trên đài loay hoay, che đi cái bụng đã hơi to, “Sao hả, có chuyện gì thì chị nói thẳng đi.”
“Quả nhiên vẫn là em hiểu chị.”
“Nói nhanh đi, lằng nhà lằng nhằng mãi là muốn ở lại ăn cơm chiều chứ gì?” “Rồi sao, chị ở lại ăn cơm chiều em có ý kiến à? Sao nhỏ mọn vậy?”
“Không, em chỉ sợ Cố Đông Quân đến nhà tìm em đòi người. Đến lúc đó hai người rải thức ăn chó em sẽ không chịu nổi, nói nhanh đi.”
Lâm Du thấy tâm trạng cô không tệ, bèn lớn mật nói, “Sau Đồng chí, thím Hai sẽ đưa chú Hai đến Hải Nam, nơi đó không khí trong lành, thích hợp tĩnh dưỡng.”
Trong lòng Lâm Thiển khó chịu, miễn cưỡng cười gượng: “À, sức khỏe của bà nội và ông cụ thể nào rồi?”
“Họ vẫn khỏe, chỉ là tinh thần không còn dồi dào như trước. Bà nội trở nên rất lặng lẽ, không còn hay nói như trước đây. Chú Hai đi xa phải ngồi xe lăn, nói chuyện cũng không rõ cho lắm, cho nên ông ấy rất ít nói. Lúc đầu bà nội cũng định đi Hải Nam, vé máy bay cũng đã đặt xong rồi, nhưng bà nội và thím Hai mà ở chung lâu ngày thì kiểu gì cũng lời qua tiếng lại. Vì vậy trước khi đi bà nội đã quyết định ở nhà. Còn Thành Để và nhà tổ vẫn có quản gia trong coi, em yên tâm.”
“Chuyện này đã không còn liên quan tới em nữa rồi.” Lâm Du tự tát tai, “Phải, chị nói sai rồi, nên đánh” “Đừng mà, chị đánh sưng miệng là Cố Đông Quân sẽ tìm em hỏi tội. Đúng rồi, khi nào hai người kết hôn?” “Vội gì chứ? Dù sao anh ấy cũng phải đợi chị tốt nghiệp đã. Đến lúc đó em làm phù dâu cho chị nhé.”
“Cái này không được đâu, điềm xấu đấy.” “Chị và anh ấy đều không tin mấy thứ đó. Chị chỉ muốn em làm phù dâu cho chị thôi.”
“Tiểu Du, chị đừng tùy hứng. Cho dù hai người không ngại, nhưng họ hàng nhà họ Cố luôn có người ngại. Em không muốn bởi vì em mà hôn lễ của hai người vô duyên vô cớ bị chỉ trích. Đến lúc đó rồi mình hằng nói.”
“Được, vậy đến lúc đó rồi tính.”
“À đúng rồi, phim của chị Sở Dương sắp chiếu rồi đấy, em biết không?” “Thật sao? Dạo này em rất ít khi xem điện thoại, khi nào chiếu vậy?”
“Mùng một đầu năm, chúng ta cùng đi xem nhé?”
“Được.”
Nhưng, cuối cùng Lâm Thiển vẫn thất hứa. Sau khi kết thúc kỳ thi, Lâm Húc đã thu xếp đưa cô xuất ngoại. Lâm Du gọi điện truy hỏi nguyên nhân, Lâm Thiển rất bất đắc dĩ nói rằng Dung Tử Khâm và Lâm Duy Nhất sắp trở về, cô chỉ có thể tránh đi. Không hề ngờ rằng, lần đó Lâm Thiển ra đi đã không biết ngày về.
Vào học kỳ một của năm tư, cô đã thông qua được luận văn tốt nghiệp. Dù không tham gia kỳ thi cuối kỳ sau cùng thì học phần trước đó cũng đủ để cô tốt nghiệp. Có điều cô đã bỏ qua buổi lễ tốt nghiệp, cũng bỏ luôn tư cách học bằng Thạc sĩ, cứ thế lặng lẽ rời đi.
Ai cũng biết nguyên nhân cô rời đi, nhưng không ai can thiệp vào quá nhiều. Chỉ có điều, trong lòng mọi người vẫn còn nhớ nhung cô và đồng thời cũng hoài niệm Cố Thành Kiêu. Cây bạch quả ở Thành Để cứ qua mùa này đến mùa khác, tán cây to lớn, mỗi năm đều ngả vàng, mỗi năm đều rơi rụng.
Bốn năm sau, ngày Đông chí. Một chiếc xe hơi màu đen chạy tới nghĩa trang liệt sĩ. Đúng dịp tảo mộ vào ngày Đông chí, nhiều xe nhiều người, cho nên xe chỉ có thể ngừng bên ngoài. “Tiểu thư, xem ra chỉ có thể đỗ ở đây.” “Không sao, chúng tôi đi qua đó cũng như nhau, Nam Nam, Bắc Bắc, xuống xe.”