-
Chương 427: THIỂN THIỂN, CÓ THỂ RA NGOÀI KHÔNG?
Đội đặc nhiệm Dã Lang
Sau khi xác định thi thể đó không phải của Cao Kỳ Khâm, Cố Thành Kiêu vui buồn lẫn lộn.
Anh vui vì có lẽ Tiểu Cao Tử vẫn còn sống, nhưng cũng có thể là thi thể của Tiểu Cao Tử đang lưu lạc nơi đất khách.
Trong phòng hội nghị, mọi người đang họp, tám giờ sáng bắt đầu, kéo dài đến chiều. Cố Thành Kiêu: “Trí Viễn, có ai nghi ngờ lần giám định này không?” Ninh Trí Viễn: “Tôi chỉ nói đây là giám định rất quan trọng, nên đích thân làm. Người bên bệnh viện không nghi ngờ gì cả, dù có nghi ngờ cũng không biết rõ nguồn gốc căn nguyên.” Cố Thành Kiêu: “Được, chỉ có mấy người chúng ta biết tin này thôi, không được tiết lộ bất cứ thông tin nào.”
Mọi người gật đầu.
Cố Thành Kiêu nhìn Tổng Cảnh Du. Tống Cảnh Du hiểu ý, anh nói mơ hồ: “Lão Đại, bên tôi không có tiến triển.”
Cố Thành Kiêu gật đầu, anh biết, điều tra lãnh đạo cấp cao là việc khó hơn lên trời.
Lần này, anh mang đội viên tinh anh của Dã Lang đi công tác hai tháng. Từ Miami đến các thành phố lân cận, rồi từ Tam Giác Vàng đến một cứ điểm lớn khác ở Việt Nam, anh đi qua ba quốc gia bảy thành phố, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của Phạm Dương Mộc.
Từ sau khi xuất hiện ở Miami, đám Phạm Dương Mộc và Trịnh Tử Kỳ giống như bốc hơi, không biết tung tích.
Trận nổ đó đã làm cho tổ chức xã hội đen lớn nhất ở khu Miami tan rã. Trong quá trình giao dịch ma túy, tổ chức xã hội đen bị tổn thất nặng nề, mấy lão đại đều chết thảm trong vụ nổ.
Mấy tên lão đại đó đều là tội phạm truy nã quốc tế của Hình cảnh quốc tế.
Đây cũng xem như là chuyện đáng được vỗ tay khen ngợi duy nhất trong tấm bi kịch kia.
Nhưng, Cố Thành Kiêu tuyệt đối không bỏ cuộc. Anh đang gánh trên vai mối thù sâu đậm của mười sáu chiến sĩ đã hi sinh, gánh trên vai sứ mệnh của vô số anh hùng vô danh vì đập tan những tổ chức ma túy mà phải mai danh ẩn tích, gánh trên vai sự bình yên của dân tộc quốc gia, sao có thể bỏ cuộc được?
Hai tháng có là gì? Anh từng nằm vùng, một lần là mấy năm.
Cố Thành Kiêu: “Pham Dương Mộc và Trịnh Tử Kỳ rất rõ kế hoạch tác chiến của chúng ta, mọi người hãy chuẩn bị trường kỳ tác chiến. Hoặc có lẽ chúng ta phải thay đổi kế hoạch tác chiến, mọi người về suy nghĩ đi, tan họp, ăn cơm.”
Mọi người: “Vâng!”
Tan họp, mọi người lần lượt rời khỏi, Ninh Trí Viễn cố ý thả chậm lại, đợi mọi người đi hết mới lại gần Cố Thành Kiêu nói: “Lão Đại, mấy hôm nay rảnh rỗi, anh có về nhà không?” Cố Thành Kiêu thở dài: “Nào có thời gian? Cậu xem khi nào tôi có thời gian rảnh chứ?”
“Nhưng...”
Cố Thành Kiêu phất tay cắt lời anh ta: “Ba giờ gặp Tổng bí thư, giờ tôi đã chuẩn bị đã, không có thời gian đâu.”
Ninh Trí Viễn bó tay, gật đầu nói: “Vâng, lão Đại vất vả.” Cố Thành Kiêu về phòng làm việc, tóm lại tinh thần bất an, anh kéo hộc tủ lấy điện thoại cá nhân ra, chần chừ không biết có nên gửi tin nhắn cho Lâm Thiên không. Lần trước về đội, Ninh Trí Viễn nói với anh tình cờ gặp Lâm Thiển ở bệnh viện, nhưng lúc đó trực thăng đang chờ anh, anh không nghĩ nhiều mà vội vàng bỏ đi. Lần sau về đội đã là nửa tháng sau, nhưng anh có rất nhiều việc phải làm. Anh không muốn cho cô hi vọng rồi lại làm cô thất vọng.
Cuối cùng, anh chỉ mở xem hình của Lâm Thiển trong điện thoại, rồi cất vào tủ.
Là một quân nhân, anh có lỗi với vợ, có lỗi với ba mẹ, nhưng tuyệt đối không thể có lỗi với quốc gia.
Buổi chiều, Tổng bí thư đón tiếp khách VIP quốc tế ở khách sạn. Cố Thành Kiêu gặp mặt ông ta để báo cáo công tác, đồng thời cũng sẽ tranh thủ thêm vài phúc lợi cho đội đặc nhiệm, ví dụ như vũ khí tiên tiến, thiết bị tối tân,
Bàn bạc được một nửa thì Tổng bí thư còn có hành trình tiếp theo. Ông ta đặc biệt sắp xếp phòng cho Cố Thành Kiêu ở để sáng mai tiếp tục bàn chuyện.
Cho nên Cố Thành Kiêu vâng lời ở lại khách sạn. Khách sạn này dưới chân núi Trường Thành, khi trời sáng có thể thấy Trường Thành tráng lệ hùng vĩ trên dãy núi kéo dài. Sắc trời tối dần, Trường Thành sáng đèn, nhìn từ xa giống như rồng lửa uốn lượn, nằm cuộn trên dãy núi. Căn phòng rộng rãi thoải mái, phong cảnh thanh tĩnh, Cố Thành Kiêu ngồi bên cửa sổ, hưởng thụ thời gian yên tĩnh hiếm có.
Nếu tối nay có thời gian, vậy thì...
Tại Thành Đề, Lâm Thiển vừa tắm xong, định sấy tóc thì điện thoại reo vang. Cô nhìn sang, là Cố Thành Kiêu gọi. Nhìn bức ảnh của màn hình điện thoại, Lâm Thiên sáng mắt: “Alo, Cố Thành Kiêu, anh về rồi hả?” Vừa mở miệng cô lại nghẹn ngào. Cố Thành Kiêu nghe thấy giọng nói đầy nhung nhớ lại mang theo chút nức nở của cô thì trong lòng bứt rứt.
“Alo? Alo?”
“Anh đây...” Cố Thành Kiêu hít sâu, nói: “Thiển Thiển, có thể ra ngoài không? Anh ở khách sạn ngoài ngoại ô. Lúc này anh đang rảnh, nhưng chỉ có tối nay thôi, em có thể ra ngoài không?” “Được!” Lâm Thiển đồng ý ngay, đâu có chuyện gì không thể chứ. Đừng nói là ngoại ô, dù núi đao biển lửa thì chỉ cần anh gọi là cô đến ngay.
“Ừ, khách sạn hơi xa, lái xe chắc khoảng một tiếng đồng hồ, bảo Trương Khai đưa em đi.”
Lâm Thiển chẳng chờ trả lời lại anh thì đã cúp máy, vội vàng cởi áo choàng tắm tìm áo thun dài mặc vào. “Bà nội, cháu đi gặp Cố Thành Kiêu đây. Anh Trương Khai, lái xe cho tôi.” Lâm Thiển chẳng để ý dép lê đang mang, không quan tâm tóc vẫn đang nhỏ giọt, ba chân bốn cẳng chạy ra cửa.
Do khách sạn tiếp đón lãnh đạo quốc gia và khách VIP quốc tế nên đường đến khách sạn và cả khách sạn đều có nhân viên bảo vệ đứng gác. Hơn nữa lần này là Tổng bí thư bí mật gặp khách quý, không tuyên truyền ra ngoài, cho nên bảo vệ chỉ tiến hành giám sát khách sạn và con đường xung quanh đó, không có phong tỏa. Xe ra vào và khách ở khách sạn đều phải qua kiểm tra, kiểm tra không có gì bất thường mới được vào.
Trương Khai lái xe như bay từ Thành Để tới đây, sau khi đăng ký ở trạm quét thẻ thứ nhất thì tiến vào đường cao tốc, đi thẳng đến khách sạn. Lâm Thiển xác nhận lại số phòng Cố Thành Kiêu gửi cho cô, cẩn thận ẩn số tầng ở thang máy.
Thang máy dần lên cao cô càng khẩn trương, liên tục nuốt nước miếng. Sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên họ xa cách lâu như thế.
Khách sạn hơi vòng, ra khỏi thang máy cô còn phải đi một vòng lớn. Lúc gần đến số phòng cần tìm, cô hưng phần như được tiêm máu gà vậy.
Cuối cùng cũng đến rồi, Lâm Thiển hít vào một hơi thật sâu để bình ổn nhịp tim, nhẹ nhàng vươn tay ấn chuông cửa.
“Két” một tiếng, cửa mở, vóc dáng cao lớn của Cố Thành Kiêu xuất hiện ở cửa, cô ngẩng đầu khẽ cười với anh.
Cố Thành Kiêu không nói gì đã kéo cô vào trong. Sau đó anh đè cô lên tường, hôn dồn dập lên mặt Lâm Thiển. Lúc hai người rằng mối quấn quít, chẳng cần bất cứ lời nói nào cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của nhau. Họ dùng hành động nguyên thủy nhất của loài người để vỗ về nỗi khổ tương tư của đôi bên.