-
Chương 412: BÀ TA VỐN LÀ MỘT CON QUỶ HÚT MÁU
Cố Đông Quân quay sang nhìn anh ta,rất bất ngờ khi nghe anh ta nói vậy. - Còn nữa, hai người chia tay cũng là do tôi gián tiếp gây ra, là tôi tìm Dương Liễu Nhi về, scandal của anh và Dương Liễu Nhi cũng là do tôi bày mưu đặt kế, mục đích là để Lâm Du hiểu lầm, đồng thời hết hi vọng với anh. Đương nhiên, Dương Liễu Nhi cũng không phải kẻ tốt lành gì. Để được tái xuất, chuyện gì cô ta cũng chịu làm, anh tránh xa cô ta là đúng.”
“Ha ha, đến nước này tôi mới phát hiện, anh quả nhiên là cây ngay không sợ chết đứng, còn tôi thì luôn giở trò thấp hèn bẩn thỉu. Nếu tôi là Tiểu Du, tôi cũng sẽ chọn anh.” “Cố Đông Quân, tôi thật sự rất ngưỡng mộ anh. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng ngưỡng mộ bất kỳ ai, ngoại trừ anh.”
Cố Đông Quân nghe anh ta sám hối theo kiểu tự bộc bạch mà không khỏi xúc động trong lòng. Nếu anh có thể dây dưa đến cùng không từ thủ đoạn như Tổng Đình Uy, có lẽ Lâm Du đã không rời xa anh và cũng sẽ không xảy ra những chuyện sau đó.
Đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ là chưa đến chạm chỗ đau lòng mà thôi. Lúc này đây, Tổng Đình Uy đã thật sự bình thường trở lại, mặc dù vẫn còn đau thương. Mỗi lần anh ta nhìn thấy khuôn mặt u buồn và bộ dạng không còn sức sống của Lâm Du, anh ta liền bực mình. Cô gái nhỏ được ánh mặt trời thiên vị đi đâu mất rồi? Cô gái nhỏ thích cười, thích cãi nhau đi đâu mất rồi?
Anh ta nhìn thấy rõ ràng, khi ở bên Cố Đông Quân, gương mặt của cô sinh động hoạt bát thế nào, còn khi ở bên anh ta, cô lại lặng lẽ u buồn như người đã chết. Anh ta thấy được lúc chia tay Cố Đông Quân, ở trước mặt người khác thì cô vẫn mạnh miệng, nhưng vừa quay lưng thì sẽ đổ lệ ngay. Đó là cảnh tượng anh ta tận mắt nhìn thấy, Lâm Du vừa mới xoay lưng đi là bật khóc dữ dội. Anh ta không muốn nhìn thấy cô đau lòng khổ sở, càng không muốn nhìn thấy cô làm tổn thương mình như hôm nay.
“Tiểu Du chia tay với anh không phải vì Dương Liễu Nhi, mà vì sợ chuyện của nhà họ Lâm sẽ liên lụy đến anh, anh biết không?”
“Tôi biết rồi, cũng trách tôi đã không nghĩ đến việc đó.”
“Nếu cô ấy có thể tránh được kiếp nạn này, anh nhất định phải đối xử thật tốt với cô ấy, nếu không tôi sẽ không khách sáo với anh đâu.”
“Điều này anh không cần phải nói.” Tổng Đình Uy lấy một tờ giấy từ trong túi ra, đưa cho Cố Đông Quân: “Tờ giấy nợ này, anh sẽ trả giúp cô ấy?” Cố Đông Quân nhận lấy giấy nợ, xé roẹt roẹt hai cái, “Tôi trả, sẽ trả cho anh ngay lập tức.”
Tổng Đình Uy cười khẩy. Anh ta không cười nhạo Cố Đông Quân, mà cười nhạo chính mình, “Không cần đâu, số tiền đó là tiêu xài cho Chu Mạn Ngọc và Lâm Tiêu, không liên quan đến Tiểu Du.”
Cố Đông Quân hơi bất ngờ.
“Anh hãy nhớ kỹ, nhất định không được để Chu Mạn Ngọc và Lâm Tiêu đến gần Tiểu Du, đặc biệt là Chu Mạn Ngọc, bà ta chính là một con quỷ hút máu. Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Lâm thị phá sản, bà ta vẫn cất giấu mấy trăm triệu gia sản, nhưng bà ta không lấy nó ra để xoay xở mà chỉ biết hút máu Tiểu Du!”
“Nhà họ Lâm đã từng giúp đỡ nhà họ Tống vào lúc khó khăn, cho nên tôi xem số tiền đó là tiền đền đáp lại nhà họ Lâm. Còn Lâm Tiêu vốn là trách nhiệm của tôi, lý nào lại để Tiểu Du gánh vác?” “Cố Đông Quân, bây giờ tôi thành tâm trả lại Tiểu Du cho anh, hi vọng anh có thể làm cô ấy trở lại vui vẻ như trước đây.” Cố Đông Quân nhìn khuôn mặt bầm tím của Tổng Đình Uy, lần đầu tiên cảm thấy anh ta giống một người đàn ông. Sau đó, hai người ngồi chờ đợi thật lâu. Cửa phòng cấp cứu vẫn khép chặt, họ chờ đến nóng ruột nóng gan, nhưng lại chẳng thể làm được gì.
Sau đó nữa, Lâm Thiên biết tin đã chạy tới, biết Lâm Du tự đâm mình, cô đau lòng đến rơi nước mắt.
Xế chiều, cuối cùng đèn trong phòng cấp cứu cũng phụt tắt. Bác sĩ mệt mỏi ra ngoài, ba người hấp tấp chạy ùa tới. “Ca phẫu thuật đã thành công, bệnh nhân tạm thời đã qua cơn nguy kịch, nhưng phải ở lại phòng hồi sức cấp cứu hai ngày để theo dõi tình hình.”
Cả ba thở phào một hơi. “Tình huống của bệnh nhân có thể thay đổi bất thường trong lúc ở lại phòng hồi sức cấp cứu, xin các vị hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt. Cố tiên sinh, mời ngài đến phòng hồi sức cấp cứu để xác nhận chữ ký.”
Cố Đông Quân gật đầu: “Được.”
Lâm Du bình yên vượt qua giai đoạn nguy hiểm, ở lại bệnh viện hai ngày nữa thì được Cố Đông Quân đón về. Ngồi trong xe anh, cô nghi ngờ hỏi thăm, “Anh định chở em đi đâu vậy?” “Trước đó không bao lâu em đã đi qua con đường này rồi, mới đó mà đã quên rồi sao?” “Em nhớ rõ cho nên mới hỏi anh đấy, anh đưa em về nhà anh làm gì?” Cố Đông Quân hỏi ngược lại, “Vậy em có thể đi đâu hả?” “...” Lâm Du nghẹn lời, đúng vậy, bây giờ cô đã trở thành người vô gia cư rồi.
Trong lúc nằm viện, ngay cả Lão phu nhân nhà họ Cổ cũng đến thăm cô, thế nhưng Chu Mạn Ngọc lại chưa từng xuất hiện.
Nghe nói ngày cô vào bệnh viện cấp cứu, Lâm Tiêu cũng được đưa vào bệnh viện, hơn nữa còn vào cùng một bệnh viện.
Phòng bệnh của cô và Lâm Tiêu chỉ cách nhau mấy tầng lầu, chỉ cần đi mấy bước mà thôi, vậy mà Chu Mạn Ngọc cũng không tới. Cô nghĩ, có lẽ bà ta giận cô vì đã làm Lâm Tiểu kích động. Có điều, cô cũng chẳng quan tâm, từ đau lòng đến trái tim nguội lạnh, từ trái tim nguội lạnh đến chết lặng, cô bỗng hiểu ra một đạo lý, đó là
chỉ cần bạn không muốn thì chẳng ai có thể làm tổn thương bạn cả.
Cố Đông Quân thầy cô không trả lời, bèn duỗi tay qua xoa đầu cô, “Được rồi, nhận thức rõ hiện thực cũng không khó vậy đâu. Sau này anh ở đâu em sẽ ở đó, được không?”
Lâm Du nghiêng đầu hất tay anh ra, “Ơ kìa, anh tập trung lái xe của anh đi!”
“Tiểu Du...” Cố Đông Quân nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt thành thật: “Đừng rầu rĩ về quan hệ với nhà họ Lâm nữa. Ít nhất bọn họ cũng có công dưỡng dục, sau này ngày lễ ngày Tết em đến thăm hỏi là đủ rồi. Chỗ nào nên hiếu thuận thì hiếu thuận, nhưng em không thể gánh vác hết mọi chuyện giống như trước đây nữa. Bờ vai nhỏ bé của em không thể gánh nổi cục diện rối rắm của nhà họ Lâm đâu, hiểu không?”
“Dạ hiểu.”
“Đến cả Tống Đình Uy cũng đã nghĩ thông suốt, hẳn là em cũng học được một ít từ anh ta, đừng chạy tán loạn trong ngõ cụt của nhà họ Lâm nữa.” “Gì mà chạy tán loạn, anh xem em là chuột à?”.
Cố Đông Quân lại không kìm được mà đưa tay sang, lần này anh nhéo má cô một cái, “Ừm, chẳng phải em là bé chuột vừa đáng yêu vừa lanh lợi sao?”
“Đi thôi đi thôi, tập trung lái xe đi anh Hai.”
Lần này, Lâm Du đã thấy rõ ràng tên của chung cư-Khu gia đình Quảng Điện.
Không ngờ lần thứ hai tới đây, cõi lòng và tâm trạng của cô lại khác xa đến vậy.
Lúc vào hành lang lại gặp lão Triệu hàng xóm. Lão Triệu vẫn dắt theo con của ông ấy, trong tay còn cầm một cái phao bơi in hình hoạt hình.
Vừa gặp bọn họ, ông ấy đã trêu: “Cục trưởng Cố, cô em gái họ của cậu lại tới nhà nữa à?” Lúc này Lâm Du vẫn chưa khỏe hẳn, Cố Đông Quân đang bế cô đi vào theo kiểu công chúa.
Nhìn thấy lão Triệu, Lâm Du thoáng chốc đỏ mặt, cúi đầu không dám lên tiếng.
Lão Triệu cười ha hả: “Cục trưởng Cố à, tôi thấy em gái họ của cậu cũng trạc tuổi cháu trai tôi, nhìn xứng đôi lắm, hay là chúng ta chọn một ngày nào đó cho hai thanh niên ăn bữa cơm gặp mặt, được không?”
Lâm Du: “...”
Cố Đông Quân vẫn điềm tĩnh như ngày thường, trả lời, “Cháu trai anh mới lên lớp bảy, anh tưởng tôi không biết sao?” “Ha ha, trí nhớ của Cục trưởng Cổ tốt thật, vậy rốt cuộc cô ấy có phải là họ hàng của cậu không?” “Tôi có nói cô ấy là họ hàng của tôi sao?”
“Không phải họ hàng, vậy thì là gì?” Cố Đông Quân nhìn lão Triệu một lát, trả lời vô cùng nghiêm túc: “Vợ.”
Lâm Du: “...”
Lão Triệu buồn cười, “Cục trưởng Cố quả nhiên hiệu suất cao, mấy ngày trước vẫn còn là họ hàng, vậy mà hôm nay đã thành vợ, có phải mấy ngày nữa sẽ sinh con luôn không?”
Cố Đông Quân: “Phải đó, sau này sẽ giống như anh, tan tầm về nhà là quấn quýt bên vợ con.”
Rốt cuộc Lâm Du không nhịn được nữa, lén nhéo vào ngực anh một cái, “Anh nói cái gì vậy hả?” Cố Đông Quân kiêu ngạo nhếch môi, cố ý nói: “Ấy chết, nguy rồi, đã bị anh biết kế hoạch sang năm của tôi.”
Lâm Du: “...”