-
Chương 379: MẶT TRỜI LẶN TRÊN BIỂN
Cố Thành Kiêu cởi áo khoác, lộ ra lớp vải trắng ngay tại vị trí xương bả vai. Băng gạc nhiễm thuốc trị thương, có thể thấy loáng thoáng chút máu. Ninh Trí Viễn chậm rãi gỡ băng gạc ra, cẩn thận tháo từng lớp, thỉnh thoảng còn dặn dò: “Lão Đại, mấy ngày này không được động vào vết thương.” Anh nhìn thoáng qua Lâm Thiên, dặn dò cẩn thận: “Lúc ngủ, tốt nhất chị dâu nên nằm bên phải của lão Đại, tránh đè lên vết thương.”
“Lần này đúng là trong rủi có may. May là không tổn thương đến động mạch chủ trên vai, nếu không thì tiêu rồi.”
Cố Thành Kiêu ngắt lời: “Lắm lời!”
Ninh Trí Viễn đành ngậm miệng không nói nữa. Lâm Thiển lại hết sức quan tâm, hỏi tiếp: “Vậy bao lâu mới có thể lành?” Ninh Trí Viễn: “Nếu tĩnh dưỡng một tuần như tôi dặn thì đảm bảo không sao. Mấy ngày nay phiền chị dâu chăm sóc lão Đại, đừng để anh ấy đi lung tung.” Lâm Thiển ôm khư khư thắt lưng Cố Thành Kiêu, giống như đang tuyên bố: “Được, nhất định tôi sẽ trông chừng anh ấy.”
Cố Thành Kiêu: “...”
Lớp bằng gạc cuối cùng được gỡ ra. Cố Thành Kiêu nhắm nghiền hai mắt. Lâm Thiên phát hiện trong tay cô có một lớp ẩm ướt, là mồ hôi của anh. Cơ bắp cường tráng kia đang toát mồ hôi như tắm.
“Đau không?” Cô đau lòng muốn chết. “Không đau.” Cố Thành Kiêu cười nói, nhưng mắt vẫn khép chặt như cũ. Ninh Trí Viễn không nói nữa, cố gắng tập trung xử lý vết thương trúng đạn. Nếu làm không tốt miệng vết thương sẽ bị nhiễm trùng, hoặc tạo thành vết lõm trên cơ bắp ở xương bả vai, cho nên anh không dám phân tâm.
Lâm Thiển tận mắt nhìn thấy trên băng gạc còn dính chút thịt bị cắt bỏ, còn hơi thối rữa. Vết thương xuyên thẳng từ trước ra sau, sâu đến nỗi thấy rõ xương. Ở khoảng cách gần, cô có thể nhìn thấy máu thịt tươi sống, và một ít màu trắng của xương.
Lỗ đạn không to, nhưng rất sâu, hơn nữa vừa phải khử trùng, lại vừa phải xoa thuốc.
Lâm Thiên nhìn thôi đã cảm thấy đau.
Cố Thành Kiêu vươn tay phải ra che ánh mắt cô lại: “Đừng nhìn.”
“Ai da, anh đừng lộn xộn.” Lâm Thiển sợ tới mức giọng nói run rẩy, vội vàng bắt lấy tay phải anh, bảo đảm anh không được động đậy. Thao tác của Ninh Trí Viễn vừa nhẹ vừa nhanh, khoảng chừng mười mấy phút đã xử lý xong.
“Lão Đại, anh cảm thấy thế nào?”
Cố Thành Kiêu gật đầu ra hiệu “Không sao.” “Mấy ngày tiếp theo không cần phải thay thuốc mỗi ngày, cách một ngày thay một lần là được. Anh phải uống thuốc chống viêm đúng giờ đấy. Nhớ kỹ, không được cử động tay trái!”
“Dong dài.” Ninh Trí Viễn thu dọn lại hộp thuốc, tạm biệt bọn họ: “Xong rồi, chị dâu đi đường cũng mệt mỏi, chị nghỉ ngơi sớm đi.” Lâm Thiển: “Vâng, cảm ơn Đội trưởng Ninh” “Khách sáo rồi.”
Ninh Trí Viễn mang theo băng gạc cũ rời khỏi. Trong ký túc xá chỉ còn lại hai vợ chồng họ. Lâm Thiển giữ ẩm nước trên bàn lên: “Có nước rồi, anh muốn uống thuốc chưa?”
“Ừm.”
Lâm Thiển lấy ly ra, đổ nước vào, xong lại đưa thuốc tới lòng bàn tay anh. “Nước không nóng, uống đi.”
Cố Thành Kiêu hưởng thụ sự chăm sóc của cô, ngoan ngoãn uống thuốc. “Em giúp anh mặc quần áo nhé?” “Ừ, em lấy bộ thường phục trong tủ quần áo đi.”
“Dą.” Lâm Thiển đến chỗ tủ áo mở ra. Tủ áo anh không lớn nhưng vô cùng ngăn nắp. Áo thun, áo sơ mi, áo khoác được treo theo thứ tự trên thanh treo đồ. Áo may ô và quần lót được gấp gọn gàng, xếp trong ô vuông nhỏ, phía dưới là giày quân dụng của anh, ngay cả đế giày đều được lau sạch sẽ. Cô vốn cho rằng tủ áo ở nhà của anh đã ngăn nắp lắm rồi, ai ngờ tủ áo trong ký túc xá bộ đội còn chỉnh tề đến mức vượt xa biên giới luôn. So với anh, cô đúng là chúa lôi thôi. Cô không nói chuyện, lấy áo sơ mi thường phục tay ngắn ra, giúp anh mặc vào cẩn thận.
Lúc đến, cô mặc bộ đồ thể thao màu đỏ. Đây là quần áo mùa đông, mà nơi này thì nhiệt độ quanh năm là khoảng ba mươi độ. Cô và Cố Thành Kiêu đang mặc quần áo của hai mùa khác nhau.
“Em không nóng sao?” “Ha ha, nóng chứ, nhưng cũng không còn cách nào. Em có mang theo quần áo, em thay ngay đây.” “Lúc nãy em ngủ, cả người đều đổ mồ hôi. Anh sợ đánh thức em nên không dám gọi. Vậy mà cuối cùng anh vẫn đánh thức.” “Không sao, em đã khỏe hơn nhiều rồi, ngủ tiếp nữa thì buổi tối khó ngủ mất.” Cố Thành Kiêu kéo tay cô, xúc động nói không nên lời: “Cảm ơn em đã đến đây.” “Hì hì, không sao, anh bình an là được rồi.” Cố Thành Kiêu kéo cô ngồi lên đùi mình, dùng một tay ôm cô, nghiêng đầu tựa vào bả vai: “Nghĩ lại... anh có chút sợ... Nếu như lúc đó không tránh được, nếu như anh thật sự bị bắn trúng ngực, vậy bây giờ phải làm sao...?”
Lâm Thiển cũng ôm lại anh: “Phải, em cũng không dám tưởng tượng.” “Ông trời đối xử với anh không tệ, để anh may mắn tránh được.” Cố Thành Kiêu nghĩ, nếu Tiểu Cao Tử cũng có thể tránh được thì thật tốt biết mấy.
Sau một hồi tâm sự, bên ngoài vang lên tiếng còi tập hợp, thông báo nhà ăn dọn cơm. Lúc này Lâm Thiển mới giật mình nhận ra đã đến chiều tà. Qua khung cửa sổ, cô có thể nhìn thấy mặt biển xanh lam, vòng mặt trời đỏ rực chầm chậm tiến lại gần mặt biển.
Trước giờ cô chưa từng thấy hình ảnh hùng vĩ như thế. “Oa, mặt trời lặn trên biển đẹp quá!”
Cố Thành Kiêu chợt nảy ra ý tưởng, nói: “Mau thay quần áo, anh đưa em lên lầu ngắm.”
“Hay quá!” Trên nóc ký túc xá, chiếc bóng cao lớn đĩnh đạc của Cố Thành Kiêu chếch nghiêng xuống. Lâm Thiển mặc chiếc đầm hoa rơi màu xanh lam. Cô đứng bên cạnh anh, hai tay đặt sau lưng, tóc xõa dài, trông vô cùng xinh xắn, lanh lợi. Gió biển thổi nhẹ, lướt qua làn váy. Dưới ánh chiều tà vàng rực, không thể nhìn ra sắc mặt mệt mỏi của cô. Gương mặt cô tràn trề thanh xuân, rạng rỡ động lòng người.
“Oa, đúng là không còn lời nào để khen mà, sao có thể đẹp đến vậy chứ?” Cô muốn lấy điện thoại ra chụp lại thời khắc đẹp đẽ choáng ngợp này, nhưng lại phát hiện hình chụp trong điện thoại không thể bằng một phần vạn của cảnh thật. Cô không muốn bỏ lỡ cảnh tượng rung động mà chân thật này.
“Anh chụp giúp em.” Cố Thành Kiêu vươn tay cầm điện thoại cố, hướng về phía biển chụp. Mặt trời như vòng tròn lửa, chậm rãi lặn xuống. Mặt biển vốn thẳng tắp giờ lại dần biến thành đường cong. Vòng tròn lửa giống như nhảy vào biển cả, nửa trong, nửa ngoài. Mặt biển gió yên sóng lặng, cộng thêm bầu trời không mây vạn lý. Cả hai hợp thành một màu xanh thẳm.
Mặt trời dần lặn xuống, rốt cuộc cũng khuất sau biển cả, nhưng bầu trời và mặt biển vẫn sáng chói. Biển trời đều một màu xanh, không thể phân rõ ranh giới.
Bên dưới có các chiến sĩ gọi bọn họ: “Thủ trưởng, chị dâu, ăn cơm.” Cố Thành Kiêu vẫy tay: “Biết rồi.” Các chiến sĩ ở dưới rời đi nhưng vẫn thường ngẩng đầu lên nhìn. Bức họa này quá đẹp, khiến người khác hâm mộ chết đi được.
“Thấy Thủ trưởng và chị dâu đứng ở đó đẹp đôi chưa kìa, tôi cũng nhớ bạn gái quá!” “Muốn thì lần sau về nhà tranh thủ biến bạn gái thành vợ đi.” “Lần sau về nhà? Không biết là khi nào nữa!”