-
Chương 375: HAI NGƯỜI KHÔNG ĐƠN GIẢN
Mùng bốn Tết, Cố Thành Kiêu cùng cả đội đi Nam Hải. Anh còn không kịp tham gia buổi họp mặt đầu năm của gia tộc. Trong buổi họp mặt năm nay, nhà mẹ đẻ Lâm Thiên cũng được mời tới. Cho nên mới nói, một hôn lễ chính thống rất quan trọng đối với phụ nữ. Có hôn lễ, chẳng khác nào được nhà chồng thừa nhận, cô đi đến đâu cũng đều được tôn trọng. Đương nhiên, bây giờ mỗi lời cô nói đều đại diện cho mặt mũi của nhà họ Cố. Cô càng được xem trọng thì lại càng chịu nhiều gò bó. Dung Tử Khâm ăn mặc đẹp đẽ xuất hiện tại buổi họp mặt. Nếu như không phải vì Lâm Húc thì bà ta cũng chẳng muốn tới.
Nhà họ Cổ là gia tộc đứng đầu Thủ đô, ai cũng đều là nhân vật hết sức quan trọng. Họ hàng của nhà họ Cố cũng đều là người có uy tín danh dự, khó trách ai cũng muốn dựa hơi nhà họ Cố. Dung Tử Khâm khẽ nhỏ giọng nói: “Con bé Lâm Thiển kia đúng là tụ tám kiếp mới có phúc gả vào nhà họ Cố.”
Lâm Húc quay đầu trưng bà ta: “Bà nói gì vậy, Tiểu Thiển vốn rất ưu tú.” “Phải phải phải, con gái ông giỏi nhất. Nhưng ông cũng đừng quên, Duy Nhất cũng là con gái ông. Chuyện chung thân đại sự của Duy Nhất cũng rất quan trọng. Tôi nghe nói cháu đích tôn của nhà họ Cố là Cố Đông Quân vẫn còn độc thân, tiền đồ rộng mở. Có phải người làm cha như ông nên làm mai mối cho hai bên không?”
Lâm Húc khó hiểu hỏi: “Sao thế, Duy Nhất với Tiểu Phong chia tay rồi à?”
Dung Tử Khâm: “Ông đấy, chẳng quan tâm gì tới Duy Nhất, bọn nó đã chia tay từ sớm rồi. Sở Mặc Phong trẻ tuổi, nhưng lại không có sự nghiệp, không có danh tiếng. Nhà họ Sở cũng kém xa nhà họ Cố, không xứng với con gái chúng ta.” Lâm Húc: “Con người của Cố Đông Quân cũng được, nhưng không phải cậu ta lớn tuổi hơn Duy Nhất nhiều làm sao?”
Dung Tử Khâm: “Cố Thành Kiêu cũng lớn hơn Lâm Thiên mấy tuổi, không phải cũng kết hôn sao? Đàn ông lớn tuổi một chút mới biết yêu thương vợ, đó là chuyện tốt. Nếu ông cảm thấy tuổi tác Cố Đông Quân lớn, vậy Cố Nam Hách đi. Cậu ta trẻ hơn Cố Đông Quân, lại còn là Tổng giám đốc của tập đoàn Cổ nghiệp. Lúc trước ở Úc, cậu ta thường xuyên qua lại với ông, bây giờ là đối tác, chẳng phải càng dễ làm mai hơn à?”
Dung Tử Khâm thật quá kén chọn, không phải người xuất sắc nhất thì bà ta chẳng thèm để vào mắt.
Cố Đông Quân là anh của Cố Thành Kiêu, là cháu đích tôn và là con trưởng của nhà họ Cổ. Nếu Lâm Duy Nhất gả cho Cố Đông Quân, Lâm Thiên phải gọi Lâm Duy Nhất là chị dâu. Với bối cảnh và năng lực của Cố Đông Quân, nhất định sau này còn có thể bay cao bay xa hơn nữa. Nói không chừng trong tương lai anh sẽ đạt thành tựu lớn.
Tuy rằng Cố Nam Hách đứng thứ ba, nhưng phương diện tiền tài lại vượt xa cả hai anh trai. Dù sao Cố Đông Quân và Cố Thành Kiêu đều ăn cơm nhà nước. Nếu Lâm Duy Nhất gả cho Cố Nam Hách, vậy cũng tương đương ôm trọn hai phần ba tài sản nhà họ Cố. Đây chính là gấp mấy lần điền sản Phong Việt rồi.
So với anh em nhà họ Cố, Sở Mặc Phong quá nhỏ bé, dù nhìn thế nào cũng không xứng với Lâm Duy Nhất.
Dung Tử Khâm càng nghĩ càng cảm thấy đúng. Bà ta ra sức xúi giục chồng: “Thời cơ tới ông phải nắm cho chắc. Hôm nay không phải là cơ hội tốt sao? Ông phải nhanh lên.” Lâm Húc vô cùng phiền, cao giọng quát: “Bây giờ là lúc nào mà bà có thể xằng bậy?” “Ông... Thái độ của ông là sao đây?”
“Bà ngoan ngoãn ở yên đó, không thì trở về cho tôi.”
“...” Dung Tử Khâm tức trào máu, nhưng vì thể diện, vì đại cục, bà ta tạm thời nhịn cơn tức xuống.
Lâm Duy Nhất vẫn luôn dõi mắt theo Sở Mặc Phong. Bọn họ hẹn hò chưa đến một tháng, Sở Mặc Phong đã đề nghị chia tay. Cô ta cố gắng níu kéo một thời gian nhưng vẫn không nắm được trái tim của cậu ta.
Ở trường, hai người chung lớp, ngẩng đầu cúi đầu đều gặp. Lúc về nước, bọn họ cũng không thể tránh đi cùng một chuyến bay.
Hai người đã quyết định trở thành bạn bè, cho nên Sở Mặc Phong cũng không cố ý né tránh cô ta, cái gì có thể giúp cũng giúp rất nhiệt tình. Nhưng một khi đề cập tới chuyện tình cảm, cậu ta sẽ trở nên lạnh lùng, đến nỗi khiến cô ta phải tự động lùi bước.
Đây là thái độ của Sở Mặc Phong đối với cô ta.
Từ phía xa, ánh mắt Lâm Duy Nhất vẫn dõi theo bóng dáng của Sở Mặc Phong. Cho nên cô ta dễ dàng phát hiện Sở Mặc Phong vẫn luôn để mắt đến Lâm Thiển.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ lúc nào cũng chính xác đến mức khó hiểu. Cô ta vẫn cảm thấy quan hệ giữa Sở Mặc Phong và Lâm Thiển không hề đơn giản, trước đây cũng vậy mà bây giờ cũng vậy. Lúc này, Cố Nam Hách tiến đến mời rượu. Có thể nói anh và Lâm Húc là bạn già, bây giờ ông lại thành trưởng bối của cậu ta, cho nên cậu ta mới đến mời rượu.
“Chú Lâm, cháu mời chú một ly.”
“Cảm ơn, cảm ơn. Tổng giám đốc Cố khách sáo quá.” “Ôi, chứ đừng gọi khách khí như vậy. Nếu anh Hai cháu nghe được thì thế nào cũng chỉnh cháu mất. Chú gọi tên cháu là được rồi.”
Lâm Húc sảng khoái đáp ứng: “Được rồi, Nam Hách, tôi hi vọng năm nay chúng ta lại tiếp tục hợp tác, kiếm thật nhiều tiền.”
cố Nam Hách là một con cáo già. Cho dù cậu ta uống say nhưng khi nói chuyện vẫn lưu loát rõ ràng: “Đó là chuyện đương nhiên. Cháu là bậc con cháu, cho nên kinh nghiệm ít ỏi. Tại đây cháu xin cảm ơn chú Lâm trước, cảm ơn chú đã nâng cháu lên như diều gặp gió.”
Hai người cùng ngửa đầu uống cạn ly rượu. Nhân cơ hội này Dung Tử Khâm kéo Lâm Duy Nhất đến bên cạnh, đồng thời nhỏ giọng dặn dò: “Mau lên, Duy Nhất. Tổng giám đốc Cổ đến kìa, đừng có mất lịch sự.” Cố Nam Hách nghe thấy lời này liền dời tầm mắt đến bên cạnh: “Chào thím, cháu kính thím một ly.”
Uống xong ly rượu, tầm mắt cậu ta lại chuyển tới trên người Lâm Duy Nhất, vừa tự mình rót rượu, vừa hỏi: “Đây là em gái Duy Nhất sao? Nhìn thật quen mắt, giống chị dâu anh lắm. Đến đây, anh mời em một ly. Chúc em sớm học thành tài, mau chóng trở về.” Lâm Duy Nhất khéo léo giơ ly rượu lên: “Cảm ơn Tổng giám đốc Cố, em chỉ có thể uống một chút thôi.”
“Không sao, không sao, nếu em sửa luôn cách xưng hô thì anh lại càng vui hơn.”
“Sao ạ?”
“Gọi là anh Ba Cổ đi. Ha ha ha ha ha.”
Rất rõ ràng, Cổ Nam Hách đang say rượu nên trêu chọc Lâm Duy Nhất. Cô ta tỏ ra lúng túng nhưng vẫn mỉm cười lễ phép: “Anh Ba Cố.”
Cố Nam Hách lại đi sang chỗ khác mời rượu, Lâm Húc quay đầu lại nói: “Bà xem đi, Cố Nam Hách là tay buôn lão luyện, nhưng xét về phương diện bạn bè thì tôi cũng chẳng dám khen. Không phải bà xem tin tức cả ngày sao, không thấy mấy tin đồn về cậu ta à?”
Dung Tử Khâm mở miệng hỏi ngay: “Vậy còn Cố Đông Quân?” Lâm Húc trợn mắt liếc bà ta một cái: “Cố Đông Quân và cái cô minh tinh đó có quan hệ không rõ ràng, bà còn muốn con gái mình nhảy vào sao?” Dung Tử Khâm: “Thế này không được, thế kia cũng không được, vậy ông nói tôi xem, con gái phải chọn ai mới được?”
Lâm Húc: “Bà gấp gáp cái gì, Duy Nhất còn nhỏ, từ từ mà tìm, tìm được người nó thích thì cưới.” Rốt cuộc Lâm Duy Nhất cũng hiểu ba mẹ mình đang bàn luận chuyện gì, nghiêm túc nói: “Mẹ, ba nói đúng. Con nhất định sẽ gả cho người mà mình thích.”
Dung Tử Khâm không nể mặt, nói thẳng: “Con bị người ta đá rồi còn ở đó tưởng nhớ tới người ta? Con quên rồi sao?”
Lâm Duy Nhất bị nói trúng chuyện đau lòng, cúi đầu im lặng, buồn bực không yên.
Lâm Húc: “Duy Nhất, đừng nghe mẹ con nói. Con không hề kém hơn bất kỳ ai. Tiểu Phong tự có suy nghĩ của mình, nó không thích con thì không có nghĩa là không ai thích con. Lúc trẻ đừng ngại đi tích lũy kinh nghiệm, đi sai đường cũng không sao. Kinh nghiệm bây giờ chính là tài sản của con sau này. Con chỉ cần nhớ kỹ, ba mãi mãi là hậu thuẫn của con, biết không?”
Lâm Duy Nhất gật đầu: “Con biết rồi, vẫn là ba thương con.”
Dung Tử Khâm: “Này, cha con hai người cố ý đối nghịch với tôi phải không?” Lâm Duy Nhất: “Mẹ, đủ rồi. Muốn nói gì thì về nhà mẹ hãy nói. Đang ở đây mà mẹ cứ chào hàng con như vậy, mẹ không sợ mất mặt nhưng con sợ.”
Dung Tử Khâm tức tối nói: “Rồi rồi rồi, mẹ không nói nữa.”