-
Chương 345: ĐỂ EM THẤY SỰ NHIỆT TÌNH CỦA ANH
Người đứng xem ngày càng nhiều, trong số đó có người nhận ra Chu Mạn Ngọc.
“Đây không phải là Lâm phu nhân của tập đoàn Lâm thị rửa tiền gì đó ư?” “Đúng là bà ta rồi! Dáng vẻ bà ta đánh cô diễn viên trên đường cũng giống bây giờ vậy, y chang đàn bà chanh chua.”
“Ờ, nhà họ Lâm rửa tiền lại còn lý sự nữa hả? Hại nhiều người thế kia, ai quen biết nhà bọn họ đúng là xui xẻo mà.”
Mọi người đều nói thẳng vào mặt Chu Mạn Ngọc, không hề e dè gì cả. Điều này càng làm Chu Mạn Ngọc thêm căm giận, vừa chửi Lâm Thiển và Cố Thành Kiêu xong thì quay sang lớn tiếng mắng người đi đường: “Mấy người là ai mà lại mắng tôi? Cả lũ nghèo kiết xác như mấy người xứng đáng đứng đây chỉ chỉ trỏ trỏ tôi chắc?”
Bọn họ cũng không phải kẻ yếu thế, lời nói của Chu Mạn Ngọc lại chói tai, không hợp thì hai bên xông vào ẩu da.
Đám người hơi đông, Chu Mạn Ngọc bị họ đạp xuống đất, lại bị chửi thẳng mặt và nhổ nước bọt. Tình cảnh rất hỗn loạn, Lâm Thiển và Cố Thành Kiêu không thể bàng quan đứng nhìn, họ kéo mọi người ra, bắt đầu dàn xếp cuộc chiến. Lúc mọi người tản ra, tiếng mắng chửi vẫn còn văng vẳng. Tuyết càng lúc càng nhiều, Lâm Thiên muốn đỡ Chu Mạn Ngọc lên xe, nhưng vừa chạm vào bà ta thì đã bị gạt ra. “Không cần mày quan tâm, bọn mày lén cười nhạo tao.” Chu Mạn Ngọc vẫn cố chấp như thế, bà ta khập khiễng bước đi.
Lâm Thiền định cản bà ta lại giải thích gì đó nhưng Cố Thành Kiêu đã giữ chặt lấy tay cô, lắc đầu ra hiệu cô đừng cưỡng cầu. Hai người ngồi vào xe, Lâm Thiển cầm hộp cứu thương, lấy bông gòn thấm nước sát trùng cẩn thận xử lý vết thương cho Cố Thành Kiêu.
“Hay là mình đến bệnh viện đi, vết thương của anh hơi sâu.” Lâm Thiển lo lắng nói: “Với lại vẫn còn chảy máu.”
“Chút máu này không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi, không sao.”
“Xin lỗi anh, dạo này bác gái chắc mệt mỏi lắm...”
“Ngốc quá, em xin lỗi gì chứ, có liên quan gì đến em đâu.”
Lâm Thiển ngu ngơ nhìn anh. Anh thật đúng là người thể hiện rõ ràng chân lý đàn ông có vết sẹo mới đúng là đàn ông đích thực”. Trên trán anh có sẹo mà nhìn thế nào cũng thấy đẹp trai cả.
Cô nhìn anh say đắm, mắt lấp lánh ánh sao: “Cuối cùng dán băng keo cá nhân lên, được rồi, chồng yêu của em đúng là quá đẹp trai.” “Đương nhiên rồi.”
Cuối cùng Lâm Thiển quay đầu nhìn về hướng Chu Mạn Ngọc rời đi, đã không còn thấy bóng dáng bà ta nữa, “Haizz, mình đi thôi, về nhà đi.”
Cố Thành Kiêu từ từ khởi động xe, một tay anh cầm vô lăng, tay còn lại thì nắm lấy tay Lâm Thiển.
“Anh làm gì thế? Tuyết đang rơi đấy, anh chuyên tâm lái xe giúp em được không hả?” “Nắm tay em cũng đâu ảnh hưởng anh lái xe.” “Sao tự nhiên lại dính em như sam thế?”. Tầm mắt Cố Thành Kiêu vẫn nhìn về phía trước, giọng nói nhẹ nhàng lại dịu dàng, “Thiển Thiển, anh rất tiếc về chuyện của bác Cả, nhưng điều tra ông ấy là công việc của bọn anh. Bọn anh tuyệt đối không được thiên vị bất cứ ai chỉ vì quan hệ bà con họ hàng, em hiểu mà đúng không?” “Ừ, em hiểu.” “Nếu em đã hiểu thì đừng nhờ bà nội ép anh đi cửa sau nữa.”
“...” Anh nói cả buổi thể hóa ra là muốn đào hố mình. Cô hất tay anh ra, nhếch môi “hừ” một tiếng, nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, “Anh có thể nhẫn tâm nhìn Lâm Du khóc đúng không? Anh có thể, nhưng em thì không.”
Cố Thành Kiêu khẽ thở dài, kéo lấy cánh tay bướng bỉnh của cô qua nắm chặt: “Thế anh hỏi em, nếu có một ngày, Lâm Du giúp bác gái trách cứ bọn anh, mắng bọn anh thì em sẽ làm gì?” “Lâm Du không làm thế”
“Cô ấy về nhà họ Lâm rồi.”
“Em hiểu Lâm Du, anh máu lạnh như thế nên mới không hiểu.” Lâm Thiên nói xong câu này, khẽ cắn đầu lưỡi, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi anh, em nhanh mồm nhanh miệng nói thể.”
Lần trước cô nói anh máu lạnh vô tình, anh đã chiến tranh lạnh với cô, dùng hành động thực tế nói cho cô biết cái gì mới gọi là máu lạnh vô tình, quả thật đủ lắm rồi.
Cố Thành Kiêu nói thẳng vào trọng tâm: “Không sao, anh nhiệt tình với em là được rồi. Về nhà anh sẽ cho em thấy sự nhiệt tình của anh.”
“...” Câu này nghe sao cũng giống như đang tán tỉnh nhau thế, anh không biết xấu hổ à? Sau đó Lâm Thiên gọi điện kể cho Lâm Du nghe chuyện vừa rồi, cũng hỏi thăm tình hình gần đây của cô ấy ra sao.
Lâm Thiển: “Chân bác gái chắc bị thương rồi, chị về xem bác ấy thử.” Lâm Du: “Ừ, được rồi, Tiểu Thiển. Chị thay mẹ xin lỗi Thủ trưởng Cổ, em chuyển lời giúp chị.” Lâm Thiển: “Không sao mà, Cố Thành Kiêu không để tâm chuyện đó đâu. Em lo cho bác gái lắm, tâm trạng bác ấy không tốt, đừng có phát bệnh giống chị Lâm Tiêu.”
Lâm Du: “Chị sẽ ở bên cạnh mẹ, em yên tâm đi.”
Lâm Thiển: “Không chỉ có bác gái mà chị cũng vậy nữa. Trong lúc này chị phải giữ gìn sức khỏe, có chuyện gì thì nói với em ngay, đừng có tự mình gánh lấy.” Lâm Du: “Ừ, cảm ơn em.”
Lâm Thiển: “Cảm ơn gì chứ, chị em mình cần nói cảm ơn sao?”
Sau khi cúp máy, Lâm Thiển cảm thấy quái quái. Lâm Du khách khí với cô như thế, không còn thân thiết như trước đây nữa. Hơn nữa, từ khi nhà họ Lâm gặp chuyện, trừ lần Lâm Du đến cửa cầu xin Cố Thành Kiêu ra thì cô ấy không còn đi tìm cô nữa. Trước đây chưa từng xảy ra tình trạng này. Lâm Thiển càng nghĩ càng lo lắng: “Hay là chúng mình mời anh cả và Lâm Du đến nhà ăn cơm đi? Lâu rồi em cũng chưa gặp Lâm Du.”
Cố Thành Kiêu cau này, “Chuyện này hơi khó, hôm qua Cố Đông Quân tìm anh uống rượu, hình như giữa anh ấy và Lâm Du đang có mâu thuẫn.”
“Hả? Bọn họ xảy ra chuyện gì?”
“Người yêu cãi nhau cũng là chuyện thường mà. Chỉ là cảm giác của anh thôi, anh ấy không nói gì hết.” “Chậc, anh đúng là chẳng có lòng gì cả. Sao anh không quan tâm anh em của mình gì vậy?”
“Đàn ông với nhau ai đi kể mấy chuyện này. Anh ấy muốn nói thì nói, không muốn nói anh cũng không hỏi.”
“.”
“Cho nên mới nói, đàn ông và phụ nữ rất khác nhau, em hiểu không?” Lâm Thiển chuyển chủ đề, tra hỏi anh: “Nên tối hôm qua, nguyên nhân anh về muộn không phải vì tăng ca mà là ra ngoài uống rượu đúng không?”
“ẶC...” Toi rồi, cái miệng tại vạ.
“Hừ, tối nay anh ngủ dưới sàn đi!”
Trận tuyết này đến thình lình, vào lúc chạng vạng là mặt đất đã tích thành lớp tuyết dày. Nhiệt độ cũng giảm xuống mức thấp nhất trong mùa đông năm nay. Lâm Du vừa tan học là vội vàng về nhà. Vừa bước vào nhà, phòng khách rộng rãi trống trải đến mức lạnh lẽo, không ấm áp hơn bên ngoài được bao nhiêu.
Cô mua cơm về nhà, nhưng vì ngoài trời quá lạnh, về tới nhà thì thức ăn cũng đã lạnh tanh. Cô mang thức ăn vào phòng bếp, cho vào lò vi sóng hâm nóng.
“Mẹ! Mẹ ơi?” Lâm Du gọi hai tiếng nhưng không có ai đáp lại, cô liền đi lên lầu: “Mẹ, mẹ ở trong phòng hả? Con mua cơm về rồi, hâm nóng xong là ăn được rồi, mẹ?” Đến trước cửa phòng ngủ, Lâm Du không biết mình đang sợ cái gì, luôn có cảm giác lo lắng bất an. “Mẹ?” Cô nhẹ nhàng gõ cửa, “Mẹ có trong đó không?... Mẹ đang ngủ hả?” “Vào đi!” Tiếng Chu Mạn Ngọc từ trong phòng truyền ra.
Lâm Du bất giác thở phào nhẹ nhõm, bước vào phòng. Cô tưởng Chu Mạn Ngọc đang ngủ trên giường nên gọi hồi lâu mà không có người đáp lại, nhưng bà ta đang ngồi trước bàn trang điểm, nhìn bóng mình trong gương, ung dung chải đầu. Lâm Du tiến lên nói: “Mẹ, ăn cơm thôi.”