-
Chương 287: CHỊ ẤY LÀ CHỊ HỌ CỦA ANH
Câu nói khác giới hút nhau, cùng giới “chói” nhau thật có đạo lý.
Hiện tại Lâm Thiển cực kỳ khó chịu, bên cạnh chồng mình có một đại mỹ nữ phong thái yểu điệu như thế sao mà cô yên tâm cho được?
Thế là, cô bèn lên tiếng: “Chị à, năm nay tôi 21 tuổi, năm ngoái chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi. Còn nữa, tôi không phải kiểu người hướng nội, chỉ là không thích nói chuyện với người lạ mà thôi.” Sở Dương nghe xong không khỏi cảm thán, nhóc con lợi hại, mùi thuốc súng tỏa ra nồng nặc! Cố Thành Kiêu đỡ trán than thầm, lập tức giải thích: “Tiểu Thiển à, chị ấy là cô ruột của Sở Mặc Phong, là chị họ của anh.”
“Hả?...” Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang làm gì? “Ừm.”
“...” Lâm Thiển hít sâu một hơi, “A ha ha... Chào chị họ...” Cô lúng túng mấp máy môi. Nhớ lại giọng điệu xúc động vừa rồi của mình, cô thật sự muốn đào cái lỗ để chui vào. Sở Dương cười thầm không ngớt, cô nhóc này thật thú vị, “Cậu nói cho con bé biết sớm thể làm gì, chán chết!”
Lâm Thiển: “...” Người ta là bé cưng cơ mà. Sở Dương: “Tôi nghe nói vợ cậu rất nghịch ngợm hiểu động, sao bây giờ trông thể nào cũng giống như một bé thỏ trắng yếu đuối vậy?” Lâm Thiển: “...” Ai nói, mau cút ra đây ngay cho bà! Cố Thành Kiêu: “Đó là chị vẫn chưa thật sự quen biết cô ấy thôi.” Sở Dương vô cùng tò mò, “Thật sao?”
Lâm Thiển bất an gãi đầu, hỏi: “Có thể ăn được chưa? Em đói quá.” Trong lúc trò chuyện, Lâm Thiên càng biết nhiều hơn về chuyện liên quan đến người chị họ này.
Sở Dương ra đời khi mẹ mình đã 45 tuổi, ba mẹ lớn tuổi mới sinh được con gái nên vô cùng cưng chiều cô. Trong đám Cố Thành Kiêu, chỉ có duy nhất Sở Dương là con gái, vì vậy rất được ông bà ngoại và ba người bên ngoại bọn anh yêu mến. Hiếm có là cô lại không vì thế mà mắc bệnh công chúa, ngược lại từ nhỏ đã rất độc lập và có chính kiến riêng của mình.
Tốt nghiệp trung học xong là cô đi du học ngay. Học ngành kinh tế được một tháng thì chuyển sang khoa điện ảnh, giấu giếm gia đình ở lại nước ngoài năm năm.
Sau khi về nước, cô mang bộ phim tự biên tự diễn đầu tay gia nhập vào ngành giải trí, năm đó doanh thu phòng vé rất cao, liên tục chiếm giữ ngôi đầu bảng.
Mặc dù ba mẹ cô không muốn con gái xuất đầu lộ diện cho lắm, nhưng không lay chuyển được sở thích của con gái mình. Những năm đó, Sở Dương lấy thân phận một đạo diễn mới để tạo dựng danh tiếng nhất định trong giới điện ảnh.
Thế nhưng, chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, cô bỗng biến mất khỏi ngành giải trí, giống như phù dung sớm nở tối tàn.
Rời khỏi ngành giải trí phức tạp, rời khỏi lòng nhiệt huyết với phim ảnh, Sở Dương bắt đầu theo đạo Phật, muốn đi du lịch đây đó một năm rưỡi, thích chỗ nào thì ở lại chỗ đó, không giới hạn thời gian.
Không ai có thể trói buộc được cô, mà cô cũng không chịu để cho bất kỳ ai trói buộc mình.
Nhà hàng Tứ Hợp Viện này là năm đó sau khi rời khỏi ngành giải trí cô đã dựng nên. Không ăn theo thị trường, không đăng quảng cáo chào hàng, không đưa ra giá cả đặc biệt, không giảm giá, tất cả đều dựa vào sở thích của cô, có thể nói là rất tùy hứng.
Khách khứa trong nhà hàng đều là những bạn bè quen thuộc, có rất ít khách mới ghé qua, cho nên kinh doanh vẫn luôn lỗ vốn.
Nhưng dường như cô không quan tâm đến những điều đó, vẫn tiếp tục làm theo ý mình.
Tận đáy lòng, Lâm Thiển cảm thấy đây tuyệt đối là chuyện xưa của người chị họ. Sở Dương nhấp một ít bia, nói: “Tháng trước chị mới trở về từ Santorini, tháng sau định đi Marocco, hôm nay cậu mà không tới, nói không chừng sẽ không gặp được chị đầu.” Cô cầm chai bia ra hiệu, “Hiếm khi mới được gặp nhau một lần, lại đây, uống với tôi đi.”
Cố Thành Kiêu lắc đầu, “Lát nữa em phải lái xe.”
Sở Dương cả giận: “Lái gì mà lái, có thể tìm người lái thuê mà. Hay là ở đây với chị một đêm đi, hiếm khi có dịp, lần sau không biết lúc nào mới được ngồi ăn cùng nhau.” Cố Thành Kiêu ngẫm lại thấy cũng đúng, do dự mãi, cuối cùng vẫn đồng ý, “Được rồi, uống với chị một lát vậy.” “Còn em, cũng uống một ít chứ?” Lâm Thiên vẫn chưa lên tiếng thì Cố Thành Kiêu đã từ chối thẳng, “Cô ấy không uống được.”
Sở Dương nhìn anh khinh bỉ, “Thôi đi, nào có ai như cậu, cậu quản người ta nhiều vậy làm gì? Gả cho cậu chứ đầu phải bán cho cậu đầu, người ta có tự do của mình mà. Lại đây Lâm Thiên, uống đi, lẩu và bia lạnh là tuyệt nhất.”
“...” Trước đó đã từng đắc tội với chị họ một lần, lần này Lâm Thiển không dám đắc tội với cô nữa, “Đủ rồi đủ rồi, cảm ơn cảm ơn.”
Sở Dương sảng khoái nói: “Hầy, cảm ơn cái gì hả, sau này các em có rảnh thì cứ việc tới đây. Chị không ở đây các em vẫn có thể ăn miễn phí, muốn ăn gì cứ việc gọi, chị quyết định.”
Lâm Thiển: “Cảm ơn chị họ, lẩu cay ở chỗ chị còn ngon hơn quán bên ngoài, với lại còn nấu rất có tâm, thật đấy.”
“Đương nhiên rồi, tổ tiên của đầu bếp nhà chị trước đây là ngự trù mà, mấy món bí truyền chỉ có mình ông ấy biết, ở ngoài không có mà ăn đâu.” “À, vậy nếu chị cố gắng kinh doanh, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”
Sở Dương cười một tiếng, “Em có hứng thú hả? Vậy chị giao cho em đấy, chia cho chị một phần hoa hồng là được rồi, em muốn không?”
“...” Lâm Thiển hoàn toàn không đoán được người chị họ này, sao chỉ nói một câu đã muốn cho cô cả cái nhà hàng rồi? “Ha ha, chị họ à, em vẫn còn đang đi học, thứ nhất không có thời gian, thứ hai lại chẳng biết gì cả. Em sợ em không kinh doanh được.”
“Không sao, dù sao chị cũng không quan tâm.”
Sở Dương nhìn dáng vẻ sợ sệt của cô, cũng không làm khó nữa, “Được rồi, lúc nào em muốn ăn cứ tới, dẫn theo bạn bè cũng được, tất cả đều miễn phí, ăn hết quán càng tốt.” “..” Lâm Thiển không phân biệt được chị họ nói câu nào là thật, câu nào là giả. Ba người vừa ăn lẩu vừa uống bia, ăn đến mức mặt Lâm Thiển đỏ bừng. Nhưng mùi vị kia đúng là ngon thật, bia lạnh buốt giảm đi vị cay, nhưng không hòa tan mùi thơm đậm đà, càng ăn càng thấy ngon.
Trong lúc uống bia, Sở Dương tiện tay châm một điếu thuốc. Bộ dáng kẹp thuốc giữa hai ngón tay thon dài của cô toát lên vẻ đẹp phục cổ tao nhã.
Cô rít một hơi thật sâu, lão luyện nghiêng đầu nhả ra một vòng khói, nói: “Không ngại chị hút mấy hơi chứ?” Lâm Thiển lắc đầu, giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo cô rằng, chị họ cũng có tâm sự như Cố Thành Kiêu. “Thành Kiêu, bây giờ anh ta thế nào rồi? Vẫn khỏe chứ?”
“Vẫn khỏe.”
“Tốt, vậy chị an tâm rồi.” Sở Dương ngửa đầu uống hết chai bia, rồi lấy thêm một chai khác, sau đó dùng cái tay kẹp thuốc lá khui bia ra. Từ đầu đến cuối động tác của cô thật lưu loát và xinh đẹp.
Một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám ngồi trong Tứ Hợp Viện cổ kính, vừa uống bia vừa hút thuốc, nhưng lại không có chút mùi vị thế tục nào. Ngược lại những hành động giơ tay nhấc chân của cô đều tràn đầy cảm giác u buồn.
Dưới cột đèn bằng đồng cổ xưa ấm áp, cảnh này giống như một bộ phim cũ kĩ, mỗi một cảnh là một câu chuyện làm người ta sầu đứt ruột.
“Tới đây, cậu cũng hút một điếu đi.” Sở Dương châm thuốc rồi đưa đến trước mặt Cố Thành Kiêu. Cố Thành Kiêu từ chối: “Em có thể uống bia với chị, nhưng hút thuốc thì không.” “Em thì sao?” Cô đưa sang Lâm Thiên, “Đừng để ý tới cậu ta, muốn hút thì rút một điếu đi.” Lâm Thiển lắc đầu, “Cảm ơn chị, nhưng em thích nồi lẩu cay của chị hơn, em vẫn chưa ăn no đâu.” Sở Dương cười khinh bỉ cô, “Đồ tham ăn, một chầu lẩu cay là mua đứt được em rồi.” Lâm Thiên cười hì hì, hỏi lại một câu: “Chị, chị có tâm sự phải không?”