-
Chương 257: CÙNG NGẮM MƯA SAO BĂNG
Còn trên tầng thượng Thành Để, phía cuối tầm mắt là đường quốc lộ rộng lớn, kéo dài thẳng tắp từ đồng sang tây, không thấy điểm bắt đầu cũng không thấy điểm kết thúc.
Buổi tối, trong vẻ tĩnh lặng cũng chứa đựng sự ồn ào, còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng ô tô bên ngoài.
Bầu trời đêm cũng không kỳ ảo, thần bí như ở Hương Sơn. Đây chỉ là một bầu trời rất bình thường. Tấm màn đêm đính lên một mặt trăng sáng ngời, cùng với vô số vì sao tỏa sáng.
Cố Thành Kiêu không bật đèn, dùng điện thoại chiếu sáng dẫn đường: “Nằm ở đây sẽ không mỏi cổ” Lâm Thiển vô cùng kinh ngạc. Cô không ngờ thì ra trên tầng thượng còn bày trí thế này.
Cô chọn đại một cái ghế nằm, khom người sờ thử: “Sạch không đó?” “Mỗi ngày đều có người quét dọn, sao lại không sạch? Hôm nay trời hơi nóng, chờ cuối thu mát mẻ, nếu như đúng lúc mọi người đều rảnh thì sẽ kéo lên đây mở tiệc nướng ngoài trời.” Cố Thành Kiêu nói: “Ở bên ngoài còn bận tâm đến hình tượng nên bọn họ không dám uống nhiều, còn tới đây rồi thì mặc sức mà chè chén.” Cô ung dung thoải mái nằm lên, duỗi thẳng thắt lưng mỏi nhừ, than thở nói: “ôi, bần cùng đã hạn chế trí tưởng tượng của em rồi.” “...” Cố Thành Kiêu ngồi lên chiếc ghế bên cạnh cô, nói: “Chúc mừng em gả cho một kẻ có tiền” “Ha ha, tặng anh một like cho năng lực phản ứng nha. Không tệ, bây giờ anh còn biết đùa lại em nữa.” Cố Thành Kiêu tự giễu: “Gần mực thì đen” Lâm Thiển cười hì hì. Cô nằm thảnh thơi nhàn nhã ở đó, hai tay gối ra sau đầu, mắt nhìn trời, cảm thán vạn vật thế gian thật sự là quá nhỏ bé so với vũ trụ này.
Cô nắm bắt tréo chân, một chân không chịu để yên mà đáp lên vai Cố Thành Kiêu, mũi chân chốc chốc lại chọc trúng anh.
Bộ dạng này giống hệt như đại gia.
Cố Thành Kiêu cũng nằm, bàn chân ngọc ngà thuận thế mà rớt xuống bụng anh. Nhưng anh không hề giận, hai tay cầm lấy âu yếm như bảo bối.
“Hôm nay Tiểu Phong tới nhà.” Bỗng nhiên anh nói.
“Hả? Lúc nào?”. “Lúc em đang chơi ở sân sau. Cậu nhóc đi thẳng đến phòng sách cho nên không gặp em.” “À” Lâm Thiên đang nghĩ không biết hạt giống rau quả gieo buổi sáng có nảy mầm không, có khi nào cô gieo sớm quá không? Cố Thành Kiêu thấy cô im lặng thì giọng điệu trở nên chanh chua: “Sao, cảm thấy tiếc nuối vì không được gặp cậu ta hả?” “Hả?” Lâm Thiên chẳng hiểu gì hết, “Gì mà tiếc với không tiếc? Còn nhiều người em chưa gặp nữa đấy, ví dụ như Vương Tuấn Khải này.”
“Vương Tuấn Khải là ai?” Cố Thành Kiêu lại sa vào cái bình dấm chua khác.
Lâm Thiển cong môi cười tủm tỉm: “Là một tiểu thịt tươi, đẹp trai lắm!”
Cố Thành Kiêu xụ mặt hỏi: “Đẹp bằng anh không?” Một tiểu thịt tươi sở Mặc Phong vừa đi lại tới một tiểu thịt tươi Vương Tuấn Khải, có phải Lâm Thiển chê anh già không? Lâm Thiển thấy tình huống không bình thường, vội vàng vuốt lông. Cô cố ý dùng mũi chân đá đá anh, mềm giọng nói: “Không bằng, không bằng, anh đẹp trai hơn, man hơn anh ta nhiều.”
Cố Thành Kiêu vẫn xụ mặt như cũ, mắt liếc xéo cô, buồn rầu nói: “Anh hoàn toàn không cảm nhận được sự thật lòng của em.”
“...” Nguy rối, không thế chọc ông chủ tức giận được. Lâm Thiển không nghĩ nhiều liền lật đật leo qua. “Á!” Giữa hai ghế nằm có khe rãnh, suýt nữa thì đầu gối cô lọt xuống dưới. May mà Cố Thành Kiêu lanh tay lẹ mắt giữ cô lại.
Bây giờ cô đang cưỡi lên người anh, bốn mắt nhìn nhau, tư thế mập mờ. Trước giờ Lâm Thiển luôn lớn mật, đặc biệt là sau khi đã trải qua chuyện cá nước thân mật thì chẳng hề kiêng dè nữa. Cô biết, chắc chắn anh không chịu nổi chiêu này.
“Thôi mà, chỉ là một ngôi sao thần tượng cách em rất xa. Anh mới là người bên cạnh gần gũi nhất với em.”
Cố Thành Kiêu ngạo nghễ hất đầu qua một bên, mắt nhìn trời.
Lâm Thiển giống như một con rắn quấn lấy anh, hai tay xoay đầu anh lại nhìn mình: “Chẳng lẽ anh không thích ngôi sao nữ nào sao?” “Không có.” Cố Thành Kiêu trả lời ngắn gọn dứt khoát.
“Trong mắt anh chỉ có hai loại phụ nữ, một là em, hai là những người phụ nữ khác.” “...” Lâm Thiển rung động. Má nó, thì ra anh cũng biết trêu chọc nha. “ y da, chồng à, thì ra miệng anh ngọt như vậy. Sao có thể ngọt thế chứ? Để em nếm thử nào.” Cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Thiển nhắm ngay mặt anh mà hôn.
Cố Thành Kiêu chơi xấu, mỗi lần cô sắp hôn được là anh lại hơi ngước đầu lên, làm cô với không tới.
Anh lấy ưu thế chiều cao bắt nạt cô. Lâm Thiển hờn dỗi, chỉ có thể trả lời đúng chủ đề của anh: “Sở Mặc Phong và Lâm Duy Nhất cũng đã hẹn hò rồi. Lần đó tới biệt thự họ Lâm, em thấy ba và dì rất thích cậu ấy, đặc biệt là dì. Em chưa thấy người mẹ nào thích bạn trai con gái như vậy đâu. Nếu bọn họ hẹn hò suôn sẻ thì chắc là sau khi tốt nghiệp sẽ làm lễ kết hôn, tới lúc đó cậu ấy thành em rể em rồi. Anh còn muốn nghi ngờ gì nữa đây?”
“Không phải nghi ngờ, là khó chịu.”
“...” Đúng là chúa khó chịu mà!
“Được rồi, anh nghi ngờ hai người là không đúng. Đương nhiên anh biết là anh không thể nào bị cạy góc tường được, anh cường tráng như vậy.” Nói xong anh còn lấy thắt lưng hất lên trên một cái, giống như đang phô diễn oai phong,
Lâm Thiển suýt nữa bị anh hất ngã, trợn mắt nói: “Cố Thành Kiêu, sao anh trẻ con vậy?” “Vậy em thích không?”
“Anh có tin em cắn anh không?”
“Ha, nói cứ như em có thể cắn được anh đấy.”
Ngay tại lúc này, trên bầu trời đêm bỗng xẹt qua một đường cong thật dài. “Nhìn kìa, sao băng!” Cố Thành Kiêu ngửa đầu nói. Lâm Thiển lập tức quay đầu, nhưng sao băng đã lướt qua rồi, cô không còn nhìn thấy.
“Đâu, ở đâu?”
“Qua rồi, một cái thôi.”
“... Thật không?”
“Đương nhiên là thật. Anh lừa em làm gì, thêm một cái nữa kìa!”
Nhưng khi Lâm Thiển quay đầu lại thì chẳng thấy gì cả.
“Hứ, không chơi với anh nữa. Em nằm chờ mưa sao băng.”
Dễ gì Cố Thành Kiêu chịu để cô đi, anh lập tức ôm cô ngồi dậy, trong lúc cô chưa kịp phản ứng thì đã xoay chiều, đặt cô nằm xuống ghế.
“Này, anh làm gì vậy?” Lâm Thiến cảm nhận rõ ràng sức lực cường tráng của anh, đánh vào bờ vai anh phản đối: “Bên ngoài đêm đen gió lớn, không được làm chuyện xấu.”
Cố Thành Kiêu nhoẻn miệng cười: “Cô bé à, bên ngoài đêm đen gió lớn mới thích hợp làm chuyện xấu.”
“Hu hu hu, không chịu, em muốn xem mưa sao băng.” “Em xem của em, anh làm của anh.”
“... Đừng đừng đừng, lỡ có người lên thì sao?” Cố Thành Kiêu ném ra ba chữ: “Không thể nào.”
Lâm Thiển dở khóc dở cười, dùng cách này để ngắm mưa sao băng, đúng là quá khác người mà.