-
Chương 245: BÀ MẸ CHỒNG THÍCH KIẾM CHUYỆN
Hơn nữa, quản gia Niên nói với cô rằng, trong lúc cô bị thương hôn mê, ba mẹ chồng cũng đến bệnh viện thăm cô.
Hiện tại thương thế của cô đã ổn, đến thăm ba mẹ chồng một chút cũng phải đạo.
“Thiếu phu nhân tới rồi...” Người giúp việc ở nhà tổ rất chào đón cô, còn giơ ngón tay cái lên khen cô, “Thiếu phu nhân, cô thật anh dũng! Có điều nếu lần sau mà gặp chuyện như thế thì cô phải tự bảo vệ lấy mình đấy.”
Lâm Thiển trò chuyện với ông ấy, “Ai mà xui xẻo gặp đại nạn đến hai lần trong đời cơ chứ? Tôi không muốn gặp lại đâu.”
“Vâng vâng vâng, thiếu phu nhân đại nạn không chết tất có hậu phúc, cuộc sống sau này sẽ thuận lợi.”
“Ha ha, xin nhận lời chúc của ông.”
Người giúp việc xách trái cây của cô vào nhà bếp, còn nói thêm một câu, “Ôi, trái dưa hấu này nặng thật, chắc là ngọt lắm...” rồi lại thì thầm, “Lão gia thích ăn dưa hấu nhất.”
Diệp Thiến Như nhìn chủ tớ hai người cười cười nói nói thì không hài lòng, nghiêm nghị nói: “Lão Trần , dưa hấu có lượng đường cao, lão gia không ăn được.”
Lão Trần ôm trái dưa hấu đứng ngây người tại chỗ, “Vậy...” Ai ngờ, Cố Nguyên họ nhẹ hai cái, nói: “Mùa hè ăn một lần cũng không sao.” Diệp Thiến Như: “...”
Lâm Thiển: “...”
Lão Trần nói: “ối dào, để tôi đi cắt một ít cho mọi người cùng ăn nhé!”
Bầu không khí khá quái dị.
Lâm Thiển im lặng bước đến cạnh sofa, cúi đầu nói to: “Chào ba mẹ!” Cố Nguyên phất tay ý bảo cô ngồi xuống, bình thản hỏi: “Khỏe rồi chứ?” “Đã khám lại rồi, con không sao rồi ạ.” “Vậy thì tốt...” Cố Nguyên rất vui mừng, ngập ngừng một lúc mới nói tiếp, “Trước đó Thành Kiểu chẳng nói cho ba mẹ biết tình hình thực tế, cho nên ba mẹ chỉ biết con bị kẹt bị thương. Bây giờ ba mẹ mới biết vì cứu bọn nhỏ nên con mới bị thương, con làm khá lắm.”
Lâm Thiển kích động đến quên cả nói chuyện.
Có thể được ba chồng công nhận, với cô mà nói đó là sự khích lệ lớn lao.
Cô ngậm miệng để mình không cười quá khoa trương, nhìn ba chồng rồi lại sợ sệt nhìn sang mẹ chồng.
Vẻ mặt Diệp Thiến Như vẫn nghiêm túc như cũ, nói: “Họ hàng đều muốn tới Thành Để thăm con, nhưng mẹ đều từ chối hết. Họ đến là tặng một đống quà, còn làm ảnh hưởng con nghỉ ngơi nữa. Bà nội cũng bảo muốn tới thăm con, bây giờ bà cụ đang ở dưới quê, trời nóng nực thế này đi tới đi lui rất mệt mỏi, cho nên mẹ cũng không để bà tới.”
Bà đang giải thích, thế nhưng bà không muốn Lâm Thiển cho rằng bà đang giải thích.
Tóm lại bà vẫn là không muốn bị mất mặt.
“Có tin tức gì của Thành Kiểu chưa? Khi nào nó về?” Diệp Thiến Như vội chuyên đề tài. Lâm Thiển lắc đầu, “Anh ấy không liên lạc với con.”
Diệp Thiến Như mừng thầm trong lòng. Không liên lạc với mình, cũng không liên lạc với con bé, công bằng.
Có điều, sự mừng thầm này lập tức bị thay thế bởi nỗi lo lắng, “Thi thể bị phát hiện ở Đại Thanh Sơn, không chừng đằng sau còn ẩn giấu bí mật lớn lao nào đó. Lúc này Thành Kiêu không che giấu thân phận, nếu bị rơi vào tay đám lưu manh...”
Bà nhắc lại chuyện này làm Lâm Thiển cũng lo, “Vậy phải làm sao bây giờ? Hay là bảo anh ấy đừng làm nữa?”
Lời vừa nói ra, Diệp Thiển Nhà phát run, sợ vỡ mật, vẻ mặt như kiểu “lời này tuyệt đối không được nói ra”. Nằm mơ bà cũng muốn bảo con trai mình đừng làm nữa, nhưng mỗi lần trông thấy dáng vẻ không giận mà uy của ông chồng thì bà không dám mở miệng nhắc đến. Nghé con mới đẻ không sợ cọp, cuối cùng Lâm Thiển cũng nói ra rồi.
Haizz, con bé không sợ chết, càng không sợ tìm đường chết. Diệp Thiến Như cảm thấy xót thương sâu sắc cho Lâm Thiển, buồn bã nhìn cô.
Lâm Thiên vô cùng bối rối, “Con... con nói sai gì sao?”
“Nhà nước đào tạo Thành Kiêu nhiều năm như thế, nó đang ở độ tuổi sung sức, là độ tuổi phục vụ nước nhà tốt nhất, sao có thể nói không làm là không làm?” Cố Nguyên nói sâu xa.
Lâm Thiển cái hiểu cái không, “Những công việc này quá nguy hiểm, có thể chuyển anh ấy tới ngành nào an toàn chút không?”
“Công việc nguy hiểm hơn nữa cũng phải có người đi làm. Năng lực của những người khác không mạnh bằng nó, nó không làm thì ai làm?”
“Nhưng mà, nhưng mà...” “Chúng ta không cần quan tâm đến những chuyện này, Thành Kiêu tự có chừng mực.”
Lâm Thiển gãi đầu, nói không lại ba chồng, chỉ có thể đáp khẽ một câu, “Vâng ạ.”
Hình ảnh hài hòa này khiến Diệp Thiến Như nhìn ngây người. Bà hiểu rất rõ chồng mình, nghe được mấy lời này nhất định sẽ nổi trận lôi đình, sao với Lâm Thiên ông lại dẫn dắt từng bước, còn hòa nhã dễ gần như thế? Không công bằng!
Sắc mặt bà lại không vui. Lâm Thiển không biết mình lại làm mẹ chồng không vui chỗ nào, mắt chẳng dám nhìn lung tung, tay đặt ngay ngắn trên đầu gối không dám lộn xộn. Cố Nguyên thấy Lâm Thiên mất tự nhiên thì nhìn vợ mình, dặn dò bằng ánh mắt “Bà bình thường được rồi, làm gì mà giận con bé chứ?”.
Diệp Thiên Như càng tức, trừng lại, hăm dọa
“Ông đừng có nhìn tôi!”
Lâm Thiên thấy ba mẹ chồng đang đánh nhau bằng ánh mắt trước mặt mình thì sốt ruột muốn chết, chẳng biết bọn họ đang trao đổi chuyện gì.
Đúng lúc đó, lão Trần bưng dưa hấu đã được cắt gọn gàng ra. Ông không dám cắt nhiều, chỉ cắt một phần tự quả dưa. Lão Trần cười ha hả, dàn xếp: “Quả dưa này để lâu nữa là hỏng, chín mọng, rất tươi, chắc chắn rất ngọt, lão gia nếm thử xem.”
Cố Nguyên ăn một miếng, gật đầu, rồi lại ăn thêm miếng nữa.
Được lắm. Diệp Thiến Như càng không vui, tỏ rõ vẻ u ám, “Ăn ăn ăn, coi chừng bị bệnh tiểu đường đấy!”
Cố Nguyên: “...” Lâm Thiển: “...” Mẹ chồng à, mẹ làm vậy là muốn kiếm chuyện đúng không? Đừng để con đoán trúng là mẹ đang ghen nha! Trong lúc không khí vô cùng lúng túng thì người bên ngoài bỗng hào hứng đi vào thông báo, “Lão gia, phu nhân, thiếu gia về rồi.” “Hả?” Tất cả mọi người không thể tin được. Đang nói chuyện thì chiếc xe việt dã hầm hố của Cố Thành Kiêu đã lái vào sân nhà. Dưới ánh nắng, chiếc việt dã màu xanh quân đội sáng loáng như xe mới. Lâm Thiển vừa lao ra ngoài thì chiếc xe việt dã đúng lúc dừng lại.
Cố Thành Kiêu bước xuống xe, đẹp trai đứng đó, đeo kính râm, trên người vẫn mặc đồng phục tác chiến, chân mang bốt quân đội, bên mép bốt toàn là bùn.
Vừa xuống trực thăng anh đã vội vàng về nhà, đến cả quần áo cũng chưa kịp thay.
Anh tháo kính râm xuống, đứng dưới ánh mặt trời nở nụ cười rạng rỡ, tự nhiên dang hai tay ra.
Lâm Thiên đứng cách anh một mét, anh phơi nắng đen nhẻm lộ ra hai hàm răng trắng tinh. Đồng phục tác chiến ướt đẫm, trán và mặt đều vã mồ hôi nhễ nhại.
“Anh về sao không nói với em?” “Em còn nói, điện thoại để làm cảnh phải không? Gọi cho em bao nhiêu cuộc cũng không bắt máy.”
Lúc này Lâm Thiển mới nhớ ra, “À... em quên mang theo điện thoại di động.” “Hỏi chú Niên mới biết em ở đây.” Cố Thành Kiêu dang tay ra, “Lại đây, anh ôm cái.”
Lâm Thiển lắc đầu, “Không muốn, người anh toàn mồ hôi.” “Không muốn? Em gan quá nhỉ, thử nói không muốn lần nữa xem?”