-
Chương 224: CON HÁT VÔ TÌNH
Trong lúc ở bệnh viện dưỡng thai, Hồng Tuyết Oánh thường xuyên bị người ở các phòng bên chỉ trỏ. Ngay cả bác sĩ và y tá cũng hết sức thờ ơ với cô ta.
Kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác cuối cùng không dễ được xã hội tha thứ. Tài sản bị Chu Mạn Ngọc sang tên, Lâm Bồi không còn xu nào, cuộc sống rơi vào túng quẫn nên ông ta liền chuyển chú ý sang Hồng Tuyết Oánh.
Lúc ấy, Hồng Tuyết Oánh quả thật bị thương không nhẹ. Cô ta dưỡng thương và dưỡng thai trong phòng bệnh suốt, nên không kịp thời nắm rõ tình huống bất ngờ của tập đoàn Lâm thị. Lúc Lâm Bồi đưa ra đề xuất muốn bán căn hộ cao cấp của cô ta, cô ta đã không hề nghĩ ngợi mà ký ngay. Lâm Bồi cười ha hả, nói: “Em yêu, em xem, nơi ở của chúng ta hiện đã bị tra ra, không còn an toàn nữa, chi bằng bán đi chọn nơi khác.”
Hồng Tuyết Oánh vội hỏi, “Chọn nơi nào?”
“Tùy em chọn nơi nào trên thế giới này cũng được. Với tình hình trước mắt, anh nghĩ hay là em ra nước ngoài tránh tạm rồi nói tiếp.”
Hồng Tuyết Oánh xoa bụng, nói: “Lâm Bồi, trong bụng em là con trai anh, anh định để con ruột anh lưu vong
nước ngoài sao?” “Sao có thể: Nếu em không muốn ra nước ngoài thì ở trong nước cũng được. Anh sẽ tìm mấy tên vệ sĩ bảo vệ em, nhưng nhà thì vẫn phải thay đổi.”
“Em thích nơi Dương Liễu Nhi sống. Em đã từng đến đó lúc cô ta mở tiệc tại nhà. Đó là khu biệt thự ven hồ, biện pháp an ninh rất tốt.”
Lâm Bồi nghĩ thầm, cô thật khéo chọn, toàn chọn nơi xa hoa. Nhưng mặt ông ta vẫn bừng bừng khí thế, đồng ý ngay, “Được, không thành vấn đề.”
“Thật sao?” Hồng Tuyết Oánh vô cùng phấn khích.
“Em yêu, anh có bao giờ lừa em không hả? Em nói không muốn thuê nhà, anh lập tức mua nhà cho em ở. Em nói xe chuyên dụng công ty quản lý cấp cho em có mùi nồng, anh lập tức mua xe cho em. Em nói xem, sao anh có thể lừa em chứ?”
“Hứ, ai biết được có phải anh đang nói lời ngon tiếng ngọt hay không?”
Lâm Bồi thoáng nở nụ cười hiền hậu, nói: “Anh nào có nói lời ngon tiếng ngọt, là anh thật sự lo lắng cho sự an toàn của hai mẹ con em. Mụ điên kia chuyện gì cũng có thể làm được, tốt hơn hết chúng ta vẫn nên đổi chỗ thì hơn.”
Hồng Tuyết Oánh vẫn không yên lòng, “Sao anh không mua căn hộ ven hồ kia trước đi?”
“Ôi chao! Bà cô của tôi ơi, giới hạn mua, em có nhà đứng tên rồi, không thể mua tiếp.” “Ý anh là... biệt thự ven hồ kia cũng đứng tên em?”
“Đương nhiên.” Lúc ấy, Lâm Bồi nghĩ, trước mắt phải liên lạc với Hoa Thiên Minh, chỉ cần bổ sung lỗ hổng tài chính, tập đoàn Lâm thị có thể thoát chết hồi sinh. Đến lúc đó đừng nói tới một căn biệt thự ven hồ, đến toàn bộ khu vực đó cũng có thể tóm gọn nhét vào túi.
Ông ta quả là đã khoa trương quá mức, vẫn liều chết không chịu thừa nhận cảnh khốn khó trước mắt.
Lâm Bồi giơ tập hợp đồng mua bán ra, dụ dỗ: “Nào em yêu, ở đây, ở đây, ở đây, và ở đây nữa, em ký hết ở đây. Đợi bán xong căn hộ này, em sẽ có một tòa lâu đài mơ ước của mình” Hồng Tuyết Oánh vô cùng phấn chấn, nghĩ tới đứa con sắp chào đời, chắc ông ta không lừa mình đâu.
Vì vậy, cô ta không suy nghĩ liền ký ngay. Lâm Bồi cầm tập hợp đồng có chữ ký, bán gấp căn hộ và chiếc xe sang trọng tặng Hồng Tuyết Oánh lúc trước. Thoáng chốc có hơn 70 triệu bỏ túi, ông ta lại có thể duy trì thể diện bên ngoài.
Sau khi Hồng Tuyết Oánh biết được tình hình thực tế thì đã tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy. Trong giới giải trí, cô ta luôn không nổi không tàn, kiếm thì ít, tiêu thì nhiều, còn lâu mới bằng các minh tinh khác như Dương Liễu Nhi.
Thật ra, cô ta cũng thuộc nhóm người phiêu bạt phương Bắc*, trước khi gặp Lâm Bồi vẫn hay sống trong một căn hộ cho thuê.
(*): Ý chỉ những người ngoại tỉnh ở nơi khác tới Bắc Kinh làm ăn sinh sống.
Sau đó, Lâm Bồi mua nhà cho cô ta, cô ta liền trả lại căn hộ ban đầu.
Giờ thì hay rồi, không còn nhà thuê, không còn người hâm mộ, không còn sự nổi tiếng, không còn sự nghiệp, cô ta đã mất hết tất cả.
“Lâm Bồi, sao ông có thể đối xử với tôi như vậy?” Cô ta nổi điên hét lên trong điện thoại.
Lâm Bồi lựa lời khuyên nhủ, “Em yêu, đó chỉ là tạm thời ứng biến, em đừng có vội, hãy giữ gìn sức khỏe.” “Nói láo! Lâm Bồi, ông đã gây cho tôi quá nhiều đau khổ, cuộc đời tôi đã bị ông phá hỏng rồi!”
“Em yêu, đừng nóng giận, hãy cho anh thêm chút thời gian. Chỉ cần anh vượt qua cửa ải khó khăn này thì chúng ta sẽ ổn cả thôi. Anh và Chu Mạn Ngọc nhất định sẽ ly hôn, đến lúc đó anh nhất định sẽ lấy em, chắc chắn đó, anh cam đoan với em.”.
Hồng Tuyết Oánh tức giận im lặng nắm chặt điện thoại. Ban đầu cô ta còn tưởng mình có thể được gả vào nhà quyền thế, từ nay về sau sống cuộc sống của một phu nhân giàu có. Ai ngờ, cô ta lại gặp phải kẻ lừa đảo.
“Em yêu, quả thực mấy ngày vừa qua anh đã gặp chút khó khăn, nhưng chẳng phải em từng nói em yêu anh chứ không phải yêu tiền của anh đó sao? Sau này một nhà ba người chúng ta sẽ sống cuộc sống bình đạm, anh nhất định sẽ cho em trải qua những tháng ngày tốt lành.” Câu nói này như tờ ngân phiếu không tát vào mặt Hồng Tuyết Oánh, đập nát chiếc mặt nạ của cô ta.
“Lâm Bồi, ai muốn cùng ông một nhà ba người sống bình thản qua ngày chứ? Ai muốn lấy một lão già khọm nghèo hèn như ông hả? Nếu không phải thấy ông có mấy đồng tiền bẩn thì ông cho rằng tôi sẽ sống với ông chắc?”
“Tôi nói cho ông biết, mỗi lần nghĩ tới phải qua đêm với ông mà tôi buồn nôn! Ông tự hiểu đi, già như ông, xấu như ông, còn không biết xấu hổ nói cùng tôi trải qua những tháng ngày tốt lành? Tôi nhổ vào!”
“Gặp ông tôi thật sự đi đời nhà ma rồi! Ông đi chết đi, Lâm Bồi!” Sau khi cúp điện thoại, Hồng Tuyết Oánh không nói hai lời nhấn chuông gọi y tá, lập tức yêu cầu phá thai. Bào thai đó đã có phôi thai và tim thai. Lần xét nghiệm cách đầu không lâu đã xác nhận là con trai. Việc phá thai diễn ra rất nhanh, chỉ vài phút mà thôi. Lúc Lâm Bồi vội vã đến bệnh viện thì Hồng Tuyết Oánh đã làm xong thủ tục xuất viện rời đi, chỉ để lại cho ông ta một dòng tin nhắn:
“Đồ ghê tởm!”
Lâm Bồi thẹn quá hóa giận, thẳng tay xóa ba chữ đó đi.
Quả nhiên là con hát vô tình.
***
Cố Đông Quân vẫn ở trong nhà tĩnh dưỡng. Hai chân anh bó thạch cao nên ra ngoài cũng bất tiện. Anh nắm được thông tin nhà họ Lâm thông qua tin tức trên mạng nên lo lắng cho Lâm Du. Đã mấy ngày rồi Lâm Du không chủ động liên lạc với anh.
Phan Tuệ gõ cửa bước vào, bưng hoa quả trong tay, nhìn dáng vẻ lo lắng của con trai liền hỏi: “Con đang lo cho Lâm Du hả?”
Cố Đông Quân bỏ điện thoại xuống, im lặng.
“Nhà họ Lâm gần đây có nhiều chuyện, đương nhiên là con bé chẳng thèm quan tâm đến con rồi.”
“Mẹ, mẹ chở có nhiều chuyện.”
“Được được được, mẹ không nói nữa! Chỉ có điều mẹ muốn nhắc nhở con, nhà họ Lâm gây ra nhiều vụ scandals lớn như vậy, có nhiều tin đồn không tốt, nếu con muốn tiến tới với Lâm Du thì chưa chắc ba của con đã đồng ý.”
“Mẹ, mẹ nói nhiều quá đấy.” Phan Tuệ bất lực ngậm miệng lại, đặt hoa quả xuống rời đi. Cố Đông Quân nhíu mày lo nghĩ. Thật ra giữa anh và Lâm Du chỉ còn thiếu một câu thổ lộ chính thức, cả hai đều hiểu rõ tâm ý của đối phương. Anh cứ nghĩ rằng sau khi xuất viện sẽ có tiến triển, không ngờ chuyện lại xảy ra như vậy.
Suy nghĩ một lát, anh vẫn nhắn tin hỏi thăm cô “Chú ý sức khỏe, hãy suy nghĩ kĩ trước khi muốn làm chuyện gì.” Câu đầu tiên Lâm Du hồi âm “Chúng ta có thể gặp nhau được không? Ngay bây giờ.”