-
Chương 223: TÔI MUỐN LY HÔN VỚI BÀ
Lâm Bồi che khuôn mặt bị đau, nhìn Chu Mạn Ngọc buông một câu, “Ly hôn đi, tôi muốn ly hôn với bà!”
Lâm Tiêu: “...”
Lâm Du: “...”
Cùng Chu Mạn Ngọc đau đớn đến tận tâm can, “...” Vụ bê bối của nhà họ Lâm ngày nào cũng xuất hiện trên hotsearch, đám anh hùng bàn phím theo dõi trông mong từng ngày. Đây quả thực là phiên bản của một bộ phim truyền hình gia đình kéo dài cả năm, hết sức lố bịch. Giá cổ phiếu của tập đoàn Lâm thị cũng bị ảnh hưởng rất lớn, giảm mạnh mỗi ngày.
Trong lúc Lâm Bồi đang sứt đầu mẻ trán, ông ta phát hiện toàn bộ tài sản đứng tên mình đều bị Chu Mạn Ngọc sang chuyển. Ngay cả thẻ tín dụng ông ta dùng cũng bị ngân hàng đóng băng. Qua bao năm như vậy, cho tới bây giờ, ông ta vẫn không biết rốt cuộc mình có bao nhiêu tiền, có bao nhiêu tài sản, tất cả đều do Chu Mạn Ngọc quản lý. Chu Mạn Ngọc là người phụ nữ vô cùng khôn khéo, nếu không thể giữ được đàn ông thì sẽ chiếm lấy tiền. Bà ta không để cho Lâm Bồi một xu, trái lại còn để lại cho Lâm Bồi rất nhiều khoản nợ.
Bà ta muốn nhìn xem, con hồ ly tinh kia có thể tiếp tục ở bên Lâm Bồi không một xu dính túi nữa không. Nếu vẫn ở bên nhau thì đó là tình yêu đích thực, bà ta sẵn sàng tác thành.
Trong vòng một đêm, từ một kẻ giàu sang, Lâm Bồi biến thành một kẻ nợ nần nghèo kiết xác.
Đêm khuya, trong phòng họp của tập đoàn Lâm thị vẫn còn sáng ánh đèn, mấy vị lãnh đạo cấp cao bận tối mắt tối mũi.
Không ai nghĩ rằng tình hình của tập đoàn Lâm thị đột nhiên phải đối mặt với hoàn cảnh khốn đốn lớn như vậy. Lãnh đạo cấp cao đều là những cổ đông nhỏ nắm giữ cổ phần trong công ty, hầu hết là họ hàng đầu tư vào.
Tất cả bọn họ đang cố gắng thay đổi hoàn cảnh khốn cùng của tập đoàn Lâm thị.
Nhưng, cây đổ là do mọi người đẩy. Lâm Bồi dính dáng vào vụ bê bối lớn như vậy, hình tượng của cả tập đoàn cũng bị ảnh hưởng rất lớn. Trừ phi bọn họ nhanh chóng bổ sung lỗ hổng tài chính, bằng không, tập đoàn Lâm thị xem như xong đời.
Lâm Bồi ngồi lặng trong phòng làm việc của mình. Ông ta không ngờ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà mọi thứ lại trở nên tồi tệ như thế. Ông ta nuôi tình nhân bên ngoài thì sao chứ? Rất nhiều bạn bè bên cạnh ông ta đều như vậy, có người không chỉ bao nuôi một hai em tình nhân.
Ông ta chỉ muốn một đứa con trai, chưa từng nghĩ sẽ đổi vợ, điều này cũng là sai ư? Thư ký gõ cửa bước vào, e dè nói: “Chủ tịch, đây là tình hình tài chính của ngài, mời xem qua.”
Vì lo lắng mà Lâm Bồi trông như già đi vài tuổi, giơ tay lên, chầm chậm vẫy tay, “Cứ để đấy, cô ra ngoài đi.”
Thư ký không dám nhiều lời, đặt bản báo cáo tài chính lên bàn làm việc rồi vội vã lui ra.
Lâm Bồi cầm tập tài liệu, run rẩy lật từ cuối cùng, vừa nhìn suýt chút nữa thì nôn ra máu.
Chu Mạn Ngọc đã chuyển giao hết tâm huyết cả đời ông ta. Hiện tại số tiền trong tài khoản cá nhân ông ta có thể sử dụng được là 0 đồng. Ông ta nhớ lại ánh mắt khiếp đảm và nghi ngờ vừa rồi của thư ký. Khó trách, ông ta bây giờ còn không bằng đám nhân viên công chức làm công như họ. Di động vang lên, là điện thoại của em trai Lâm Húc. “Alo, muộn vậy có việc gì à?” Ông ta cẩn thận che giấu tâm trạng sa sút. Lâm Húc hỏi thẳng, “Giờ anh đang ở đâu?”
“Sao thế?”
“Ở nhà hay ở căn hộ cho thuê?”.
“Chú có ý gì? Nhìn hả hê lắm đúng không?”
Lâm Húc thở dài, thay đổi cách hỏi, “Tài chính của Lâm thị thiếu hụt bao nhiêu?”
“Anh đang ở đâu? Chúng ta gặp mặt rồi nói.” “ở công ty.” “Được, nửa tiếng nữa em đến.” Nửa tiếng sau, Lâm Húc xuất hiện đúng giờ trong văn phòng của Lâm Bồi. Chứng kiến dáng vẻ tiều tụy của anh trai, Lâm Húc chỉ biết thở dài, “Em mới từ bệnh viện tới đây, tình hình của ba xem như ổn rồi.”
Lâm Bồi chỉ im lặng hút thuốc, toàn bộ văn phòng nồng nặc mùi thuốc. Trong chiếc gạt tàn thủy tinh đầy đầu mẩu thuốc lá. “Anh, Hoa tổng đâu?” “Không liên lạc được.” Lâm Bồi bất lực đáp. “Không liên lạc được? Nhưng ông ta là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Lâm thị cơ mà? Lâm thị gặp nguy, ông ta không biết sao?” Lâm Bồi vẫn lặng lẽ hút thuốc.
Lâm Húc tha thiết nói: “Anh à, thật ra ngay từ đầu em đã cảm thấy tên Hoa Thiên Minh này không đáng tin cậy. Hiện tại xem ra ông ta thật có vấn đề. Ông ta chủ yếu làm gì? Bối cảnh ra sao? Ông ta đầu tư một khoản lớn như vậy để vực Lâm thị dậy nhưng lại không muốn quyền quản lý, mục đích của ông ta là gì? Giờ Lâm thị gặp chuyện không may, ông ta cũng bị thua lỗ, ông ta không lo lắng ư? Anh, anh không cảm thấy ông ta rất có vấn đề sao?”
Lâm Bồi sốt ruột hỏi: “Có thể có vấn đề gì?”
“Em và anh đều là thương nhân, chúng ta biết thế nào là kinh doanh thua lỗ mà? Lâm thị vốn là một doanh nghiệp đứng trước bờ vực thẳm, sao ông ta phải đầu tư nhiều tiền vào như vậy? Biết rõ là thua lỗ mà vẫn muốn ném tiền vào tâm thị, ông ta chắc chắn có mục đích.” Thần kinh mẫn cảm của Lâm Bồi đau nhói trước mấy câu nói của Lâm Húc, ông ta hét lên, “Chỉ có chú hiểu về kinh doanh, chỉ có chú mới biết cách quản lý, chú thấy Lâm thị không có gì lạc quan, chỉ có kẻ ngốc mới đầu tư vào, đúng không?” “Anh, em không có ý đó, anh bình tĩnh suy nghĩ lại cẩn thận đi! Không có chiếc bánh nào rơi từ trên trời xuống đâu.”
“Hoa tống là bạn chí cốt bao năm của anh. Mấy lần anh gặp khốn khó đều được ông ta giúp đỡ tận tình. Ông ta giống như anh em không yêu cầu anh phải đến đáp, tốt hơn nhiều so với anh em ruột thịt!”
“... Vậy lần này thì sao? Chỉ vì chuyện của anh bị lộ mà một Lâm thị lớn như vậy cứ thế sụp đổ sao?” “Chú đừng nói nữa! Chú hỏi anh lỗ hổng tài chính, anh còn tưởng chú sẽ giúp anh một tay. Nếu chú đến chỉ để chế giễu anh thì xin cảm ơn vì đã quan tâm.”
“Anh, anh có thể nghe em phân tích được không? Anh không cảm thấy Hoa Thiên Minh có vấn đề à?” “Anh không thấy ông ta có vấn đề gì cả! Ngược lại chú mới là người có vấn đề. Sao? Sợ tập đoàn Lâm thị chèn ép bất động sản Phong Việt, nên chú muốn châm ngòi ly gián phải không?” Lâm Húc cảm thấy trong lòng đau đớn không thôi, rõ ràng lòng tốt của ông đã bị anh trai biến thành lòng lang dạ thú.
“Anh à, anh tỉnh táo lại đi! Em thật sự không phải tới để cãi nhau. Anh là người hiểu rõ hoạt động của Lâm thị hơn bất kỳ ai. Giá cổ phiếu của Lâm thị hoàn toàn dựa vào nguồn vốn được liên tục đầu tư. Tên Hoa Thiên Minh kia là người như thế nào mà lắm tiền như vậy?”
Lâm Bồi ngẫm nghĩ, đúng vậy, mỗi khi giá cổ phiếu của Lâm thị có biến động, Hoa Thiên Minh sẽ đầu tư một khoản tiền lớn để tăng giá cổ phiếu. Nhưng với lần giảm sụt mạnh này, Hoa Thiên Minh lại mất liên lạc. Chẳng lẽ ông ta không quan tâm đến những khoản đầu tư trước đó? Là hàng chục tỷ đấy.
Lâm Bồi càng nghĩ càng lo lắng. Ông ta nghĩ Hoa Thiên Minh đã xảy chuyện gì đó ở nước ngoài nên mới mất liên lạc. “Anh à, em thật sự không muốn anh bị người ta bán đi còn giúp người ta kiếm tiền. Dù sao em cũng là em ruột của anh, không lẽ lại hại anh à?”
“Hừm, chú bớt giả mù sa mưa đi! Tiểu Lý, tiễn khách.”
“Anh à, anh...”
“...” Lâm Húc bất lực, khuyên nhủ không có kết quả đành phải rời đi.
Hai anh em vốn có khoảng cách, lần này thì thể diện đã hoàn toàn bị xé nát.