-
Chương 181: VỢ TÔI CẮM SỪNG TÔI?
Dư Hoan thấy Tống Đình Uy tỏ thái độ nên càng mắng khó nghe thêm: “Lâm Thiển, mày đừng cho là mình thanh cao mà chỉ trích tạo. Ai mà biết mày leo lên giường bằng cách nào, nghe nói chuyện phong lưu ở trường học của mày cũng có cả đống. Lúc này cắm sừng thì có từng hỏi ý anh ta chưa?”.
Lâm Thiển giơ tay muốn đánh tiếp. Dư Hoan sợ tới mức rụt đầu, ngồi dưới đất mà giật lùi về phía sau, trông vô cùng chật vật.
Vì ỷ có Tổng Đình Uy chống lưng, cô ta không chịu thua, lại nhanh chóng đứng lên.
Nửa người cô ta trốn phía sau Tống Đình Uy nhưng miệng còn ác độc mắng: “Lâm Thiển, mày hung hăng như vậy chẳng phải là vì có nhà họ Cố chống lưng sao? Mày chờ đó, nhà họ Cố cũng sắp ngã rồi, để xem đến lúc đó mày đắc ý thế nào được!”
Lâm Thiển uy hiếp: “Cô thử phun phân nữa xem?”
“Hứ, Lâm Tiêu cũng không ngại chuyện này, mày có tư cách gì xen vào. Biết điều thì mày trở về từ từ hưởng thụ khoảng thời gian còn lại làm thiếu phu nhân đi”
Lúc này bất chợt từ khúc quẹo đi ra. Anh nhìn Dư Hoan đanh thép.
Anh luôn đi ở phía sau, có điều không nhanh bằng Lâm Thiển thôi. Thêm nữa, thật ra anh cũng không muốn nhúng tay vào.
Ai ngờ nghe được mấy lời bẩn lỗ tai này.
Anh chất vấn: “Là ai nói cho cô nhà họ Cố sắp ngã?”
Giọng nói u ám đáng sợ, lạnh lẽo vô tình bất thình lình vang lên giống như tiếng chiêu hồn phát ra từ địa ngục Diêm La.
Vốn dĩ hành lang đã tràn ngập khí lạnh, nhưng trong khoảnh khắc này lại giảm đi vài độ, khiến người ta phát run.
Chân Dư Hoan mềm nhũn ra, hổ khẽ một tiếng rồi lập tức trốn sau lưng Tống Đình Uy.
nhìn chằm chằm cô ta, hỏi tiếp: “Ai nói với cô vợ tôi cắm sừng tôi?”
Tổng Đình Uy cũng bị dọa không ít. Cả cơ thể như lùn xuống một khúc, không biết là anh ta đang phát run hay là Dự Hoan đang run lẩy bẩy nắm tay áo anh ta.
Tống Đình Uy thật sự không chịu nổi ánh mắt đáng sợ đó. Dù gì cũng là người tham gia quân ngũ ra trận giết địch, cho nên khí thế nói chuyện của Tổng Đình Uy cũng giảm đi một nửa: “Ha ha ha ha, em rể... À không, thủ trưởng Cố, lời này không phải tôi nói, là cô ta nói”
Dư Hoan bị đẩy ra ngoài, không dám ngẩng đầu lên.
Một Lâm Thiển thôi đã đủ rồi, lại còn thêm , cô ta sợ tới mức quỳ “bịch” xuống đất: “Thủ thủ thủ... Thủ trưởng cố, không phải, tôi không có ý đó”
cũng lười chú ý đến dạng tiểu nhân này, quay đầu nói với Lâm Thiển: “Gọi điện cho nhà họ Lâm, bảo họ tới xử lý”
Chỉ lát sau, Lâm Tiểu chạy tới phòng tổng thống của khách sạn.
Đúng vậy, cô ta tới một mình, Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc không hề tới.
Ngay ngày đính hôn thì vị hôn phu lại tằng tịu với bạn thân của con gái. Đối với chuyện coi thường người khác như thế này mà vợ chồng Lâm Bồi luôn coi con gái như trấn bảo lại không tới.
Lâm Tiêu vẫn trang điểm sắc sảo như trước, nhưng lớp phấn dày vẫn không che được quầng thâm dưới mắt.
Vừa tới, cô ta đã thấy đang ngồi ung dung thoải mái xem tin tức, dáng vẻ như không quan tâm. Lâm Thiển khoanh tay trước ngực, tức giận nhìn chằm chằm hai người trước mặt.
Mà Tống Đình Uy vẫn giữ dáng vẻ bình chân như vại, bởi vì anh ta biết sẽ không xía vào những chuyện này.
Chỉ có Dư Hoan co đầu rụt cổ đúng cách xa phía sau Tống Đình Uy, làm như không liên quan tới mình.
Lâm Tiêu bước đến trước mặt , nói xin lỗi: “Thủ trưởng Cố, đã khiến ngài chê cười rồi. Có điều đây là chuyện trong nhà chúng tôi, tôi hi vọng mình có thể tự xử lý”.
vẫn thản nhiên không lên tiếng, mắt không hề rời khỏi tin tức trên TV.
Lâm Thiển nghe thấy liên tiến lên phía trước, nói: “Chị Lâm Tiêu, chị nên cẩn thận với hôn sự này. Bọn họ...”
“Lâm Thiển” Lâm Tiêu ngắt lời: “Có thể để chị tự xử lý không?”
“... Chị!”
“Chị cám ơn em, để chị tự xử lý, được không?”
Lâm Thiển hít sâu vài lần mới kiềm chế được cảm xúc nóng nảy. Cô quay đầu nhìn , nhưng vẻ mặt hiện rõ ý “Anh đã nói rồi”, căn bản không thèm để ý.
“Được, em mặc kệ... Chị, có chuyện gì thì gọi điện cho em. Em sẽ tới ngay lập tức.”
Trong khoảnh khắc này, bỗng nhiên Lâm Tiểu cảm thấy đôi mắt cay cay. Đây là đứa em bị cô bắt nạt từ nhỏ, vậy mà nó lại là người duy nhất ra mặt giúp cố.
Khó trách Lâm Du nói, ai trong các người cũng không rộng lượng bằng Lâm Thiển.
Cô gật đầu nói: “Được.”
Lâm Thiển kéo rời khỏi.
Căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại ba người trong cuộc. Lâm Tiêu đứng ở trước cửa sổ sát đất, cảm thấy ánh mặt trời hôm nay thật chói mắt.
Cô hơi nheo mắt lại, ngắm nhìn hình bóng phản chiếu của đôi nam nữ chó má kia đang xô đẩy nhau trong cửa sổ.
Nếu bọn họ đã không nói, vậy thì cố nói trước.
“Dư Hoan, tôi đối với cậu thế nào?”
“...” Dư Hoan cắn môi, im re không nói. Dù sao chuyện này cũng là cô ta đuối lý, có nói gì cũng không đúng hết.
Ai ngờ, Tống Đình Uy lại lập tức mở miệng: “Tiêu Tiều, là cô ta, là cô ta dụ dỗ anh” Dư Hoan chỉ có thể trợn to hai mắt, nhìn tên đàn ông trước mặt một cách khó tin.
“Hôm qua anh uống quá chén, sau khi mọi người đi rồi thì anh ở cửa khách sạn nôn nửa ngày, vốn là ngồi cũng không vững. Chuyện sau đó, anh không có chút ấn tượng nào hết. Cho tới sáng sớm hôm nay tỉnh, anh đã nhìn thấy người phụ nữ này ở trên giường rồi”
“Tiêu Tiêu, em biết ngày hôm qua anh uống rất nhiều rượu mà. Anh đã không còn nhớ chuyện gì đã xảy ra nữa.”
“Sáng hôm nay thức dậy, anh vừa thấy cô ta thì trong lòng biết tiêu rồi. Anh sợ cô ta nói chuyện này với em nên chỉ
muốn mau chóng trấn an rồi đuổi cô ta đi. Trò tranh giành tình cảm này anh đã thấy nhiều rồi, anh sẽ không để cô ta đạt được mục đích đầu”
“Tiêu Tiêu, anh thật sự rất sợ mất em... Nhưng mà em biết được cũng tốt, anh sẽ không phải vất vả giấu giếm nữa”
Tổng Đình Uy vừa nói xong, phản ứng của Dư Hoan còn mạnh mẽ hơn so với Lâm Tiêu.
Cô ta nhào về phía trước, giữ chặt tay Lâm Tiêu, lo lắng nói: “Tiêu Tiêu, anh ta nói dối. Chúng ta là chị em nhiều năm, cậu là người hiểu tớ nhất, sao tớ có thể chủ động quyến rũ được? Phải, chuyện này là tớ có lỗi với cậu. Nhưng chắc chắn tớ không hề quyến rũ anh ta, là anh ta dụ dỗ tớ trước”
Lâm Tiêu tức giận run cả người, hất tay cô ta ra, lấy túi xách trên tay đập thẳng vào mặt Dư Hoan.
“A...” Trên túi gắn đây đinh tán bén nhọn, Dư Hoan lập tức dùng tay che mặt nhưng đã chậm. Dòng máu đỏ tươi chảy từ từ dọc theo khe hở trên tay, chảy xuống cánh tay cô ta không ngừng.
“Không cần nói gì nữa, tình chị em của tôi với cậu chấm dứt tại đây” Lâm Tiêu xoay người nhìn Tống Đình Uy, hỏi: “Cô ta hay là tôi, anh chọn đi!”
“Còn phải chọn nữa sao, chỉ cần em bằng lòng cho anh cơ hội, anh nhất định yêu em thương em suốt cuộc đời này”
“Được, cứ thế đi” Nói xong, Lâm Tiêu kéo cánh tay Tổng Đình Uy, đi ra khỏi phòng, không quay đầu lại.
Miệng vết thương trên trán Dự Hoan chảy máu đầy đất nhưng cũng không ai chú ý tới. Cô ta nhìn theo hai bóng dáng hững hờ biến mất trước mặt mình.
Lâm Tiểu, Tống Đình Uy, còn cả Lâm Thiển nữa, cứ chờ mà xem. Đau đớn hôm nay tôi nhận lấy, nhất định ngày khác sẽ trả lại gấp bội.