-
Chương 174: NHÀ HỌ CỐ CŨNG CÓ NGÀY XUỐNG DỐC
“Không để ý”
Lâm Du “chậc” một tiếng, “Được rồi, có thể là do chị nhìn lầm. Em cho chị số điện thoại của Cố Đông Quân được không?”
“...” Sao lại vòng về rồi?
Lâm Thiển hết cách, đành phải nói cho Lâm Du biết chuyện của Cố Đông Quân và Dương Liễu Nhi. Ban đầu có định khuyên Lâm Du rằng với thẩm mỹ của Cố Đông Quân thì sẽ không thích cô ấy đâu.
Nào biết Lâm Du lại phấn khởi như điên, “Thật sao? Cậu Thiển, em nói thật hả? Dương Liễu Nhi thật sự là bạn gái cũ của anh ấy sao?”
“Ừ” Tình huống gì đây, cô đã dùng sai cách? Không nên phản ứng kiểu này chứ.
“Ha ha ha ha, vậy rõ ràng là mắt nhìn người của chị rất tốt. Họ chia tay chứng tỏ họ không hợp. Oa oa, nếu chị theo đuổi được Cố Đông Quân thì có phải chứng tỏ rằng chị lợi hại hơn Dương Liễu Nhi không?”
“...” Dĩ nhiên Lâm Thiển không phản bác được. Đúng vậy, bạn gái cũ của Cố Đông Quân là ai cũng không ảnh hưởng đến việc Lâm Du thích anh.
Chuyện này khó thật.
Chập tối, khách sạn Holiday International.
Khách khứa lần lượt tiến vào, tiệc rượu trong phòng tiếp khách gần náo nhiệt lên.
Tổng Đình Uy và Lâm Tiêu sánh vai nhau, nam anh tuấn phong độ, nữ cao quý hào phóng, trồng bọn họ rất xứng đôi.
đang trên đường tới, Lâm Thiển đứng chờ anh ở cửa ra vào.
Cô nhìn về phía cô dâu chú rể, trông thế nào cũng cảm thấy cả hai không được thân thiết cho lắm.
Nếu là lúc trước thì cô sẽ không nhận ra, nhưng bây giờ bản thân cô đã lập gia đình, tháng ngày qua như keo như sơn với , đương nhiên cô có thể cảm nhận được tình cảm giữa hai người yêu nhau.
Nhìn Tống Đình Uy và Lâm Tiểu bên kia có cảm giác còn nhiều xa cách.
Đang nghĩ ngợi thì ba người bạn thân của Lâm Tiêu là Trần Khả Doanh, Quận Thanh Thanh và Dư Hoan cùng bước xuống từ một chiếc xe màu đen đỗ ở cổng.
Các ả hẹn nhau đi chung.
Lúc đi ngang qua, Trần Khả Doanh nói nhỏ: “Tớ tưởng ai, hóa ra là Lâm Thiển”
Dư Hoan vội nhắc nhở: “Suyt, bây giờ người ta là Cố phu nhân danh tiếng lừng lẫy đấy. Cậu gọi thẳng tên người ta như thế, cẩn thận người ta đánh cậu”
Mặc dù nói nhỏ nhưng Lâm Thiển vẫn nghe được.
Mấy người này luôn nịnh bợ. Trước kia, khi nhà họ Lâm phá sản, vạch rõ ranh giới với Lâm Tiêu đầu tiên chính là các ả, không ngờ bây giờ vẫn còn làm bạn thân với Lâm Tiểu.
Chỉ có thể nói là -- ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Quan Thanh Lâm nói khinh khỉnh: “Ngày nào chuyện bê bối của nhà họ Cố cũng lên trang nhất. Hiện giờ nhà họ Cố đã không còn cao cao tại thượng nữa, ba chữ Cổ phu nhân này cũng không đáng tiền, sợ quái gì cô ta chứ?”
Trần Khả Doanh nghe xong, chẳng những cao giọng mà còn to gan, “Cũng phải, ngày cô ta kết hôn ngay cả cái rắm cũng không có. Nhà họ Cố còn bỏ bớt cả tiền sính lễ, rốt cuộc là keo kiệt hay là nghèo thật vậy?”
“Nhìn Tiểu Tiểu của chúng ta kìa, chỉ là đính hôn thôi mà đã long trọng vậy rồi, không thiếu tiền và sính lễ. Bên nhà họ Tống đã nói rằng khi nào kết hôn sẽ tặng cho nhà họ Lâm sính lễ giá trên trời. Ngoảnh đầu nhìn lại nhà họ Cố mà xem, haizz, quả là bủn xỉn”
“Trước kia chúng ta chưa hiểu rõ nhà họ Cố, cứ tưởng là gia đình giàu có khó lường gì. Bây giờ mới biết, cũng là hạng tham quan, gian thương thôi. Ngữ này mà đi lính có thể ngày nào đó phải đi xếp gạch cũng không biết chừng
Tính tình Lâm Thiển nóng nảy, nói cô thì được, cô đã sớm quen. Thế nhưng, nói động đến ông xã yêu dấu của cô thì làm sao cô cũng không nuốt trôi cục tức này.
“Này, mấy cô đi súc miệng đi” Cổ trừng mắt nhìn ba ả, ngang tàng cảnh cáo, “Hôm nay chị tôi đính hôn nên tôi không muốn đánh người”
Ba người Trần Khả Doanh đều giật mình vì khí thế của cô. Không thể không nói, hiện giờ Lâm Thiển cử như lột xác, khí chất và phong cách đều thay đổi. Cô không còn khúm núm như bánh bao nhỏ để mặc người ta chế nhạo như trước đây nữa.
Dư Hoan khẽ “xí” một tiếng, nói: “Vênh váo gì mà vênh váo, chúng tôi nói sai sao? Cố Đông Quân không phạm tội thì sao lại bị điều tra: Cố Nam Hách không chểnh mảng công việc thì sao cổ phiếu của tập đoàn Cố thị lại xuống giá thê thảm như vậy? Băng dày ba thước không phải do cái lạnh trong một ngày tạo nên, bây giờ là Cố Đông Quân và Cố Nam Hách, sau đó sẽ đến phiên , đến ngày đó thì cô cũng sẽ bị đánh trở về nguyên hình thôi.”
Vừa dứt lời, Lâm Thiển liền bước nhanh lên trước một bước, tát Dư Hoan một cái chát tại.
“Cô... cổ dám đánh tôi?” Dư Hoan biến sắc, vô cùng uất ức bụm lấy cái mặt bị đau.
Trần Khả Doanh và Quan Thanh Thanh cũng chẳng sợ làm lớn chuyện, cất cao giọng, “Lâm Thiển, sao cô lại đánh người chứ?”
“Lâm Thiển, cô cố ý muốn phá đúng không? Chúng tôi là khách quý đến dự lễ đính hôn của Tiểu Tiểu, cô đánh người là sao đấy hả?”
Lâm Thiển liên tục hít sâu, cố nhẫn nhịn nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.
Cái bạt tại này làm tay cô tê rần.
Đánh xong cô cũng hơi hối hận vì đã làm lớn chuyện.
Trước kia nhà họ Cố rất thần bí, bởi vì thần bí nến tất cả mọi người đều cảm thấy nhà họ cao cao tại thượng không thể chạm vào. Thế nhưng, đầu tiên là Cố Đồng Quân thất thế, sau đó là cổ phiếu của tập đoàn Cố thị rớt giá, tiếp đó là toàn bộ gia tộc Cố thị bị đào bới công kích trên mạng. Lúc này mọi người mới phát hiện, hóa ra nhà họ Cố cũng không phải gia đình độc quyền gì, nhà họ Cố cũng có ngày xuống dốc.
Toàn bộ người dân ở thành phố B đều đang mắng Cổ Đông Quân thất thế.
Cổ phiếu của tập đoàn Cố thị rớt giá gây chấn động thị trường chứng khoán, tỉ tỉ dân chơi chứng khoán đều đang mắng chửi bọn họ.
Trong lúc Lâm Thiển không hề hay biết thì nhà họ Cố đi từ được vạn dân kính ngưỡng đến vạn dân khinh bỉ.
Mặt Dư Hoan lập tức sưng đỏ. Cô ta nuốt không trôi cục tức này, lớn tiếng mắng chửi, “Lâm Thiển, cô dựa vào đâu mà đánh tôi? Trên mạng đều nói vậy, có bản lĩnh thì có đánh hết dân mạng đi. Chỉ sợ nước miếng của họ thôi cũng đủ dìm chết cô rồi”
“Hôm nay cô đánh tôi, tôi sẽ khiến cô phải trả giá gấp mười lần. Báo cảnh sát, tôi phải báo cảnh sát!”
Tiếng ồn ào ngoài cổng chính lập tức gây chú ý cho người bên trong.
Tống Đình Uy đang tiếp khách nhìn thấy đầu tiên, bèn vội vàng chạy qua.
“Sao thế?”
Lâm Tiêu cũng chạy qua theo, nhìn mặt Dư Hoan, lại nhìn đám chị em đang nổi giận đùng đùng thì hỏi tới: “Đúng vậy, sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Lâm Thiển đánh tớ”
Rất nhiều người bên trong ùa ra, có khách khứa, cũng có bảo vệ, ồn ào vây quanh.
Dư Hoan chỉ vào Lâm Thiển, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tớ đã lớn thế này rồi vẫn chưa từng bị ai đánh. Lâm Thiển, thế mà cô dám đánh tôi...”
Nói rồi Dư Hoan xông lên định đánh lại.
Tổng Đình Uy cao ráo đứng trước mặt Lâm Thiển chặn Dư Hoan lại, ôn hòa khuyên giải: “Ấy, mọi người đến để uống rượu mà, chi bằng nhường nhau chút được không?”
Lâm Tiêu kéo Dư Hoan lại, nói: “Hoan Hoan, cậu vẫn luôn biết tính tình con nhóc không tốt mà, sao còn đi chọc giận con bé?”
“Tớ... tớ chỉ ăn ngay nói thật, không hề chọc giận cổ ta”
“Cậu nói gì?”
“Tớ chỉ nói ra tiếng lòng của dân chơi cổ phiếu thối. Gia đình tớ mua nhiều cổ phiếu của Cố thị như thế, bây giờ thua thê thảm, tớ không được nói nhà họ Cố câu nào sao?”