-
Chương 156: BÊNH VỢ ĐIÊN CUỒNG
Bác sĩ Hồ lấy hai lọ thuốc nhỏ từ trong rương thuốc ra, đổ ra hai viên, một loại màu trắng và một loại màu lam nhạt. Trên viên thuốc còn khắc chữ tiếng Anh.
Lâm Thiển chớp mắt nhìn kĩ, cô không thể quen thuộc hơn hai loại thuốc này. Đêm nào Cố Thành Kiêu cũng bắt cô uống, còn nhìn cô nuốt vào xong mới yên tâm.
Cô ngây thơ hỏi, “Chẳng phải loại vitamin này chỉ có những sĩ quan đặc công cấp cao như Cố Thành Kiêu mới có sao?”
Bác sĩ Hồ cười nói: “Đây là các loại thuốc kháng virus HIV, uống trong 24h sau khi có triệu chứng nguy hiểm là hiệu quả nhất. Mỗi ngày uống đúng giờ như lần đầu tiên trong ba tháng cho đến khi loại bỏ hoàn toàn virus mới thôi. Tác dụng phụ của thuốc này là gây buồn nôn, choáng đầu, nôn mửa, cô có cảm giác đó không?”
Lâm Thiển cũng tự cảm thấy mình là kẻ ngốc, “Có, Cố Thành Kiêu nói tôi mệt mỏi suy yếu phát sốt, sau đó cơ thể
mãi không hồi phục nên mới cho tôi uống thuốc. Cho nên... anh ấy còn thường xuyên đưa tôi đến bệnh viện quân y để kiểm tra sức khỏe, lần nào cũng thử máu xét nghiệm”
Diệp Thiến Như và đám người bên cạnh không khỏi ganh tị. Hóa ra, thủ trưởng Cố thật sự giấu cô, một mình gánh chịu chuyện lớn như thế, không để cho cô sợ hãi chút nào.
Ánh mắt Bác sĩ Hồ lộ vẻ khâm phục, nói: “Có phu nhân, thủ trưởng Cố đối với cô rất tốt, nhưng cách làm của ngài ấy thật sự không biết thương xót bản thân mình”
Lâm Thiển nhìn lướt qua người trong phòng, tất cả đều nhìn chằm chằm cổ bằng ánh mắt khác thường, cũng nhìn chằm chằm vào giấy thử HIV trong tay bác sĩ Hồ.
Đối mặt với bệnh AIDS thì ai cũng sợ, đây là thói thường của con người.
Cô cũng sợ.
Vậy chẳng lẽ Cố Thành Kiêu không sợ sao?
Ba tháng qua, anh và cô dọn riêng ra ngoài. Ngoại trừ lúc cô đi học thì bọn họ gần như như hình với bóng. Anh không làm gì khiến cố nghi ngờ, ăn gì cũng ăn chung, anh một miếng em một miếng, ngủ cũng ngủ chung, sinh hoạt vợ chồng chỉ tăng chứ không giảm, chẳng lẽ anh không sợ sao?
Nhất định là anh sợ, nếu không sẽ không dọn ra ngoài với cô, nếu không cũng không dặn dò cô cẩn thận mọi chuyện. Anh thật sự cũng sợ cô bị nhiễm HIV, sau đó vô tình lây cho người khác.
Thế nhưng, chẳng lẽ anh không sợ cô lây cho anh sao?
Cô nhớ khi thử máu lần cuối, anh nhìn giấy xét nghiệm mà vui đến mức giống như bị bệnh thần kinh.
Mắt cổ ngấn lệ, trong đầu toàn là gương mặt anh tuấn và thâm tình của Cố Thành Kiêu. Cô có tài đức gì mà được anh đối đãi như thế chứ?
Mười lăm phút nhanh chóng trôi qua, bác sĩ Hổ cầm giấy thử đến trước mặt Diệp Thiến Như, nói: “Phu nhân, hiện giờ bà có thể yên tâm rồi”
Diệp Thiến Như cũng như tất cả người giúp việc hồi hộp nhìn qua. Trên giấy thủ chỉ có một vạch đỏ, đại diện cho âm tính. Nói cách khác, Lâm Thiển không bị phơi nhiễm.
Diệp Thiến Như vẫn có chút không yên lòng, hỏi lại lần nữa: “Bác sĩ Hồ, chắc chắn 100% không?”
Bác sĩ Hồ kiên nhẫn giải thích, “Trong y học không có chuyện chính xác 100%, thật ra xác suất 99% trở lên cũng không khác gì 100%. Bình thường mà nói, nếu sau ba tháng vi khuẩn HIV không tồn tại trong cơ thể thì chứng tỏ bệnh AIDS đã được giải trừ. Nếu vẫn không yên lòng thì một năm sau kiểm tra lại lần nữa là được.”
Bác sĩ Hồ nhìn vẻ mặt căng thẳng của những người giúp việc, lại càng giải thích kĩ hơn. “Mọi người đừng nghe đến bệnh AIDS mà sợ mất mật. Thật ra AIDS không đáng sợ như thế, cho dù có nhiễm virus thì người bệnh vẫn có thể sinh hoạt bình thường, có thể kết hôn, sinh con, đồng thời còn có thể hạ sinh cục cưng khỏe mạnh. Hơn nữa, Cố phu nhân cũng không bị phơi nhiễm, cô ấy hoàn toàn là người khỏe mạnh. Có lẽ trong khi va chạm với kẻ bắt cóc, Cổ phu nhân không tiếp xúc trực tiếp với máu của hắn ta”
Lâm Thiển đứng lên, cúi đầu thật sâu với đoàn bác sĩ quân y, nói: “Cảm ơn các ông, vừa rồi thật sự xin lỗi.” Cô lại nhìn sang Diệp Thiến Như, cũng cúi đầu thật sâu, “Mẹ, xin lỗi vì đã để ba mẹ bận tâm lo lắng. Con sẽ cố gắng trở thành một người vợ đạt tiêu chuẩn”
Đúng lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng thắng xe chói tai. Mọi người nhìn ra ngoài, chỉ thấy Cố Thành Kiêu nhảy xuống xe, chạy như báo săn phòng giữa đồng trống vào nhà.
“Mẹ, mẹ...” Cố Thành Kiêu vừa gọi lớn vừa chạy vội vào nhà. Nhìn những bác sĩ quân y mặc áo choàng trắng và những rương thuốc, ống tiêm, anh gấp gáp đến đỏ mắt, hét lớn chất vấn, “Các người làm gì vậy?”
Cố Thành Kiêu vẫn còn muốn gặng hỏi thì Lâm Thiển đã chạy vội đến ôm anh.
“Không có chuyện gì đâu, anh về rồi, em đừng sợ” Cố Thành Kiêu tưởng rằng bọn họ ức hiếp Lâm Thiển.
Lâm Thiển lắc đầu, nước mắt tràn mi, ngẩng đầu nói, “Đừng nổi giận, em không sao, em biết hết rồi.” Mắt Cố Thành Kiêu đỏ ngầu, nổi khùng trừng mắt nhìn Diệp Thiến Như và những bị bác sĩ quân y kia.
Lâm Thiển ôm chặt lấy anh, không cho anh làm loạn, “Đừng nổi giận, đừng nổi giận mà. Em không sao, nếu không nhờ bọn họ, em cũng không biết anh coi trọng em như vậy...”
Cô nhìn anh, chỉ nói cho anh nghe được, “Ông xã, cảm ơn anh, em yêu anh.”
Cố Thành Kiêu cũng hỏi nhỏ, “Không có chuyện gì thật chứ?”
“Thật mà.”
Quản gia Niên đứng ra nhận lỗi với Diệp Thiến Như: “Xin lỗi phu nhân, vì vừa rồi tôi không biết tình hình thế nào nên tôi đã thông báo cho thiếu gia ạ”
Diệp Thiến Như thật sự bị tổn thương. Chủ tớ ở Thành Để này từ trên xuống dưới một lòng, con trai bà có vợ quên mẹ, lão quản gia mấy chục năm cũng bị chủ nhân mới này mua chuộc, bà vừa mất mặt lại vừa đau lòng.
Bà không muốn nói thêm câu nào, xua xua tay nói, “Bác sĩ Hồ, xét nghiệm không có việc gì tôi cũng yên tâm rồi, chúng ta đi thôi”
Lâm Thiển khẽ lay Cố Thành Kiêu, dùng ánh mắt ra hiệu ngầm cho anh, “Tiễn mẹ anh về đi.”
Thế nhưng, Cố Thành Kiêu cứng rắn lờ đi, từ đầu đến cuối cứ cáu kỉnh với mẹ mình.
“Đừng vậy mà, em thật sự không sao. Nếu vì em mà mẹ con anh khó chịu cãi nhau thì ba mẹ anh sẽ có thành kiến với em hơn đó.”
“Không quan trọng, dù sao cũng đầu ở chung”
“Anh đừng vậy mà...”
“Suyt...” Cố Thành Kiêu ngắt lời cô, “Mẹ con không thù nhau qua đêm, anh sẽ tìm cơ hội để nói cho bà hiểu”
Thấy mẹ chồng đã ra ngoài và ngồi vào xe, Lâm Thiển không lay chuyển được anh, chỉ có thể thuận theo anh.
Thành Để đã không còn người ngoài, Cố Thành Kiêu nhìn đám người giúp việc trong nhà, nói: “Các người đều biết cả rồi à?”
“Vâng” Đám người giúp việc rối rít gật đầu.
“Thiếu phu nhân vẫn khỏe mạnh, từ nay về sau tôi không muốn nghe bất cứ lời đàm tiếu nào liên quan đến chuyện này nữa, nghe rõ chưa?”
“Rõ ạ”