-
Chương 147: THIẾU TÌNH CHA
Suy cho cùng cũng là tác dụng của đồng tiền, tiền dùng đúng nơi thì người sẽ đúng hạn, chuyện muốn làm đương nhiên sẽ thuận lợi.
Vào phòng khách, hương đồ ăn thơm phức từ nhà bếp bay tới, Lâm Húc nói: “Ba, con mời đầu bếp cho nhà mình, hôm nay ba nếm thử tay nghề của ông ta xem, nếu không hợp khẩu vị con sẽ đổi ngay”
Ông cụ vui vẻ cười toe toét, con trai có tiền đồ thì cái gì cũng tốt.
Lâm Húc nói với Lâm Bồi: “Anh thu xếp một chút, mời bạn bè thân thích lúc trước đến ăn bữa cơm, em làm chủ. Một là để thông báo cho mọi người chúng ta dọn về rồi, hai là để móc nối quan hệ”
“Được.”
Chu Mạn Ngọc hỏi: “Chú Hai muốn làm lớn hay nhỏ?”
Lâm Húc đáp: “Càng lớn càng tốt”
Chu Mạn Ngọc nói ngay: “Được, để chúng tôi lo”
Nhà Lâm Bồi ở lầu trước, còn Lâm Húc đỡ cha già đến lầu sau.
Biệt thự kiểu Tây ba tầng này là kiến trúc thời trước. Lúc đó gia đình họ đều dọn tới đây, sau này sự nghiệp của anh trai lớn mạnh thì xây biệt thự đồ sộ hơn ở phía trước.
Lúc ngân hàng tới niêm phong, những đồ vật có giá trị ở lầu trước đều bị cầm cố, còn đồ vật ở lầu sau thì không bị động vào.
Lâm Húc đỡ ba ngồi xuống sofa, rót trà nóng: “Ba, uống trà đi, ở nhà mình thoải mái hơn đúng không?”
Ông cụ hớp ngụm trà nóng, nhìn nhìn: “Đương nhiên rồi, chẳng nơi nào bằng nhà mình cả.”
Lâm Húc không gọi người giúp việc vào, chỉ muốn hai cha con trò chuyện riêng. Ông nói: “Ba, giờ không có ai ở đây cả, con có vài việc về Tiểu Thiển muốn hỏi ba, mong ba nói thật cho con biết”
“Ừ, con hỏi đi”
“Anh trai và chị dâu đối xử với Tiểu Thiển ra sao?”
Ông cụ trầm mặc, điều con trai hỏi giống như ông nghĩ. Ông ngẩng đầu, đôi mắt đục ngầu nhìn bức ảnh của người vợ đã mất, không đáp.
Lâm Húc nói tiếp: “Ba yên tâm đi, con sẽ không làm khó anh chị đâu. Căn nhà này vẫn do anh trai đứng tên, con chỉ muốn biết cuộc sống 15 năm qua của con gái con thế nào mà thôi”
“Trước mặt mẹ con, ba không thiên vị ai cả. Các con làm ba mẹ không quan tâm đến Tiểu Thiển, còn trông cậy người khác dạy con gái giúp mình sao? Nếu con đã hỏi, ba nói thẳng, ở nhà họ Lâm, Tiểu Thiển còn thua cả người giúp việc. Người giúp việc bất mãn thì có thể đổi chủ, nhưng Tiểu Thiên không đổi được. Khi đó, anh chị còn là chủ, ba và mẹ con già rồi, không khoanh tay đứng nhìn thì có thể nói gì đây, chỉ đành nuối Tiểu Thiển bên cạnh mình thôi.”
“Chẳng có gì đâu, Tiểu Thiển bị người ta cười chê có ba sinh mà không có mẹ dạy, bị mắng là đồ sao chổi, đồ con riêng, là thứ để người ta trút giận mà thôi. Giờ con bé đã trưởng thành, lấy chồng. Tiểu Thiển may mắn lấy được người chồng đối xử với con bé rất tốt. Nhà họ Lâm chúng ta quả thật không cho con bé gì cả”
Ông cụ không nói thêm. Nhưng chỉ mấy câu đó, những câu giày xéo tim gan, những chữ đẫm máu và nước mắt đã tàn phá trái tim Lâm Húc thành ngàn mảnh.
Lâm Húc đi vào căn phòng nhỏ của Lâm Thiển trước đây, cũng là căn phòng của ông và vợ cũ Hà Hâm. Giường, tủ quần áo, bàn trang điểm đều như xưa, chỉ kế thêm bàn học kiểu nhỏ.
Ông từ từ bước đến bàn học, kéo ghế ngồi xuống. Trên kệ sách đặt đủ loại sách lớn bé không đều nhau. Ông có thể mường tượng được hình ảnh Lâm Thiển bé nhỏ ngồi đây đọc sách viết chữ. Đó đều là quá khứ ông cực kỳ tha thiết nhưng đã đánh mất mãi mãi.
Ông thuận tay rút một quyển sách ra, là quyển tập vẽ, phía trên có hai chữ “Lâm Thiển” xiêu xiêu vẹo vẹo. Ông nhớ rõ quyển tập vẽ này là ông cầm tay Lâm Thiển viết tên vào, là quãng thời gian ít ỏi ông sống cùng Lâm Thiển.
Tựa đề của trang đầu tiên là - Ba mẹ của em.
Nhìn bức tranh này, lòng ông đau đớn. Bức tranh Lâm Thiển vẽ chính là ba mẹ cùng nắm tay mình. Nhưng giờ bức họa lại biến thành Lâm Thiển bé nhỏ đứng giữa hai cây cột đen sì, cô đã lấy bút màu đen tố sạch ba mẹ mình.
Năm đó Lâm Thiển mới 5 tuổi. Thật ra trẻ con 5 tuổi đều hiểu tất cả, ba đi rồi, mẹ cũng đi, cô đã mất đi cả thế giới.
Áy áy, hối hận, tự trách cùng dâng lên, như có khối khí ngưng lại trong lồng ngực, khiến ông khó thở. Lâm Húc trào nước mắt, cũng may ông đã quyết định về nước, cũng may lúc mình còn sống có thể bù đắp cho con gái.
Bên ngoài, Chu Mạn Ngọc đang hối thúc chồng tới tìm Lâm Húc: “Ông hỏi cậu ta thử xem, hồi trước bảo giúp mình vực dậy công ty, còn tính không thế?”
Lâm Bồi rất khó xử: “Gấp làm gì, mới về thôi”
Chu Mạn Ngọc đẩy chồng vào: “Chính là phải tranh thủ thời cơ! Nhanh đi, mau hỏi đi! Chú Hai, tìm chủ cả buổi, hóa ra chủ ở đây, anh chú có chuyện muốn hỏi chú đấy”
Lâm Húc ổn định cảm xúc: “Chuyện gì?”
Lâm Bồi khó xử, do dự không lên tiếng. Chu Mạn Ngọc tức giận, đẩy mạnh ống, Lâm Bồi đành lắp bắp lên tiếng: “Là kế hoạch lúc trước em để ra đấy, giờ anh ở
nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, muốn vực dậy công ty. Tốt xấu gì giá trị tấm biển Lâm thị cũng được mấy đồng”
Lâm Húc xoay người lại, nói thẳng: “Anh, chị dâu, là thế này, em có tìm người đánh giá rồi. Tấm biển Lâm thị không đáng giá, thay vì phí công sức vào Lâm thị, anh đến giúp em đi. Em vừa về nước, đang cần người”
Lúc trước ông chưa từng hứa hẹn, không ngờ anh chị dâu lại cắt cầu lấy nghĩa. Mấy năm không gặp, ông trải qua nhiều thứ ngoài xã hội, đương nhiên biết chị dâu là dạng người gì, mưu mô cái gì.
Mà anh trai của ông, nói thật thì ông không cho rằng anh trai hợp với kinh doanh buôn bán. Nếu ông kế thừa sản nghiệp của ba thì chắc chắn Lâm thị sẽ không đi đến bước này.
Đương nhiên, nếu họ đối xử tử tế với Lâm Thiển, thì ông sẵn sàng giúp anh trai Đông Sơn tái khởi.
Lâm Bồi không bằng lòng làm thuê cho người ta: “A... Để anh suy nghĩ đã”
Chu Mạn Ngọc tinh mắt, nhìn thấy vở vẽ trên bàn, bỗng nhiên bà thở dài than ngắn một câu: “Ôi, mấy năm nay thật khổ cho Lâm Thiển! Nó giống chú đấy, đầu óc linh hoạt, từ nhỏ đã quậy phá rồi. Chị cũng khó xử lắm, quản hay bỏ mặc đều chịu tai tiếng, anh chị chỉ có thể bảo đảm con bé không lo cơm ăn áo mặc, mong chú hiểu cho”
Lâm Húc gật đầu: “Chị dâu, dù sao em cũng phải cảm ơn anh chị một tiếng, nên tòa biệt thự này vẫn do anh trai đứng tên, xem như em báo đáp công ơn dưỡng dục Lâm Thiển trong mấy năm qua?
Chu Mạn Ngọc vòng vo nói khéo, Lâm Húc cũng giỏi đưa đẩy, chỉ một câu đã chặn họng anh trai và chị dâu. Vợ chồng họ chột dạ cười cười.
“Anh, chỗ em đang cần quản lý nghiệp vụ. Anh hiểu giá thị trường trong nước, là người thích hợp nhất. Em hi vọng anh nghĩ kĩ”
“Ò, Ò.”