-
Chương 134: ANH LÀ TAY LÃO LUYỆN MÀ!
“Ơ, không phải là đi gặp ba mẹ sao?” Buổi sáng anh nói đưa cô đi gặp phụ huynh, cứ nghĩ anh dẫn về nhà.
“Không cần nóng vội về thăm ba mẹ, sau này đi cũng được. Hôm nay chúng ta về nhà họ Lâm thăm ông nội một chút.
Lâm Thiển chớp chớp mắt, “Vì sao?” Không phải là cô không hiểu, mà vì quá bất ngờ chuyện Cố Thành Kiêu chủ động đi thăm ông nội. Từ khi quay về, anh chưa đến gặp ba mẹ mình lần nào mà lại muốn đi thăm ông nội trước.
Cố Thành Kiêu nói: “Chưa chính thức chào hỏi ông nội, là anh chưa phải phép. Đúng thời gian này đang rảnh rỗi, nhà họ Lâm lại đang có chuyện, phận con cháu trong nhà chẳng phải nên đi thăm hỏi người lớn một chút sao?”
Lâm Thiển lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi, rồi lại đổi ý gật đầu, “Cũng được, ha ha, cảm ơn anh”
“Ngốc, chuyện này có gì mà cảm ơn”
Nói rồi Cố Thành Kiêu một tay lái xe, tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, “Với anh không bao giờ phải nói cảm ơn, biết chưa?”
Bàn tay to rộng ấm áp, từng chút từng chút bao trọn bàn tay cô, cũng bao trọn cả trái tim cô.
“Tập trung lái xe đi”
“Xe lái tự động không cần điều khiển”
“Vậy cũng cần phải dùng cả hai tay nắm vững tay lái chứ?
Cố Thành Kiêu vênh váo: “Anh là tay lão luyện mà!”
“...” Đại ca Thành thời đại, ngoan độc không lắm lời.
Chiếc xe việt dã của Cố Thành Kiêu chạy bằng băng trên đường, dựa vào địa chỉ Lâm Du gửi mà chạy rất nhanh đến nhà Lâm Bồi đang ở.
Đây là vùng ngoại ô thành phố B, nói là nông thôn cũng không sai. Người nông thôn tự dựng nhà, cũng có thể xem như là biệt thự kiểu Tây vùng quê.
Cố Thành Kiêu giảm tốc độ, nhìn quanh quất, trừ đường cái lớn thì không có biển hiệu gì cả.
“Đi tiếp về phía trước, qua cầu rẽ trái là đến” Lâm Thiển chỉ đường rồi nói thêm, “Đây là nhà ông nội, lúc bẻ em đã từng trở về với ông bà. Mười mấy năm rồi không thay đổi gì nhiều, chỉ có đường đất thành đường nhựa thôi”
Cố Thành Kiêu lái xe vững vàng, “Chỗ này nhìn không tệ” Đây là ưu điểm duy nhất anh có thể nghĩ ra.
Lâm Thiển cười, “Đúng vậy, lúc trước bà nội nói vùng quê rất tốt, ít bụi bặm, trời trong xanh. Nhưng bác gái lại rất ghét, nên từ đó bà nội không nhắc tới chuyện về quê nữa, sợ chọc giận bác gái rồi sinh sự”
“Ông bà nội có đối tốt với em không?”
“Có chứ, tiếc là bà nội em mất sớm”
Cố Thành Kiêu quay đầu nhìn cô hỏi: “Bà nội mất thế nào?”
Nụ cười trên mặt Lâm Thiển lập tức bị che đậy bởi sự thương cảm. Cô cười rất yếu ớt, “Nửa đêm đi vệ sinh bị trượt ngã, ngồi dậy không được... Đến hôm sau khi ông nhìn thấy thì cả người bà đã lạnh rồi...”
Tim Cố Thành Kiêu nhói lên, chả trách lần trước nghe nói ba anh bị ngã, giữa đêm đông cô cũng chỉ mặc manh áo ngủ đi dép lê lao đến bệnh viện, chả trách lúc ấy nhìn cô hoảng loạn bất lực đến thế.
Anh thầm hối hận, vuốt tóc cô nói: “Không sao cả, bà nội trên trời sẽ phù hộ Thiển Thiển nhà mình. Thiển Thiển mỗi ngày đều vui vẻ, bà nội sẽ yên lòng.”
Lâm Thiển lại bị anh xáo động con tim một lần nữa. Thì ra, anh cũng biết nói những lời âu yếm ngọt ngào như vậy.
Nói chuyện một lúc, xe việt dã đã đi đến một ngôi nhà ba tầng nhỏ.
Ở đây có một dãy nhà tự xây, các nhà đều có tường rào bao quanh. Trừ tường nhà bên ngoài hơi cũ mốc, những căn nhà này không khác gì biệt thự ở thành phố lớn, vừa thoáng mát vừa rộng rãi.
Nơi ở hiện tại của Lâm Bồi rõ ràng đã được tân trang. So với hàng xóm, tường bên ngoài vẫn còn mới, tường rào bên trong rất cầu kỳ. Sân chơi của các nhà khác đây thóc ngô, còn nhà ông ta thì đầy cây cảnh hoa đẹp.
Tuy rằng Lâm thị tuyên bố phá sản, nhưng yếu trâu còn hơn khỏe bò, so với người bình thường, nhà họ Lâm cũng được xem là hạng trung lưu.
Có vẻ như nghe được tiếng xe, Lâm Bồi từ trong nhà đi ra, cùng với Chu Mạn Ngọc mỗi người một bên dìu ông cụ, Lâm Tiêu đi theo phía sau.
Bọn họ đều ăn mặc nghiêm chỉnh, nhìn thoáng qua không khác lúc trước là bao. Nhất là Lâm Tiêu, mặc cả áo khoác lông dê và bốt cao đi ra.
Cách ăn mặc như vậy có vẻ rất trang trọng, nhưng so với hoàn cảnh xung quanh thì có chút kỳ lạ.
“Chào Thủ trưởng Cố” Lâm Bồi xúc động, giọng nói còn có chút khàn, “Lúc sáng Tiểu Du nói hai người muốn tới, chúng tôi đang chờ nhưng không nghĩ lại đến nhanh như thế. Nhà cửa chưa kịp chuẩn bị, để cậu chỉ cười rồi”
Chu Mạn Ngọc lúc này tất nhiên không thể không lên tiếng, “Đúng vậy, bình thường nhà chúng tôi không có nhiều khách. Hiếm khi hai người tới thăm, ở lại ăn bữa cơm đi. Chúng tôi phải chạy qua một nông trang gần đây, hi vọng thủ trưởng Cổ thông cảm”
“Không vấn đề” Cố Thành Kiêu bỏ qua hết những người khác, nhìn ông cụ Lâm, “Ông nội, thứ lỗi cho cháu lâu rồi mới đến thăm ông”
Trải qua biến cố này, người thay đổi nhiều nhất phải nói là ông nội. Sức khỏe vốn không tốt, lần này tinh thần cũng suy sụp theo. Ông run run vươn tay, một tay nắm tay Lâm Thiển, tay kia nắm tay Cố Thành Kiêu, đôi mắt vẩn đục dần dần ngấn nước, “Đến được là tốt rồi, đến là tốt rồi.”
Lâm Thiển: “Ông nội, anh ấy vừa đi công tác về, mấy ngày nay được nghỉ phép nên có thời gian tới thăm ông. Dạo này ông có khỏe không?”
Chu Mạn Ngọc cướp lời: “Ông nội các cháu vẫn khỏe, không đau không bệnh, vẫn ăn ngủ đều.”
Lâm Bồi: “Vào trong nói đi, đừng đứng ngoài mãi thế”
“Vâng” Cố Thành Kiêu gật đầu, quay lại nói với Lâm Thiển, “Ra cốp xe mang quà vào giúp anh”
Lâm Thiển kinh ngạc hỏi: “Anh còn chuẩn bị quà?”
“Ngớ ngẩn, làm sao đến thăm tay không được?”
Đi tới phía sau mở cốp, cả khoang cốp rộng chất đầy đồ, món nào cũng là loại thượng hạng. Lâm Thiển còn đang há hốc miệng thì Cố Thành Kiêu đã nói: “Đây là quản gia Niên chuẩn bị, đừng có việc gì cũng ngạc nhiên đến thế được không?”
“Mang quà vào nhanh đi.”
Mắt Chu Mạn Ngọc sáng rực, lập tức mở cờ trong bụng. Bà đã dùng hết tổ yến cực phẩm nhà quán này cả tháng rồi. Đúng lúc Cố Thành Kiêu lại mang đến, với bà ta mà nói thì không khác gì buồn ngủ gặp chiếu manh.
Thật thích, nhưng cũng thật ghen tị. Đàn ông tốt như vậy sao lại không phải là con rể mình?
Nghĩ ngợi một lát, Chu Mạn Ngọc ra hiệu bằng mắt cho Lâm Tiểu, Thủ trưởng Cổ, để Tiêu Tiêu giúp các cháu... Đi đi... đi đi kìa.”
Thật ra hiện giờ Lâm Tiêu rất mặc cảm. Gia thế suy sụp, không còn là đại tiểu thư như trước nữa, coi như cũng đã nếm trải đắng cay cuộc đời.
Cô ta muốn tìm cách thoát khỏi cơn khốn đốn này, không chỉ vì riêng mình mà còn vì nhà họ Lâm.