-
Chương 133: EM NÓI KHÔNG THỂ ANH SẼ DỪNG SAO?
Thật không thể ngờ, Cố Thành Kiêu lại cầu hôn cô.
Anh kiêu hãnh như vậy, lạnh lùng cao quý, mạnh mẽ quả quyết, không khác gì một vị thần Hy Lạp cổ đại, đủ quyền thế rung chuyển cả quốc gia.
Thế nhưng, anh giống như bao người chồng bình thường khác, dẫn cô đi dạo siêu thị, nấu cơm cho cô ăn, còn quỳ gối cầu hôn cố.
Cô có tài đức gì mà được anh đối xử như vậy?
Ôm Lâm Thiển không ngừng thút thít trong lòng, mắt Cố Thành Kiêu cũng cay cay. Anh vỗ vỗ đầu cố dỗ dành: “Đừng khóc, là vì anh muốn làm cho em vui, không ngờ lại khiến em phải khóc”
Lâm Thiển ngừng thút thít, lau lau nước mắt, duỗi thẳng cánh tay ra trước mặt ngắm thật kỹ chiếc nhẫn kim cương trên tay. Dưới ánh đèn, ánh sáng từ nhẫn kim cương giống như đang nhảy múa, càng ngắm càng thích.
“Anh chuẩn bị từ bao giờ?”
“Đã đặt từ trước khi đi công tác, hôm qua mới đi lấy”
“Vậy sao anh biết được cỡ ngón tay của em?”
“Ngốc, chuyện này quá đơn giản. Em ngủ say như in, anh lấy thước dây đo là được thôi” Nói xong, Cố Thành Kiêu vuốt vuốt sống mũi thon nhỏ của cô.
Trái tim Lâm Thiển run lên, cô nhón chân, đôi môi anh đào chủ động áp lên môi anh.
Cố Thành Kiêu khẽ cúi người ghì lấy đầu cô, nụ hôn càng thêm sầu.
Dưới ánh sáng lờ mờ, hai người ôm hôn di chuyển vào phòng ngủ. Trong phòng ngủ không bật đèn, chỉ là một mảng tối đen. Hai người thở hổn hển cùng lúc ngã xuống giường.
Giờ phút này, Cố Thành Kiêu kiềm chế đã lâu. Tối hôm qua khi bế cô về nhà đắp chăn ngủ chung, anh đã muốn làm ngay. Chỉ là lúc đó cô vẫn còn yếu, còn sốt nhẹ nên cần nghỉ ngơi thêm.
Giống như đã từng nói với Ninh Trí Viễn, anh không phải vì tình trạng đặc biệt của Lâm Thiển mà cố tình trốn tránh. Kể cả sau này Lâm Thiển có bị nhiễm HIV thật thì dù có chuyện gì anh cũng không bao giờ bỏ rơi cô.
Tình yêu của anh với cô son sắt như trăng sao, đã sớm vượt qua ranh giới sinh tử.
Chỉ trong thoáng chốc, hai người đã trần trụi ôm nhau. Nhưng lý trí còn sót lại của Lâm Thiển vẫn đủ để nhắc nhở anh, “Anh mặc áo mưa đi, giờ em chưa muốn mang thai?
Mồi của Cố Thành Kiêu vẫn không rời cơ thể cố, lục lọi từ túi quần của mình lấy ra một hộp bao cao su mua ở siêu thị.
Điều kiện tiên quyết để nảy sinh những hành vi có nguy cơ cao như thế này chính là thực hiện thật tốt các biện pháp an toàn. Đây là có trách nhiệm đối với cô, cũng là trách nhiệm với bản thân mình.
“Có thể sao?”
Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp sâu lắng của anh vang vào tai cô. Còn chưa bắt đầu mà luồng khoái cảm đã cuồn cuộn dâng lên, cô thở gấp hỏi vặn: “Em nói không thể anh sẽ dừng à?”
Anh dùng đầu lưỡi trêu chọc cô, “Đương nhiên không?” Vừa dứt lời, anh liền tấn công với sức mạnh bản năng mạnh mẽ nhất của loài người.
Đêm khuya, Lâm Thiển ngủ say, Cố Thành Kiêu rón rén đi ra phòng ngủ, lấy điện thoại gọi cho Ninh Trí Viễn.
“Hôm nay tinh thần cô ấy không tệ, không sốt, khẩu vị khá ổn, nhưng vẫn còn nôn mửa mệt mỏi”
“Đấy là tác dụng phụ bình thường của thuốc kháng virus.”
“Cô ấy có thể đi học dưới tình trạng này không?”
“Có thể, các sinh hoạt bình thường vẫn được”
“Được... Sa Khổn thế nào rồi?”
“Cổ tay và khớp xương đầu gối của hắn bị thương nặng, dù có chữa khỏi cũng không thể bình phục như trước. Đặc biệt là đầu gối, cả đời này rất có khả năng phải dính liền với xe lăn”
“Đã lời cho hắn lắm rồi. Còn Hắc Gia thì sao?”
“Sau khi biết mình bị nhiễm HIV, Hắc Gia bấn loạn tinh thần. Nghe Tử Tuấn nói hắn không muốn hợp tác, hỏi gì cũng nói không biết, rất ít nói chuyện, không chịu ăn uống, vô cùng tiêu cực”
Cố Thành Kiêu nhíu mày, “Sa Khôn và Hắc Gia đều là nhân chứng quan trọng. Chúng ta dựa vào bọn chúng để tìm manh mối truy bắt Chú Tư, nhớ để ý bọn chúng.”
“Tôi biết rồi lão Đại. Tôi cũng đã dặn dò các anh em trong đội, tất cả đều tiến hành tuần tự theo thủ tục, anh cứ yên tâm”
“Được.”
“Anh chăm sóc chị dâu thật tốt, nên nhớ tự bảo vệ mình”
“Được.”
***
Thời tiết ngày càng ấm áp, bồn hoa ban công đón xuân bằng những nụ hoa tím nhạt chúm chím, vài nụ đã hé ra nhụy hoa màu vàng.
Sáng sớm, Cố Thành Kiêu mặc quần tây đen và áo sơ mi trắng, lo lắng nhìn Lâm Thiển mới tỉnh ngủ.
Lâm Thiển vươn vai mệt mỏi, lười biếng nói: “Ông xã, mới sáng sớm đã giở trò mỹ nam kế trước mặt em là có ý gì?”
“Ừ, là để cho em mãi mãi chung tình với anh.”
Lâm Thiển cười ha hả, xoay đầu nhìn anh từ mọi góc độ, “Sao anh lại ăn mặc trịnh trọng như vậy?”
Đêm qua anh tắm rửa cho cô xong thì cô đã ngủ gục, không mặc quần áo. Với tư thế hiện tại, chiếc chăn mỏng tuột xuống chỉ che được nửa người, bên trên lộ vai, dưới nữa là hai đội tuyết trắng. Cố Thành Kiêu phải là người hỏi cô có âm mưu gì mới đúng.
Anh nhìn cô huýt sáo nói: “Người đẹp, vóc người không tệ nhỉ!”
Giọng điệu này mười phần lưu manh.
Lâm Thiển củi đầu xuống nhìn kêu “a” một tiếng rồi vội vàng chui lại vào trong chăn.
“Thời gian càng dài cuộc sống càng nhàm chán, em gợi cảm như vậy, anh rất thích” Cố Thành Kiêu lĩnh hội hoàn toàn bản tính lưu manh của Lâm Thiển, bây giờ mới thể hiện, “Anh thích em lúc không mặc gì cả, đừng xấu hổ”
“Anh giỏi mà!” Lâm Thiển đá văng chăn ra, từ trên giường bật đứng thẳng dậy, đứng hiên ngang, tay chống nạnh, khí phách ngang ngược nói, “Tưởng bà đây xấu hổ à? Anh thật biết nói đùa, đâu đâu, để xem em với anh ai mới phải xấu hổ”
“...” Cố Thành Kiêu thấy vậy thì yết hầu đảo lộn, buộc lòng nuốt ực một ngụm nước miếng.
Đây là hình ảnh gì nhỉ, ánh sáng vây quanh cơ thể thiếu nữ, lớp lông tơ trong suốt bao phủ cơ thể trắng mịn như vầng sáng hư ảo, tốn rõ làn da trắng hồng nõn nà.
Còn có dáng người tha thướt, cong chỗ cần cong, phẳng chỗ cần phẳng, đường cong uốn lượn dáng đi uyển chuyển.
Tuy Cố Thành Kiêu chiêm ngưỡng cơ thể cô không ít lần, nhưng lại đều là buổi tối, cùng lắm là mở đèn ngủ, ánh sáng yếu ớt kiều mị mông lung.
Còn bây giờ, dưới ánh sáng ban ngày, cô không hề che giấu cơ thể thiếu nữ mơn mởn, Cố Thành Kiêu thiếu điều trào máu mũi.
Lâm Thiển nhìn ánh mắt mê mẩn của Cố Thành Kiêu mà cảm thấy hành vi của mình hơi quá trớn, “Không so nữa không so nữa” Cô chui vội vào trong chăn, túm giữ thật chặt, mặt cũng đỏ rần lên, “Bà đây bị lỗ nặng rồi”
Cố Thành Kiêu vẫn còn tiếc nuối, nới lỏng cà vạt đi vào nhà tắm. Anh nghĩ anh cần phải tắm nước lạnh thôi.