-
Chương 125: BIẾN CHUYỂN THẦN KỲ
Hắc Gia giờ như phát cuồng, điên loạn cầm dao găm nhào vào cô.
Súng bắn tỉa với Lâm Thiển thật quá nặng, cô quyết định nhanh chóng thả súng xuống, xoay người bỏ chạy. Gió biển thổi rất mạnh, du thuyền lắc lư tròng trành, lối đi nhỏ hẹp nhưng Lâm Thiển giữ thăng bằng cực tốt. Hắc Gia chạy theo còn lảo đảo mà cô vẫn như chạy trên đất bằng, lập tức nới rộng khoảng cách với Hắc Gia.
Trịnh Tử Kỳ ngã nằm trên boong thuyền, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng không thể tưởng tượng này.
Nhớ lại lời nói khi còn trong khoang tàu chật chội tối tăm, cô ta cảnh cáo Lâm Thiển đừng làm vướng tay vướng chân, tràn đầy tự tin nói chỉ có mình mới có thể giúp được Cố Thành Kiêu. Nhưng bây giờ tình thế lại trái ngược hoàn toàn.
Nhiều tên tội phạm bị bắn gục, không chết thì cũng nấp vào chỗ kín, tránh đường đạn của Cố Thành Kiêu.
Cố Thành Kiêu không nhìn thấy bọn tội phạm, vác súng bắn tỉa lên vai rồi tung người ôm cột buồm tuột xuống từ tầng ba.
Du thuyền lớn như vậy cũng không có chỗ để trốn. Bọn tội phạm thấy xác của toán lính đánh thuế nằm ngổn ngang trên lối đi nhỏ ở tầng một thì càng thêm hoảng loạn nóng vội.
Vì vậy lúc này Lâm Thiển là mảnh ván thuyền duy nhất có thể cứu sống bọn chúng, hơn nữa, còn phải bắt sống.
Thần kinh vận động của Lâm Thiển được giải phóng hoàn toàn, đùa chứ, đối diện với súng thật, adrenalin không bùng nổ mới là chuyện lạ. Một khi cô đã kích động thì cũng không còn choáng váng nữa, chỉ có điều sức lực vẫn còn kém hơn so với thường ngày một chút.
Không phải kéo bè kéo đảng đánh úp sao, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên. Lão luyện như ta đây không cần nói nhiều, cứ thế mà làm!
Cố Thành Kiêu nhảy xuống, vác súng bắn tỉa đuổi theo điên cuồng, quyết tâm không để cho Lâm Thiển bị thương. Cô chính là mạng sống của anh.
Lối đi vừa hẹp vừa dài, Lâm Thiển bị Hắc Gia với ba tên côn đồ bao vây. Sói đằng trước, hùm đằng sau, bên ngoài là biển trời xanh thẳm bao la, nhảy xuống là lao thẳng vào đường chết.
Cô khựng lại giật mình, đưa tay vịn lên thành lan can, tung người lên xoạc chân đá văng sói hùm trước sau cùng một lúc.
Hắc Gia bị trúng một cú ngay mũi, máu phụt ra đầm đìa.
Bên kia là ba tên đàn em đứng thành hàng, lối đi nhỏ hẹp thế này, nhiều người chưa chắc đã có ưu thế. Bọn chúng ngã rạp xuống đất như cờ domino. Tên đằng trước thì ngã chổng vó, tên ở giữa bị đè, còn tên sau cùng đích thị làm đệm thịt, bị ép suýt hộc máu.
Vóc người Lâm Thiển nhỏ nhắn, thân thủ nhanh nhẹn, hoàn toàn có thể ở chỗ này mà thi triển quyền cước, à không, khoa tay múa chân.
Cô thành công thoát khỏi vòng vây, lập tức quay người chạy đi.
Nhưng...
“Ai da!” Chân bị treo, cố mất đi trọng tâm ngã bổ nhào về phía trước. Mới rồi cô còn chạy trốn nhanh nhẹn, giờ thì quá thảm.
Hắc Gia thấy vậy lập tức bò dậy, giơ dao găm nhắm ngay cổ cô, “Con nhóc thối tha, xem mày còn chạy đằng nào?”
“... Anh, anh trẻ, anh bị chảy máu mũi kìa.” Lâm Thiên cười gượng gạo chỉ vào mũi hắn, “Không lau bớt đi sao?”
“Mặc kệ nó!” Hắc Gia nhổ một ngụm nước bọt đầy máu vào mặt cô, hung tợn tóm lấy cô.
Lâm Thiển nhắm tịt mắt chửi thầm, tiến sư nhà ông, thối quá!
Cô nức nở van xin, “Anh trẻ, cẩn thận mũi dao của anh, đừng có dí vào mặt tôi, tôi kiếm cơm bằng cái mặt này đấy!
Một tay Hắc Gia nắm chặt cổ tay cô, một tay cầm dao găm dí sát vào cổ, dí cổ về phía Cố Thành Kiêu đang phóng tới bến này.
“Lui về phía sau!” Hắc Gia run giọng hét lớn, cơ thể run rẩy, tay cũng run bắn lên. Lưỡi dao găm sắc nhọn chém đá như chém bùn, chỉ cần sơ sẩy là cứa rách da Lâm Thiển.
Cố Thành Kiêu nhìn dòng máu đỏ tươi chảy từ cổ Lâm Thiển xuống thì tim co rút lại, “Được, tao lùi lại, mày để ý dao găm của mày”
Vào lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, Lâm Thiển thật ra không còn cảm giác đau đớn, nhưng cô biết lưỡi dao đã làm mình bị thương.
Cô cảm nhận được nhịp tim loạn xạ của mình, nhưng cũng cảm nhận được nhịp tim của Hắc Gia sau lưng mình còn loạn xì ngầu hơn.
“Bỏ súng xuống!”
Ánh mắt sắc bén thâm trầm của Cố Thành Kiêu hướng về Hắc Gia, không nói thêm tiếng nào ném súng xuống.
Động tác gọn ghẽ của anh dọa Hắc Gia tới câm nín. Đối diện với khuôn mặt quen thuộc của Nemo, nhưng lại cảm nhận được ánh mắt xa lạ như của Thần Chết, hắn không biết phải làm thế nào. Hắn chỉ biết là mình nhất định phải túm chặt miếng ván thuyền cứu mạng này.
Ba tên thuộc hạ phía sau cũng chạy đến, giống như toa tàu bốn người, mong có thể tăng thêm phần can đảm.
“Máy... máy... bay... Máy bay trực thăng đâu? Sao giờ còn chưa thấy?” Hắc Gia hỏi dồn, “Hay mày lại đùa giỡn bọn tao?”
Mắt Cố Thành Kiêu sáng rực như lửa, nhìn trân trối vào con dao găm trên tay Hắc Gia, rồi giơ tay chỉ lên trời, “Tới rồi, nếu mày dám làm cô ấy bị thương, tạo đảm bảo mày không bao giờ bước được một chân lên máy bay, mà bay thẳng lên trời đấy.”
Hắc Gia ngẩn ra, căng thẳng đến tay cũng run bắn lên, lưỡi dao xế dịch liên tục trên làn da nhẵn mịn của Lâm Thiển.
Bị dao cắt thật là đau nhưng Lâm Thiển không dám thở mạnh.
“Để ý mũi dao!” Cố Thành Kiêu quát lên cảnh cáo.
Hắc Gia run rẩy khẽ nới lỏng tay cầm dao, nhưng cánh tay giữ cô thì càng ghì chặt hơn, đổi hướng mũi dao chĩa thẳng vào yết hầu Lâm Thiển.
Chỉ cần Cố Thành Kiêu dám bước đến đây, hắn sẽ thọc ngay một dao vào cổ họng cổ.
Đúng lúc này thì có tiếng “hư” vang lên, tên đàn em sau lưng Hắc Gia bị trúng một phát đạn ngay huyệt thái dương, khuyu xuống.
Vẫn còn đang khiếp sợ chưa kịp phản ứng thì có tiếng hai tiếng “chíu chíu”, hai tên đàn em phía sau cũng ngã xuống. Không còn vật chắn, gió phía sau thổi vào làm sống lưng Hắc Gia lạnh toát. Hắn biết, hắn đã cùng đường rồi.
Tiếng máy bay phía trên ngày càng rõ, tàu ngầm trên biển cũng đã tiến đến gần. Các chiến sĩ Đội đặc nhiệm mặc đồ lặn cũng đã leo lên boong thuyền, lập tức đến cấp cứu cho Trịnh Tử Kỳ đang nằm thoi thóp.
Tất cả mọi chuyện đều quá bất ngờ, rõ ràng là hẹn gặp mặt với Chú Tư, rõ ràng là vừa có thêm một người huynh đệ bên cạnh Chú Tu làm chỗ dựa, rõ ràng sau này tương lai tốt hơn kiếm được nhiều tiền hơn, thế mà hắn còn chưa biết tình trạng như thế nào thì đã một trận long trời lở đất.
Hắc Gia run rẩy hai tay, chợt nghĩ đến mẹ già, nước mắt lập tức dâng lên quanh tròng.
Lần trước về nhà, mẹ già kéo cánh tay hắn dặn dò đi làm ăn bên ngoài phải cẩn thận. Hắn còn an ủi nói, mẹ, lần sau về con sẽ không đi nữa, sẽ cưới một người hiếu thuận với mẹ, sinh cho mẹ một đứa cháu trai mập mạp để vui vấy tuổi già.
Khi ấy mẹ hắn đã cười không thể khép miệng. Khuôn mặt mẹ hắn đầy nếp nhăn, răng cũng rụng hết, cười không khác gì một đứa trẻ.
Hắc Gia ghì chặt lấy Lâm Thiển, lo sợ không biết sẽ bị bắn chết lúc nào.
Lâm Thiển thấy làm lạ, lặng lẽ nghiêng mặt về sau liếc hắn, “Anh trẻ, anh khóc sao?... Anh trẻ, anh nhớ nhà à?”
Câu hỏi đơn giản này lại đánh trúng tâm lý của Hắc Gia.