-
Chương 119: NỔ SÚNG, BẮN CHẾT HẮN!
Nếu không có gì bất thường thì Chú Tư cũng sẽ có mặt trên du thuyền đó.
Thì ra là từ hải ngoại chạy về, chả trách Cao Kỳ Khâm không cách nào lần ra được.
Chiếc tàu hàng chuẩn bị dừng lại, Sa Khôn đi ra boong phất tay ra hiệu với người trên tàu. Hắn khẽ nhếch môi cười, nghĩ đến thành công sắp tới mà mở cờ trong bụng.
Nemo và Hắc Gia đi theo Sa Khôn lên du thuyền, vừa bước lên Nemo lập tức phát hiện sự bất thường.
Trong tiếng gió biển ù ù, Cố Thành Kiêu nghe rõ được âm thanh “rắc rắc” của súng bắn tỉa.
Là một thiện xạ bắn tỉa, hàng năm cầm súng, chỉ cần nghe được tiếng là nhận ra ngay.
Giầy tiếp theo, Sa Khốn đang đi phía trước chợt phóng một bước dài chạy vào cửa khoang gần nhất rồi đóng sập cửa lại.
“Chuyện này là sao đây?” Hắc Gia sững sờ đứng yên tại chỗ. Ngoài bánh quy và mì ăn liền ra thì chiếc tàu chở hàng này không có gì để ăn. Hắn mong ngóng được lên chiếc du thuyền kia để ăn một bữa cơm ngon canh ngọt, chưa kịp phấn chấn thì đã bị anh Khôn nhốt bên ngoài.
“Anh Khôn? Anh Khôn?..” Hắc Gia vò đầu bứt tóc không nghĩ ra được gì, ngửa mặt lên nhìn, “Anh Khôn, anh làm gì vậy?”
Hơi ngửa đầu lên, hắn nhìn thấy dưới ánh mặt trời chói lọi, ở trên boong cao nhất của du thuyền có một dàn súng bắn tỉa đang chĩa về phía mình, “Ai da mẹ ơi!” Hắn kêu lên một tiếng rồi ngồi thụp xuống co quắp dưới đất.
“Này... này...” Hắc Gia vừa ngồi vừa bước lùi ra phía sau, vẫy tay với các anh em phía trên lấy lòng, “Các anh em, tôi đi chung với anh Khôn, Chú Chú Chủ Tư có khỏe không?”
Không ai trả lời lại, gió biển thổi ngày càng mạnh hơn.
Cố Thành Kiêu bình tĩnh đứng tại chỗ. Vào lúc này, ánh mắt anh không còn vẻ chất phác lừ đừ như khi ngụy trang thành Nemo, thay vào đó là ánh mắt chăm chú sắc bén.
Giống như chim non lột xác thành đại bàng, khí chất của anh hoàn toàn được giải phóng. Anh độc đoán và lạnh lùng đứng đó giống như người tiên phong khai mở lãnh thổ. Ánh mắt quét đến đầu ngọn cỏ ngưng lay động tới đó, bức người đến run sợ.
Ngay cả dàn lính đánh thuế đứng cách xa mấy mét đang chĩa súng vào anh nhìn thấy khí chất này cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Ở phía trước, Hắc Gia không túm được chiếc phao cứu mạng, van xin thế nào cũng không ai động tâm, chỉ có thể lui ra sau ôm chân Cố Thành Kiêu, thiếu điều vãi ra quần.
“Người anh em Nemo, cậu...” Khi lui ra sau, Hắc Gia ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Nemo thì hắn im bặt, cả người không kìm được mà run lên.
Lúc này Hắc Gia mới muộn màng phát hiện, tất các khẩu súng ở boong trên đều nhắm chính xác vào Nemo. Ngay lập tức hắn buông tay ra khỏi gấu quần Nemo, lăn một vòng cách xa anh.
“Anh Khôn, anh Khôn, chuyện này là thế nào?” Hắn có chút suy sụp, vừa đấm cửa vừa khóc rống lên, nước mắt giàn giụa, “Cho tôi vào đi anh Khôn, tôi một lòng trung thành với anh mà...”
Đối diện với ánh mặt trời chói chang, Cố Thành Kiêu hơi nheo mắt lại, thấy trên đỉnh chóp theo kiểu mở rộng ở tầng ba có nắm tay súng bắn tỉa đang đồng loạt chĩa súng vào anh.
Những tay súng bắn tỉa này đều đến từ u Mỹ, da trắng có, da đen có. Vũ khí bọn họ sử dụng đều là loại tối tân có sức sát thương lớn nhất.
Rất hay, rất kịch tính.
Lúc này Sa Khôn đã lên đến tầng trên cùng, hắn vịn lan can, cúi đầu nhìn xuống người đang đứng phía dưới, cất tiếng cười hoang dại, “Ha ha ha ha ha, không nghĩ tới Lang Vương vang danh lẫy lừng lại có ngày rơi vào tay tao”
Cố Thành Kiêu đứng trong gió dưới họng súng, mắt sáng như ánh đuốc, mặt không chút nào núng.
Khí phách bức người tỏa ra từ anh cùng với vẻ mặt bình tĩnh này lại càng làm cho đối phương thêm khẩn trương. Sa Khôn vung tay ra sau ra lệnh: “Các người đều tới đây, hướng về hắn, nhắm vào đầu, hôm nay ông nhất định xử hắn.”
Phía sau lại xuất hiện thêm năm tên lính bắn thuế, giơ súng nhắm ngay vào anh.
Lúc này Cố Thành Kiêu đã có thể khẳng định chắc chắn, Chủ Tư không có mặt trên du thuyền này.
Trong lòng có chút thất vọng, nhưng nghĩ kỹ thì cũng không có gì lạ. Hôm nay Sa Khôn hành động, chứng tỏ Chủ Tư đã sớm biết anh không phải là Nemo, không thể nào lại lộ diện!
Quả nhiên là con hồ ly giảo hoạt.
Cố Thành Kiêu thầm đếm trong lòng, khi đếm đến 10, phía bên ngoài cách du thuyền khoảng mười mét, một chiếc tàu ngầm màu xám dần dần trồi lên.
“Anh Khôn, nhìn kìa, đó là gì vậy?”
“Cá mập à?”
“Nhảm nhí, chỗ này lấy đâu ra cá mập, có chăng là cá voi thôi”
“Không đúng, nó nổi lên rồi kìa...”
“Là tàu ngầm”
Đồng tử Sa Khổn hơi co lại, lập tức ra lệnh: “Nổ súng, bắn chết hắn!”
Gần như cùng lúc đó, Cố Thành Kiêu đánh hơi được nguy hiểm, lắc người nhảy lên phía trước, lao thẳng đến mạn thuyền bằng tốc độ siêu việt, nửa ngồi bám chặt vào khoang thuyền.
Thân pháp nhanh nhẹn mạnh mẽ này giống như con báo bằng chạy vùng hoang dã.
Hắc Gia choáng váng trơ mắt nhìn. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì bóng người đã biến mất.
Trước mặt mười tên lính đánh thuế ở tầng chót boong thuyền, Cố Thành Kiêu lao như tên bắn. Mười tay súng đồng thời động thủ, có hơn phân nửa báng súng và vào người bên cạnh, thậm chí có súng đụng súng, phát ra tiếng “bụp bụp lách cách” loạn xạ.
Sa Khôn thoáng sững sờ, không phải nói đã chọn nhân vật tinh anh nhất đến đây sao? Còn không bằng ông đây?!
Thế nhưng hắn bình tĩnh lại rất nhanh, “Mau chạy xuống đuổi theo, không được để hắn thoát!”
Đội đặc nhiệm Dã Lang vang danh lừng lẫy trong giới nhà binh, đặc biệt là Lang Vương thủ lĩnh đội đặc nhiệm, đích thực là vị thần trong mắt tất cả sĩ quan đặc công.
Những tên lính đánh thuế kia cũng xuất thân từ lính đặc công, sau khi giải ngũ thì trở thành lính đánh thuế để kiếm lợi, làm việc vì tiền theo đơn đặt hàng.
Vừa nghe thấy người kia là Lang Vương, bọn họ có chút kiêng dè, cũng thầm ganh đua. Người nào giết được Lang Vương thì giá trị con người tăng lên gấp bội.
“Hắn kìa, bắn đi!”
Tiếng gió rét rít gào cùng với tiếng sóng biển, xen vào đó là tiếng Sa Khôn la lối đòi truy sát, tiếng súng “pằng pằng bằng...” liên tục nổ vào mặt biển.
Cố Thành Kiêu mấy lần bị đạn bắn sượt qua, chỉ cần hơi chậm một chút là sẽ bỏ mạng tại đây. Anh nhảy lên lao thẳng vào khoang thuyền.
Sa Khôn hoàn toàn sững sờ, bọn chúng đông như vậy, hỏa lực mạnh như vậy, tưởng rằng có thể nghênh ngang truy sát Cố Thành Kiêu. Đến giờ hắn mới tỉnh ngộ, hắn thật quá nôn nóng. Lang Vương quả thật không phải là hư danh.
“Đuổi theo, mau đuổi theo, mau!” Sa Khốn la hét ra lệnh, “Ai có thể lấy được đầu của Lang Vương, tạo sẽ thưởng thêm 100 triệu đô la”
100 triệu đô la, đủ để tất cả lính đánh thuế bán mạng ra chiến đấu.