Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1070: Không đỡ nổi anh
“2” Phó Bạch Tuyết nhìn anh bằng ánh mắt ngờ vực, “Sao lại thở dài?” “Không có gì, chỉ là cảm thấy sinh mệnh vô thường thôi.” Phó Bạc3h Tuyết trêu: “Không phải anh đã sớm xem nhẹ sống chết rồi sao? Sao còn cảm thán sinh mệnh vô thường?” “Trước đây anh một lòng muốn 5bảo thù, nào quan tâm đến sống chết.
Bây giờ anh đã có người nhà, có nỗi lo, phải cố mà trân trọng sinh mệnh.” Nghe anh nói 6thế, Phó Bạch Tuyết rất xúc động.
Đêm qua là lần đầu tiên có chính thức đối mặt với bệnh nhân sắp chết, phải thừa nhận rằng 8có thật sự không thể chịu nổi việc này, cô không thích hợp làm bác sĩ.
Đồng thời cũng cảm thấy kính nể những nhân viên y tế 5đối diện trực tiếp với bệnh nhân nguy kịch.
“Đúng vậy, sống một mình thật tốt, đột nhiên chết đi, đừng nói người thân của họ, người ngoài như em cũng khó chấp nhận.” Đúng lúc này, y tá trưởng của phòng cấp cứu cũng đang mua đồ ăn sáng, lúc đi ngang qua bên này, nhìn thấy Phó Bạch Tuyết liền cất tiếng chào: “Phó Bạch Tuyết, cô làm ở khoa Xét nghiệm hả?” Phản ứng đầu tiên của Phó Bạch Tuyết là sững sờ, sau đó mới bỏ bát đũa xuống đứng dậy, cung kính gật đầu nói: “Vâng ạ.” Y tá trưởng cười nói: “Cô đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn nói với cô cậu cảm ơn thôi, tối qua bận quá chưa kịp nói với cô.” “Chuyện này...
Y tá trưởng, đó đều là việc em phải làm.” “Cô làm tốt lắm, mạnh mẽ hơn mấy thực tập sinh ở phòng cấp cứu bên tôi nhiều, khả năng chống chọi cũng không tệ.” Phó Bạch Tuyết vừa mừng vừa lo, luôn cảm thấy y tá trường đang nói người khác.
“Lần sau cô đến phòng cấp cứu thực tập đi, tôi dẫn dắt cô.” “Hả?” Cô thầm từ chối trong lòng.
“Sao vậy? Sợ hả?”
“...
Ha ha ha, em không dám ạ.” “Được rồi, điều này cũng bình thường thôi.
Cô suy nghĩ cho kĩ đi, nếu suy nghĩ kĩ rồi thì cho tôi câu trả lời chắc chắn.” Phó Bạch Tuyết liền như con vịt gặp phải cái bị, đành phải gật đầu.
Y tá trưởng lại quay đầu liếc nhìn Hà Cảnh Hành đang ngồi đối diện cô, “Chàng trai này cũng không tệ, phối hợp rất tốt, bạn trai cô hả?” “Tất nhiên không phải rồi.” Phó Bạch Tuyết xấu hổ đến nỗi mặt đỏ cả lên.
“Được rồi, hai người từ từ ăn đi, tôi đi trước.” “Tạm biệt y tá trưởng.” Y tá trưởng đi xa rồi Phó Bạch Tuyết mới ngồi xuống.
Cô cười gượng, “Ha ha ha, không ngờ y tá trưởng ở phòng cấp cứu lại hài hước như thế, ha ha ha ha...” Hà Cảnh Hành không đáp lại cô, chỉ yên lặng nhìn cô.
Cô chợt cảm thấy như ngồi trên bàn chông, ngôi sao cũng thấy khó chịu.
Lúc này sắc trời bên ngoài đã sáng rõ, nắng ấm đầu xuân đã lên cao, chiếu xuống mặt đất, sưởi ấm vạn vật.
Hôm nay bệnh viện tăng cường bảo vệ, cũng có thêm mấy cảnh sát, tài xế gây tai nạn cũng đang chữa trị tại bệnh viện.
Mọi người sợ người nhà của người bị thương kích động sẽ gây ra chuyện ngoài ý muốn, nhất là những người nhà tới nhận thi thể người tử vong.
Tuy nhiên, Phó Bạch Tuyết đã không cần xen vào những chuyện này nữa, cũng không có sức để xen vào.
“Em phải tiếp tục làm việc, hay là về nhà nghỉ ngơi?” “Bảy giờ là em tan tầm rồi, phải bảy giờ sáng mai mới đến làm.” “Làm việc suốt 24 giờ?” “Đúng vậy, ở bệnh viện này chẳng là gì cả.” “Công việc ở bệnh viện quá cực khổ” “Ha ha, công việc nào cũng cực khổ cả.” Hà Cảnh Hành bỗng nghẹn lời, ngạc nhiên nhìn cô.
“Sao? Em nói sai chỗ nào à?”.
“Không, em nói không sai, chẳng qua là anh cảm thấy...” Anh nhìn cô thật sâu, bỗng chốc không tìm được từ nào chính xác để diễn tả, “Chẳng qua là anh cảm thấy em đã trưởng thành rồi, không còn trẻ con như trước nữa.” Trong mắt anh, trẻ con không phải là từ mang nghĩa xấu.
Cô là đóa hoa sinh trưởng trong nhà kính, là công chúa nhỏ lớn lên trong gia đình hạnh phúc, được ba mẹ nuông chiều.
Cô không cần cố gắng quá nhiều để có được mọi thứ mình muốn từ ba mẹ.
Có một dạo, anh cảm thấy sự từng trải phức tạp của mình sẽ làm vấy bẩn sự đơn thuần của cô.
Đó là nguyên do mà anh rất tự ti, đặc biệt là ở trước mặt cô.
Phó Bạch Tuyết không hiểu là anh đang khen mình hay là đang nói móc mình, cái gì là trưởng thành, cái gì là trẻ con, cô không phân biệt được.
“Ăn xong anh sẽ đưa em về nhà.” Anh chủ động nói.
“Em không về nhà, em về trường.”
“Trường? Viện y học ấy hả?” “Đúng vậy.” “Được, vậy anh sẽ đưa em về trường.” “Không cần, cũng gần đây thôi.” “Không sao, anh tiễn em.” Phó Bạch Tuyết vốn không kháng cự lắm, đã thể anh còn khăng khăng như vậy, thế là cô yên lặng chấp nhận.
Ăn sáng xong, cô về phòng xét nghiệm thay quần áo, còn mang đồng phục làm việc về nhà giặt sạch.
Lúc thay áo trước gương, cô hít thở sâu mấy lần, nằm mơ cũng không nghĩ tới Hà Cảnh Hành lại đợi cô bên ngoài, rõ ràng là trước tôi qua bọn họ còn như người xa lạ.
Cô nhìn mình trong gương, nói: “Anh ấy đến bệnh viện chỉ là trùng hợp, gặp nhau trong tình huống đó chẳng lẽ còn phải giả vờ không thấy hay sao? Đưa mày về là vì người ta ga lăng, đổi lại là cô gái khác thì anh ấy cũng đưa về thôi.”
Nói xong, cô ỉu xìu như bị dội nước lạnh, ủ rũ cúi đầu.
“Được rồi được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, người ta còn chờ mày ở ngoài.” Hà Cảnh Hành đứng bên vách tường của phòng xét nghiệm, thời gian vẫn còn sớm, ngoài mấy hộ lý đi qua đi lại lau sàn nhà và năm sáu người đang xếp hàng chờ lấy máu thì không còn ai khác.
Chỉ chốc lát sau, Phó Bạch Tuyết đi ra.
Cô mặc áo len màu vàng nhạt phối với quần yếm, mang giày bata trắng, đeo balo, trên tay còn ôm hai quyển sách to dày, dáng vẻ đúng chuẩn sinh viên.
Hà cảnh Hành tiến đến đón cô, “Anh cầm giúp em nhé?” “Không cần không cần.” Nhưng anh đã lấy qua, ước chừng sức nặng trong tay, nói: “Nặng vậy sao?” “Để em tự cầm được rồi.” Anh kẹp hai quyển sách dưới nách mình, “Đi thôi.”
Ra khỏi bệnh viện, không khí rét lạnh khiến Phó Bạch Tuyết càng thêm tỉnh táo.
Cô quay đầu liếc nhìn Hà Cảnh Hành.
Dưới ánh mặt trời chói chang, anh vừa cao ráo vừa đẹp trai, hẳn là mỹ nam được đông đảo nữ sinh theo đuổi, cô có bản lĩnh gì mà có thể chiếm được sự ưu ái của anh chứ?
Đi đến cạnh xe, Hà Cảnh Hành mở cửa ghế sau ra, Phó Bạch Tuyết vừa định ngồi vào thì bị anh nắm chặt balo, trực tiếp kéo ra.
“Bỏ sách và balo vào đây, em lên đằng trước ngồi đi...” Nói rồi Hà Cảnh Hành ném hai quyển sách dày nặng vào ghế sau, đồng thời lấy balo của cô xuống, “Trời ạ, balo của em nặng thật, vốn đã không được cao rồi, còn đeo balo nặng như vậy, không sợ bị lùn xuống hả?” “...” Phó Bạch Tuyết không đỡ nổi anh.
Last edited: