Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1028: Sự khiêu khích của chu mạn ngọc
“Đầu xuân năm sau em họ tôi sẽ kết hôn, người còn đang sống sờ sờ, thế mà nói chết là chết.
Ba mẹ và ông bà nó đều đ3ã ngã bệnh, cả dòng họ có mỗi nó là cái cây độc đinh mà bị đám gian thương các người bẻ gãy rồi, ông bảo chúng tôi bớt giận5 à?” “Năm mạng người đó, đám gian thương các người vì tiền mà coi thường mạng người, các người sẽ bị báo ứng!” “Người đang 6làm, trời đang nhìn, giết người đền mạng, gọi Lâm Thiển ra đây!” Mọi người nói qua nói lại rồi hô hào khẩu hiệu, đồng thanh8 kêu gào: “Lâm Thiển ra đây, giết người đền mạng! Lâm Thiển ra đây, giết người đền mạng...” Đối phương quá hung hãn, nhưng 5Lâm Húc cũng không thua kém trong chuyện bảo vệ con gái, ông lên tiếng chất vấn, “Nó vì tiền thì không cần ra sức làm tốt dự án này à? Nó chỉ là đơn vị làm thuê, dù các người muốn tìm thì cũng phải đi tìm người đứng ra tổ chức và người đảm nhiệm chứ!” Chu Mạn Ngọc nhảy ra nói: “Người tổ chức? Ha, bên quỹ Dương Liễu năm người chết, ba người bị thương nặng, chẳng lẽ bọn họ muốn tự sát: Ông muốn nói lý thì cũng phải dựa vào tình hình thực tế mà nói, không thể vì thoái thác trách nhiệm mà đùn đấy cho người khác.” Mọi người đều đang rất tức giận, Lâm Húc có nói thêm nữa thì cũng là ngụy biện, lời của Chu Mạn Ngọc nói mới là chân lý.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng người gào lớn trong đám người, “Nữ ngôi sao bị thương nặng đó là Lâm Tiêu, còn là chị họ của Lâm Thiển, thể hai người là anh em ruột à?” Chu Mạn Ngọc cười khẩy, “Anh em ruột, ha, Chủ tịch Lâm Húc nức tiếng gần xa của mọi người sao có thể để anh trai chị dâu nghèo nàn này vào mắt chứ?” Bà ta vừa dứt lời, mọi người xôn xao cả lên.
Hóa ra tin đồn đều là thật, nếu tin đồn là thật thì Lâm Thiển quả thật không phải con người, ngay cả chị họ của mình cũng dám ra tay.
Nhưng ông phải biết rằng, ngẩng đầu ba thước có thần linh, nếu thần linh muốn trừng phạt đám tiểu nhân độc ác các người thì giáng một tia sét xuống là có thể đánh chết ông rồi, có gọi thêm luật sư và vệ sĩ tới cũng vô ích thôi.” Chu Mạn Ngọc lại đây Lâm Bồi, liên tục nháy mắt với ông ta, “Ông nói câu gì đi chứ, nói bừa cái gì cũng được.” Lâm Bồi phản ứng hơi chậm, nói chuyện cũng không lưu loát, bị Chu Mạn Ngọc đẩy, ông ta bất cẩn ngã chúi xuống đất.
Lâm Húc chạy ra đỡ lấy Lâm Bồi theo bản năng, vừa giữ lấy cổ tay Lâm Bồi, ông đã cảm thấy có gì đó bất thường, “Anh cả, anh...” Tay Lâm Bồi run rẩy, ánh mắt lơ lửng bất định, “Anh cả, đứng dậy nào.” Thấy Lâm Húc ra tay, Chu Mạn Ngọc cũng ra tay đánh nhau.
Bà ta giơ hai tay đánh vào lưng Lâm Húc, vừa đánh vừa chửi, “Lâm Húc đánh người rồi, ông ta đánh người, ông ta đánh người, đây là chột dạ.” Tiếng gào này làm mọi người nhốn nháo cả lên, cảnh tượng rất hỗn loạn.
Vệ sĩ và luật sư đều bị đám đông đẩy ra xa Lâm Húc, chỉ có một mình Lâm Húc bị đám đông bao vây trong hỗn loạn.
Lâm Húc đỡ Lâm Bồi dậy, lớn tiếng giải thích, “Tối đỡ ông ấy, người ra tay đánh người là bà.” “Ông nói đỡ là đỡ chắc?” Chu Mạn Ngọc quay sang hỏi Lâm Bồi, “Ông tự nói đi, có phải ông ta đẩy ông không?” Chu Mạn Ngọc càng gân cổ gào thì Lâm Bồi càng run dữ dội hơn, không chỉ hai tay phát run mà đầu cũng co giật, sắc mặt ông ta cũng sợ hãi.
Đám phóng viên giải trí cùng nhau tiến lên, ẩn màn trập liên tục.
“Cha nào con nấy, vị Chủ tịch Lâm này tự tay đưa ba mình xuống suối vàng, con gái ông ta vì tiền mà hại người cũng không có gì lạ.” Lâm Húc phải thừa nhận rằng nếu bàn về chửi người, bàn về đổi trắng thay đen thì ông vẫn thua Chu Mạn Ngọc mấy bậc.
Luật sư ra mặt cảnh cáo, “Vị phu nhân này, xin hãy chú ý lời nói của mình, dùng ngôn từ không thỏa đáng chúng tôi có thể hiện bà tội phỉ báng đấy.”
“Úi giời, còn dẫn theo luật sư à?” Chu Mạn Ngọc càng hăng máu, càng bị áp chế càng bùng nổ mạnh là tác phong của bà ta.
Bà ta còn đang lo Lâm Húc không có chiều đối phó nữa cơ, “Ông tưởng ống dẫn luật sư đến là tôi sợ hả? Mọi người đến đây xem này, ba của hung thủ giết người dẫn luật sư và vệ sĩ ra ngoài, ông ta sợ ra đường bị người ta đánh đấy.
“Nói chuyện đi, có phải ông ta đẩy ông không?” Chu Mạn Ngọc lên giọng.
Lâm Bồi gật mạnh, chỉ vào Lâm Húc rồi nói: “Là nó đẩy.” Lâm Húc: “...” Ông không chỉ ngạc nhiên với câu trả lời của Lâm Bồi, mà còn ngạc nhiên với cả trạng thái của ông ta nữa.
Dáng vẻ hiện giờ của Lâm Bồi khá giống với người cha mắc bệnh alzheimer của họ.
Mắt người có lẽ sẽ nhìn lầm, nhưng máy quay thì không.
Bất luận là phóng viên do Lâm Húc mời đến hay do Chu Mạn Ngọc mời đến đều quay rõ ràng quá trình xảy ra vụ việc.
Lâm Húc không hề đẩy người mà là Chu Mạn Ngọc luôn đổ thêm dầu vào lửa dẫn dắt cảm xúc của nhóm người thân của người bị nạn.
Mấy vệ sĩ vài lần muốn phá vòng vây nhưng đều bị những kẻ được gọi là người thân của người bị nạn cản lại.
Luật sư thì bị một ông là người thân của người bị nạn bịt miệng lại, điệu bộ như muốn kéo bè kéo lũ đánh nhau trong lúc xô đẩy.
Lâm Húc đứng giữa vòng vây nhìn thấy rất rõ, đám người ở ngoài hoàn toàn chẳng phải người thân của người bị nạn gì cả mà đều là đám du côn do Chu Mạn Ngọc thuế tới, người thân thật sự của người bị nạn đều bị bà ta kích động cảm xúc, đang lăm lăm tới gần ông.
Lâm Húc giải thích với nhóm người thân của người bị nạn: “Mọi người nghe tôi nói đi, không ai muốn xảy ra vụ hỏa hoạn này cả, nhưng trước khi phía cảnh sát điều tra rõ ràng thì mọi người không nên gây ra hành vi mất lý trí.
Chờ cảnh sát kết án, nếu chúng tôi phải bồi thường thì sẽ không thiếu một xu, trách nhiệm mà chúng tôi nên chịu thì chúng tôi sẽ không trốn tránh nó một khắc nào.” Chu Mạn Ngọc lại lớn tiếng xúi giục, “Năm đó lúc ông ta bỏ vợ bỏ con là đã dạy cho con gái ông ta không chịu trách nhiệm rồi, lời nói và việc làm đều mẫu mực.
Bây giờ xảy chuyện lớn thế này, chúng ta đã tìm tới tận nhà rồi mà Lâm Thiển vân trốn không ra, đúng là học được cốt cách của ba nó.” Lâm Húc thật sự khó giãi bày, nhìn người đàn bà đanh đá Chu Mạn Ngọc, ông thật sự khó tưởng tượng được lúc nhỏ rốt cuộc Lâm Thiển đã từng chịu đựng những gì.
Lâm Húc nắm chặt cổ tay Lâm Bồi, “Anh Cả, rốt cuộc hai người muốn giải quyết vấn đề hay muốn gây chuyện?” Lâm Bồi càng run dữ dội hơn, cảnh tượng hỗn loạn này làm tinh thần ông ta căng thẳng, thậm chí không thể nào tập trung nhìn được.
“Anh cả, anh cả, anh nhìn em này, anh cả?”.
Lâm Bồi lắc đầu nguầy nguậy, mắt cứ nhìn xuống đất, há nửa miệng, khóe miệng còn chảy nước miếng.
Lâm Húc không hiểu, nhưng cũng nhìn ra được sự khác thường ở Lâm Húc, “Chu Mạn Ngọc, bà nhìn mặt anh trai tôi đi, rốt cuộc anh ấy bị sao vậy?”
Last edited: