Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1020: Con gái cưng của tôi
Ngoài ra cũng tìm được điện thoại của Lâm Thiển.
Đêm trước Tết đột nhiên xảy ra hỏa hoạn gây ra hậu quả bi thảm làm năm người chế3t, năm người bị thương nặng lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của nhân dân cả nước.
Mùng một Tết, tất cả rạp chiếu phim trong cả5 nước đều nơm nớp lo sợ, bèn đi kiểm tra các thiết bị phòng cháy chữa cháy trong rạp xem có đủ điều kiện không ngay trong đêm.
C6ùng lúc đó, sau khi nhận được tin tức, người nhà của những người chết nhao nhao chạy tới bệnh viện nhận thi thể, một số thân nhân tụ tập8 ngoài cổng rạp khóc lóc, mắng chửi, muốn rạp chiếu phim cho một lời giải thích.
Tin tập hợp được gửi đến Cục Cảnh sát, Đội trưở5ng Trương và các nhân viên cảnh sát bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán.
Tại nhà tang lễ, sau khi ông bà Phan nhận được tin dữ đã lập tức chạy đến, vì thi thể đã bị cháy thành than, không cần phải đưa đến bệnh viện nên đưa thẳng đến nhà tang lễ.
Ngoài vợ chồng Phan Dũng, họ hàng của ông cũng lục tục chạy đến, có vợ chồng Cố Hải, Phan Tuệ và cả vợ chồng Dương thị.
Phan Dũng từ đầu đến cuối không dám tin đây là sự thật, chỉ nghe bà vợ Dương Nhân khóc trời đập đất ở bên cạnh, tim ông đau đến chết lặng.
Dương Nhân đã khóc đến nỗi đúng không vững, mấy người họ hàng cùng nhau đỡ thì bà ta mới có thể tạm thời dừng lại.
Bà ta vừa khóc vừa khẩn cầu, “Cho tôi nhìn một chút đi, bất luận nó trở thành thế nào tôi cũng không sợ, nó là con gái tôi, nó trở nên thể nào tôi cũng phải nhìn!” Nhân viên công tác mặc đồng phục một mực ở bên giảng giải và khuyên bảo, “Tôi có thể hiểu được tâm trạng của mọi người, nhưng thi thể vừa mới được chở tới đây, vẫn chưa xác nhận thân phận, phải chờ pháp y lấy DNA ra xác nhận thân phận mới có thể để người nhà nhìn” Dương Nhân khóc lóc: “Người chết và người bị thương khác đều đã có người nhận rồi, chúng tôi...
còn cần xác nhận sao? Xin cậu hãy mau cho tôi nhìn con gái tôi một chút đi, dù nó biến thành thế nào...
tôi cũng phải gặp.
Khả Vân, Khả Vận ơi, con gái duy nhất của tôi, con gái cưng của tôi...” Dương Nhân lại khóc đến ngất đi, họ hàng của bà ta cũng khóc.
Chỉ có Phan Dũng là lặng yên ngồi đó, ánh mắt trống rỗng như người ngốc.
Thấy thế, nhân viên công tác không đành lòng, khuyên nhủ: “Chúng tôi cũng đang chờ tin, nhận được thông báo chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp cho người nhà nhận thi thể ngay, cảm ơn vì đã hiểu cho.” Trên thực tế, pháp y có xác nhận hay không là chuyện sau đó, quan trọng là thi thể đã bị cháy thành than, cực kì kinh khủng, đừng nói người nhà, đến cả những nhân viên làm công việc này nhìn thấy cũng khó chấp nhận, Trong tất cả những người thương vong, chỉ có Phan Khả Vân bị đèn thủy tinh rơi trúng là không chạy thoát, vị trí tìm thấy xác chết cháy này tương ứng với vị trí Phan Khả Vân bị ngã, vì vậy xác chết cháy này chính là Phan Khả Vận.
Chỉ còn thiếu trình tự xét nghiệm DNA nữa thôi.
Từng giây từng phút trôi qua, sắc trời dần dần sáng lên, sáng sớm nay hình như trang nghiêm hơn những ngày qua nhiều.
Trời hửng sáng, sau vụ cháy, rạp chiếu phim có vẻ hơi vắng trên con phố phồn hoa nhộn nhịp, những công dân nhiệt tình đang đặt hoa và nến ở cổng rạp và lề đường để an ủi vong linh người mất.
Tại Cục Cảnh sát, cuối cùng Vương Trạch Vũ cũng được nộp tiền bảo lãnh, đang rời khỏi phòng thẩm vấn cùng với luật sư và người nhà.
Tuy nhiên, anh ta phải đích thân tới Cục Cảnh sát báo cáo mỗi tuần và không được phép rời khỏi thành phố khi chưa được phê chuẩn.
Lâm Thiển và Hoa Tiêu Chị cũng thế.
Trước khi chưa điều tra được chân tướng thì tất cả nhân viên của rạp chiếu phim, Nam Bắc Event, Công ty tổ chức sự kiện Hanayome, Công ty quản lý Tiêu Nghệ và quỹ từ thiện Dương Liễu đều phải chịu trách nhiệm với chuyện này.
Nhưng, nhân viên liên quan đến quỹ từ thiện Dương Liễu người thì chết, người thì bị thương, không thể nào truy cứu.
Lúc ra khỏi Cục Cảnh sát, Lâm Thiển và Lâm Du đúng lúc gặp được Vương Trạch Vũ.
Với vụ tai nạn mang tính bất ngờ này, dù Lâm Thiển không biết tí gì cũng cảm thấy rất có lỗi, bất kể thể nào, cô cũng thấy ngại khi không tỏ thái độ với Vương Trạch Vũ.
“Mọi người ở đây chờ tôi chút nhé.” Lâm Thiển chạy lên, “Tổng giám đốc Vương, tổng giám đốc Vương.
Thành thật xin lỗi, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện thế này!” Vương Trạch Vũ lại rất phóng khoáng, chẳng qua là thẩm vấn cả đêm khiến anh ta cảm thấy mệt mỏi, giọng nói cũng khàn đi, “Nếu cô cũng không ngờ tới thì sao lại xin lỗi? Chẳng ai muốn chuyện này xảy ra cả, bây giờ chuyện cũng đã xảy ra rồi, chỉ có thể chờ cảnh sát điều tra ra chân tướng, bên tôi sẽ cố gắng phối hợp.” Lâm Thiển biết, dù sự thật là gì thì chắc chắn rạp chiếu phim này cũng phải chịu trách nhiệm nghiêm trọng, rất có thể Vương Trạch Vũ sẽ bị đi tù.
Thế nhưng anh ta có thể bình thản nói với cô những lời này, cô quả thật rất bội phục.
“Tôi cũng sẽ cố gắng phối hợp với cảnh sát để tra ra chân tướng, nhưng Tổng giám đốc Vương à, nói sao thì cũng là tôi liên lụy đến anh, tôi sẵn lòng gánh chịu toàn bộ tổn thất của rạp chiếu phim.” “Tổng giám đốc Lâm, khẩu khí của cô không nhỏ, ngay cả tôi cũng không thể đoán được rạp chiếu phim của tôi thiệt hại bao nhiêu.” Lâm Thiển nói vô cùng chân thành: “Đúng thế, thiệt hại của rạp chiếu phim không thể đo đếm bằng tiền, vì thế tôi hứa sẽ lên kế hoạch tiếp thị cho rạp chiếu phim trong ba năm tới.
Tôi nhất định sẽ làm hết sức mình để giúp rạp chiếu phim bù lại tổn thất, dù sau này anh không dùng thương hiệu Tân Thế Kỷ nữa.” Vương Trạch Vũ hơi giật mình, nếu cô thật sự nói ra một con số, anh ta sẽ coi thường cô.
Nói về tiền là việc vô nghĩa và dễ dàng nhất.
Nhưng ba năm nâng đỡ, từ đóng gói cho đến tuyên truyền và quảng bá, việc gì cô cũng nhận làm hết.
Như thể khiến anh ta rất bất ngờ và cảm động.
Vì kế hoạch tiếp thị là phải làm tốt, hễ chỗ nào làm không tốt là sẽ bị người ta chỉ trích.
“Tổng giám đốc Vương, tôi hiểu và làm được chữ trung thực trong chuyện làm ăn.
Chúng tôi sẽ cố gắng phối hợp với cảnh sát trong vụ cháy này, khi nào điều tra rõ sự thật, hoàn thành trách nhiệm, tôi nhất định sẽ đưa cho anh một bản kế hoạch thỏa đáng.
Tôi sẵn lòng ký hợp đồng với anh ngay bây giờ, đúng lúc có luật sư ở đây làm chứng.” Vương Trạch Vũ gật đầu cười nhẹ, “Tôi tin cổ mà, có việc gấp, có việc thong thả, từ từ cũng tới thôi.” Giờ phút này, bọn họ đều mệt mỏi, một người đàn ông cao lớn như anh ta còn không gánh nổi, càng khỏi nói đến hai cô gái mắc kẹt trong đám cháy như bọn họ.
Vương Trạch Vũ nhìn Lâm Thiển, dù đã chỉnh trang nhưng trên mặt và trên người cô vẫn còn nguyên vết hun khói.
Anh ta không khỏi quan tâm, “Bà Cố, cô không bị thương chứ?” “Toàn là mấy vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.”
“Tốt rồi, bảo trọng, sau này ngoài việc phải đối mặt với cảnh sát điều tra thì chúng ta còn phải đối mặt với bạo lực mạng nữa, chúng ta cố lên.” Lâm Thiển cười, đây cũng chính là điều có muốn nhắc nhở anh ta, “Được rồi, giữ liên lạc nhé.” Bàn chuyện làm ăn, kết giao thêm một người bạn.
Vương Trạch Vũ là một người bạn rất đáng để kết giao.
Last edited: