Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1017: Thần chết vẫy gọi
Tốc độ bùng cháy của lửa lớn là cực kì nhanh.
Lâm Thiển và Lâm Du dùng hết sức lực cũng không tông cửa ra được.
Mà hình như người 3bên ngoài cũng không nghe được, không có ai tới mở cửa cả.
“Làm sao đây, làm sao đây? Có khi nào chúng ta sẽ chết trong đây không?” Lòng 5Lâm Du rối như tơ vò, một tay nắm lấy chốt cửa, một tay bịt mũi và miệng, vì khói đặc sặc sụa đã bao trùm bọn họ.
Lâm Thiển không suy ngh6ĩ nhiều, lập tức dùng đồng hồ phát tín hiệu cầu cứu Cố Thành Kiêu.
Đây là lần đầu tiên cô dùng đến chức năng này của đồng hồ, không biết 8có tác dụng không.
Lửa lớn phía trước nhanh chóng lan ra hai bên, hàng ghế đầu tiên đã nhóm lửa, hàng thứ hai và hàng thứ ba bị lửa đốt t5rụi trong tích tắc.
Có người đang chạy ra sau nhờ ánh lửa mạnh mẽ, có người thì bị lửa nuốt chửng, có người ngã xuống bị người phía sau giẫm lên...
Lâm Thiển và Lâm Du vừa che mũi và miệng, vừa tiếp tục tông cửa.
Lửa cháy phát ra tiếng phừng phục như sứ giả địa ngục vẫy gọi vậy.
Lâm Thiển bị dồn ở cửa ra vào, rõ ràng là cửa thoát hiểm ở đây nhưng bọn họ lại không thể ra ngoài.
Cô nắm chặt tay Lâm Du, ngay cả khi mạng sống sắp kết thúc, hai người vẫn không muốn buông nhau ra.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cửa đột nhiên hé ra một kẽ nhỏ, cuối cùng bên ngoài cũng có người mở cửa, không khí mới mẻ ùa vào từ bên ngoài.
“Cứu..” Vừa há miệng, Lâm Thiển đã bị một luồng khói đặc xộc vào cổ họng.
Hiệu quả cách âm trong phòng chiếu này quả là mạnh, tiếng động bên trong lớn như thế mà bên ngoài không nghe thấy.
“Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ khụ...” Lâm Thiển và Lâm Du họ dữ dội.
Những người chạy trối chết đã chạy ra cửa, ai chạy được đều chen chúc ở đây, ai không chạy được thì mãi mãi ở lại bên trong.
Rạp chiếu phim chỉ có hai cửa ra vào ở bên trái và bên phải, cả hai bên đều đông nghịt người, thật sự nếu không mở cửa, dù lửa không lan tới thì khói đặc cũng sẽ hun chết tất cả người ở đây.
Giờ phút này, có tiếng kêu cứu, tiếng ho khan, tiếng khóc và cả tiếng phá cửa.
Cô sặc dữ dội, sặc đến độ gần như sắp ngất đi.
Cửa là kiểu mở vào trong, lúc ấy cửa bị khóa nên Lâm Thiển và Lâm Du mới chọn cách tông cửa ngu ngốc.
Thứ nhất là muốn phá cửa, thứ hai là để gây chú ý cho bên ngoài, nhưng vì nhiều người chen ở cửa nên không mở cửa được.
Lại thêm nguyên nhân phức tạp như áp suất không khí, sau khi cửa mở được một kẽ nhỏ thì lại bị hút lại, phòng chiếu phim lại trở thành không gian kín.
Ngọn lửa tiếp tục lan ra, nơi có ghế ngồi thì lan chậm, lối đi là lan nhanh nhất, đã cháy đến giữa rạp rồi.
“Mở cửa, mở cửa!” Có người bắt đầu kêu cứu, có người liên tục ho khan, nhiều người từ từ kiệt sức, ngã xuống ngay tại chỗ.
Giờ phút này, trong lòng Lâm Thiển rất bình tĩnh.
Cô truyền sự bình tĩnh này cho Lâm Du qua tay.
Cô tin chắc rằng người bên ngoài đang nghĩ cách cứu bọn họ, nhất định bọn họ sẽ sống sót ra ngoài.
Không khí bên trong càng lúc càng loãng, khói đặc cuồn cuộn xâm nhập vào mỗi người.
Lâm Thiển không thể mở to mắt, không thể nói chuyện, chỉ thở thôi cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Rất nhiều người đang đập cửa, họ dựa vào chút sức lực cuối cùng, dựa vào bản năng sinh tồn, dùng sức đập cửa.
Chẳng bao lâu, đám đông đang kề sát cửa bỗng bị chấn động, mọi người đồng loạt ngã ngửa.
Ẩm! Cả hai cánh cửa đều đổ xuống.
“A!” Tất cả những người đứng phía trước đều ngã sõng soài, người bên trong lộn nhào chạy ra như sóng triều.
Lâm Thiển và Lâm Du vốn đang đứng ngay đầu tiên, cú ngã này làm hai cô bị người phía sau đạp mạnh mấy cái.
“Tiểu Du, mau dậy đi...” Lâm Thiển che chở cho Lâm Du, hai người khó khăn bò dậy trong đám người.
Khói đen bốc ra còn nhanh hơn đám đông ùa ra, khói đen cuồn cuộn đang tràn về nơi rộng hơn.
Mọi người lập tức chạy ra ngoài, không chạy nổi cũng phải bỏ ra ngoài.
Chuông báo cháy vang lên, mọi người trong rạp chiếu phim chen lẫn nhau ùa ra, trong đại sảnh tràn ngập khói đặc, cảnh tượng cực kì hỗn loạn.
Lâm Thiển và Lâm Du nắm tay nhau chạy ra rồi chạy một mạch ra đường cái.
Ngoài đường cái đứng đầy người, những người đó đều bị hun đen mặt và người, họ đều thoát ra từ tiệc chiêu mộ và từ bàn tay Thần Chết.
“Vừa rồi bị đạp chị có bị thương không?” “Bị đạp mấy cái thôi, không sao, còn em?” “Em cũng không sao.” Hai chị em xác nhận nhau không sao mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tổng giám đốc Lâm, Tổng giám đốc Lâm!” Đồng nghiệp trong Nam Bắc Event sốt ruột chạy tới, “Cảm ơn trời đất, hai người ra rồi, làm chúng tôi sợ muốn chết!” Lâm Thiển: “Mọi người không sao chứ?” “Chúng tôi đều bị đuổi ra ngoài, nãy giờ vẫn chờ ở ngoài, tình hình bên trong sao vậy?” Lâm Thiển vã mồ hôi lạnh đầy người, gió thổi qua làm cô lạnh run, “Chúng tôi không biết tình hình bên trong thế nào, tự nhiên bốc cháy.” Sau đó càng có nhiều người chạy ra hơn, chỉ có lính cứu hỏa là liên tục xông vào.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đám đông, “Lâm Thiển!” Lâm Thiển lần theo tiếng gọi quay lại nhìn, Cố Thành Kiêu đang băng qua đám đông, lao nhanh tới.
Cô biết là anh nhất định sẽ nhận được tín hiệu cầu cứu của cô mà.
Cô biết mà.
“Thiển Thiển...” Cố Thành Kiêu lập tức ôm cô vào lòng, “May mà em không sao.” Anh buông cô ra, nhìn kĩ cô.
Lúc này cả khuôn mặt cô đều bị khói đặc hun đen thui, quần áo cũng ám đen, lúc cười để lộ hàm răng trắng tinh.
Lâm Du cũng thế.
Cảnh sát tới nơi, sơ tán đám đông hỗn loạn ở đây, xe cứu thương cũng tới, đưa người bị thương đến bệnh viện cấp cứu.
Cố Thành Kiêu đang định đưa họ đến bệnh viện thì bị đội trưởng đội cảnh sát gọi lại.
“Xin lỗi hai bà Cố, chúng tôi điều tra được là rạp chiếu phim mà hai người thuê để tổ chức sự kiện xảy ra hỏa hoạn, xin theo chúng tôi về Cục Cảnh sát một chuyển để hỗ trợ điều tra.” Tất nhiên cảnh sát không xem nhẹ Cố Thành Kiêu, bèn quay người qua nói: “Thật sự xin lỗi, Đại đội trưởng Cố.”
Cố Thành Kiêu nhìn sang Lâm Thiển, “Là vậy phải không?”
Lâm Thiển gật đầu, chuyện lớn như vậy nhất định phải lập án điều tra, nếu đúng là trách nhiệm của cô, cô sẽ không trốn tránh.
Cố Thành Kiêu: “Được rồi, có điều các cô ấy cũng là người bị hại, cần đến bệnh viện để xác nhận tình trạng bị thương trước đã.” Cảnh sát: “Được, đồng nghiệp của chúng tôi sẽ đi cùng, những người còn lại sẽ về Cục Cảnh sát trước.” Lâm Thiển sốt ruột hỏi: “Những người khác cũng phải đi à? Bọn họ chỉ là những người làm thuê bình thường, có chuyện gì tôi sẽ gánh hết.” Cảnh sát cười nói: “Chỉ là lấy lời khai theo thông lệ thối, lấy xong là có thể về nhà.” Lâm Thiển quay đầu nhìn mấy cấp dưới, cảm thấy vô cùng có lỗi.
Cô trấn an mọi người, “Không sao đâu, mọi người cứ nói theo tình hình thực tế, họ hỏi gì thì đáp đó, chúng ta đều làm việc theo quy tắc, sẽ không có vấn đề gì đâu.” Cùng lúc đó, Vương Trạch Vũ và người phụ trách chính của rạp chiếu phim cũng bị mời đến Cục Cảnh sát.
Last edited: