Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1002: Thật sự đã đấm vào mặt
Đội trưởng Thẩm không yên tâm về em nên đích thân mang tới.” “Không yên tâm về em?” Lâm Thiển vô cùng kinh ngạc.
Người mà Cố Thành Kiêu thấy3 yên tâm, nhưng Thẩm Tự An lại không? Lý Bất Ngữ cúi đầu, cứ cắn môi, môi đã sắp bị cắn nát.
Cô cười khổ, bảo: “Chắc là anh ấy ghét em lắm,4 ha ha...” Lâm Thiển thật sự thấy đau lòng cho Lý Bất Ngữ: “Anh ấy ghét em, nhưng em vẫn thích anh ấy.” Một câu nói trúng tim đen.
“Em gái 7ngốc, đừng buồn nữa, nghỉ ngơi đi.
Tối nay chị không ra ngoài nên không cần em đi theo đâu.
Em ra ngoài giải sầu đi.” “Không cần đâ8u chị.” “Nghe lời đi nào, em là con gái, đi theo chị cả ngày, không có thời gian kết bạn, sau này không lấy được chồng thì chị có lỗi lắm.” “Đây là1 công việc của em mà.” “Công việc thì công việc, nhưng em nên có không gian riêng cho mình, em nên đi ra ngoài nhiều hơn, quen biết thêm vài người bạn.” “Nhưng...” “Không nhưng nhị gì hết, đây là mệnh lệnh của chị, chẳng lẽ em không nghe? Đi đi, đi đi...” “Vâng, được rồi, cảm ơn chị dâu.” Lý Bất Ngữ gật đầu rồi quay người đi ra, chỉ để lại bóng lưng cô đơn cho Lâm Thiển.
Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà vàng rực rải đầy sân vườn.
Gió chiều thổi tới, lá ngân hạnh kêu xào xạc, chẳng bao lâu nữa lá xanh của cây ngân hạnh này sẽ biến thành màu vàng, ngày qua ngày, năm qua năm, năm tháng bất giác trôi qua trong bốn mùa luân phiên.
“Haizz...” Lâm Thiển thở dài thườn thượt, không phải cô không giới thiệu đối tượng cho Lý Bất Ngữ, mấy thanh niên tài giỏi trong công ty đều là những người cô đã sàng lọc qua các vòng phỏng vấn, năng lực làm việc vượt trội, hình tượng và khí chất đều qua ải, quan trọng nhất là nhân phẩm của họ đều tốt, nhưng cô nàng Bất Ngữ lại không thích người ta.
Phó Bạch Tuyết cũng thế, họ đã tự biến mình thành kẻ ngu xuẩn đáng thương trên con đường yêu thầm.
Nói đúng hơn là không phải các cô ấy không ưa người ta, mà là không buông bỏ được.
Hiếm hoi lắm Lý Bất Ngữ mới có một nhiệm vụ nhàn hạ, kiếp sống vệ sĩ ngầm trong nhiều năm qua đã làm cô có thói quen nghề nghiệp thích những nơi yên tĩnh ít người hơn những nơi ồn ào đông đúc.
Cố Thành Kiêu đã tìm cô để nói chuyện liên quan tới công việc của cô.
Lâm Thiển cũng đã nói với cô rồi.
Cô không thể làm một vệ sĩ ngầm mãi, đi theo Trịnh Tử Kỳ sẽ có tiền đổ hơn làm một vệ sĩ ngầm không danh không phận ở Thành Để.
Nhưng cô và anh trai đã theo Cố Thành Kiêu hơn mười năm, sớm đã quen với cuộc sống như vậy rồi, dù tẻ nhạt nhưng đơn giản.
Nếu rời khỏi Thành Để, không làm vệ sĩ ngầm nữa thì cô phải đối mặt với những mối quan hệ giữa người với người vô cùng phức tạp ngoài xã hội, cô không biết bản thân mình có làm được không.
Áng mây cuối cùng của ánh chiều tà đã biến mất về phía Tây, màn đêm cuối cùng cũng buông xuống.
Đường phố đã lên đèn rực rỡ.
Một mình Lý Bất Ngữ đi chầm chậm men theo đường cái, vừa đi vừa nghỉ chẳng có mục đích.
Con đường này quanh co kéo dài, nương theo đèn đường cũng không nhìn thấy cuối đường, y như cuộc đời mù mịt của cô vậy.
Lý Bất Ngữ cứ đi như thế, đột nhiên tiếng còi ô tô từ đằng sau truyền tới, gần trong gang tấc, nghe điếc cả tai.
Cô bất giác bước sang bên nhường đường cho xe.
Ai ngờ, chiếc xe đó lại không đi mà cứ bấm còi.
Lý Bất Ngữ nghi hoặc quay sang nhìn, đèn xe sáng choang làm cô thấy chói mắt, cô giơ tay cản bớt ánh sáng mới có thể mở mắt ra.
Ai thể, đây là? Cửa xe mở ra, một người có vóc dáng cao ráo tráng kiện bước xuống xe.
Cách lớp ánh sáng mờ ảo, Lý Bất Ngữ nhìn thấy người đó bước thẳng đến chỗ mình với khí thế hùng hổ.
Cô là người rất cảnh giác, lúc này mắt đã thích ứng với ánh sáng mạnh.
Cô chẳng nói chẳng rằng, giơ tay đấm thẳng vào mặt người đó.
Ai ngờ người đó cũng khỏe, thầy cô ra quyền, chẳng những không né mà còn kiên cường chịu đựng, cứ thế gắng gượng chịu một cú đấm.
Lý Bất Ngữ từng tập võ, xưa nay ra quyền chưa từng nương tay, một cú đấm thép giáng xuống, “Anh...” Cô đang định bồi thêm một cú đá thì lờ mờ thấy được người đó.
Xe cộ qua lại trên đường phố rộng rãi, đèn xe lúc sáng lúc tối.
Lý Bất Ngữ có sức chớp mắt mới nhìn rõ.
“Đội trưởng Thẩm?” Lý Bất Ngữ kinh ngạc thốt lên, lập tức giấu nắm đấm ra sau lưng, ngón tay cô cũng đau, thế thì mặt anh...
Thật sự đã đấm vào mặt đấy! Mặt Thẩm Tự An nhanh chóng sưng đỏ với tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường, khóe miệng còn rớm máu.
Lý Bất Ngữ thấy vô cùng có lỗi, nhất thời chân tay luống cuống, “Xin lỗi anh, em không thấy rõ.
Đội trưởng Thẩm, vô cùng xin lỗi anh, anh...
mặt anh không sao chứ? ...” Cú đấm của cô không hề giảm lực.
Thẩm Tự An không nhúc nhích, khẽ giật khóe miệng đau đớn của mình.
Sau đó, một dòng máu chảy dọc xuống từ khóe miệng.
Lý Bất Ngữ: “...” Cô luống cuống tay chân, tinh thần hoảng loạn.
Thẩm Tự An nhổ máu ra, gò má trái đau rát.
Anh cũng là người được huấn luyện, chút đau đớn này chẳng là gì cả.
“Xin lỗi anh, hay là...
hay là đến bệnh viện khám thử nhé?” Nói rồi, Lý Bất Ngữ đỡ lấy cánh tay anh, muốn dìu anh đi.
Thẩm Tự An trở tay nắm lấy cổ tay cô, giận dữ nhìn chằm chằm vào cô, môi cứ run rẩy như muốn nói gì đó nhưng cứ chần chừ không nói ra.
Lý Bất Ngữ sợ đến mức choáng váng, nhờ vào ánh đèn xe lúc sáng lúc tối, cô nhìn thấy rõ ràng gò má trái của Thẩm Tự An đã sưng phù lên.
Cô thầm than khổ trong lòng, ai bảo mày ra tay nặng thế hả!! “Xin lỗi đội trưởng Thẩm.
Em thật sự không biết là anh.” Mặt cô đau khổ, chân thành xin lỗi: “Hay là anh cũng đâm em một cái đi, đừng khách sáo, cứ đâm mạnh vào, em tuyệt đối không đánh trả đâu, đầm đi, anh đấm đi...” Một tay Thẩm Tự An nắm cổ tay Lý Bất Ngữ, tay còn lại vung nắm đấm lên thật.
Lý Bất Ngữ cũng kiên cường, đứng thẳng lưng, ngẩng đầu, cắn chặt răng, nhắm chặt mắt, ra dáng mặc kệ sống chết.
Cô đang chuẩn bị đón nhận cú đấm thép của Thẩm Tự An, nhưng không ngờ gò má lại bị thứ gì đó ươn ướt mềm mại âm ấm áp vào.
Cô ngỡ ngàng mở mắt ra thì thấy gương mặt của Thẩm Tự An gần trong gang tấc.
Hơi thở của anh phả vào mặt cô, ngay cả tiếng tim đập dồn dập của anh cũng tiếp nối san sát với tiếng tim đập thình thịch của cô.
Cô như bị điện giật, dòng điện ấy bắt đầu từ gò má của cô chạy lên não, rồi lan khắp cơ thể.
“Đội trưởng Thẩm...” Cô càng không biết phải làm sao, hành động này còn làm cô sợ hơn bị đấm.
Thẩm Tự An hơi buông Lý Bất Ngữ ra.
Khi cô chưa hoàn hồn thì anh lại áp sát lần nữa, lần này là trực tiếp lấp kín môi cô.
Tôi đang ở đâu?
Tôi là ai?
Lý Bất Ngữ như bị điểm huyệt, mắt trừng to như cái chuông, không dám nhúc nhích.
Lần này khác với lần trước, lần trước toàn là mùi rượu, còn lần này toàn là mùi máu tươi.
Mặt Lý Bất Ngữ đỏ ửng, tại cũng đỏ, tim càng đập điên cuồng hơn, không nỡ đẩy anh ra, cũng không dám dựa gần.
Cô ngơ ngác đứng đó như người gỗ, để mặc cho Thẩm Tự An hôn mình.
Last edited: