Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 988: Ân nhân cứu mạng
Lâm Thiển định hỏi lại cho rõ thì bên cạnh có một vị nữ phụ huynh bước tới nói chuyện với Triệu Phương Đình.
Cô cũng thôi không hỏi nữa, nghĩ thầm, về nhà hỏi Phó Bạch Tuyết hoặc Triệu Húc Nghiêu cũng được.
Trò chơi gia đình tạm thời kết thúc, Cố Thành Kiêu dẫn Nam Nam0 Bắc Bắc về nghỉ ngơi.
Tinh thần và sức lực của bọn trẻ dồi dào hơn người lớn nhiều, dù huấn luyện nghiêm túc dài hạn, Cố Thành Kiêu cũng mệt đứt hơi.
Cố Thành Kiêu chưa kịp nghỉ ngơi cũng đến giúp đỡ, dù sao cơn giận của vợ vẫn chưa tiêu tan.
Những ngày anh cực khổ làm trâu làm ngựa làm nô làm tỳ vẫn chưa kết thúc.
Đúng lúc này, một cô giáo trẻ tuổi nhẹ nhàng cất bước đi đến chỗ bọn họ, nở nụ cười tươi rói dịu dàng.
Trong mắt tập trung toàn ánh sáng, quan trọng nhất là trong tay cô ta đang cầm một chiếc áo sơ mi trắng, Lâm Thiển vừa nhìn là nhận ra ngay.
Chiếc áo sơ mi này nhìn giống áo sơ mi trắng thông thường, nhưng nó là áo sơ mi đắt giá do cô tự tay lựa cho Cố Thành Kiêu, phía trong cổ áo và tay áo đều có nhãn hiệu đường vân hồng lam, mặc dù nhãn hiệu bị che khuất nhưng cô vẫn nhận ra được.
Mà cô giáo này là người mới, hai năm nay cô đến đón con nhiều lần như thể cũng chưa gặp cô giáo này.
Cô giáo mới tới tuy cũng mặc đồng phục như những cô giáo khác, nhưng cô ta lại mặc theo phong cách khác.
Tạo hình thống nhất của họ là tóc búi tròn, mang giày bata trắng, trên người là áo thun trắng in hình hoạt hình, phía dưới là váy xếp ly màu đen ngắn tới đầu gối, là tạo hình thanh xuân đầy sức sống.
Mà cô giáo mới này lại dám thay đổi tạo hình, cắt một bên áo thun rồi thắt nút lại, để lộ vòng eo thon thả và làn da trắng muốt, thậm chí còn lờ mờ thấy được rốn.
Váy xếp ly của cô ta thì ngắn hơn các cô giáo khác ba phân, quần tứ giác màu đen ẩn hiện.
“Sao rồi? Chơi vui không?” Cố Thành Kiêu mồ hôi nhễ nhại, lưng ướt sũng, cảm thán: “Lần này may mà anh tới, em thử nhìn mấy phụ huynh khác đi, lo cho một đứa thôi cũng mệt muốn nằm bò rồi, anh phải lo cho cả hai đứa.” Lâm Thiển trực tiếp tránh khỏi anh, cầm bình nước của hai đứa nhỏ đưa cho chúng, “Uống nước đi, chơi vui không?” Cố Thành Kiêu: “...” Hóa ra không phải hỏi anh, mà là hỏi bọn nhỏ.
Thật ra, sao Lâm Thiển có thể phớt lờ anh? Anh mặc áo ba lỗ trắng đẹp nhất mà, mồ hôi ướt đẫm cả áo, dính chặt vào da, thân hình tam giác ngược nổi bật, đường cong cơ vai và cánh tay có thể gọi là hoàn mỹ, cơ bụng và cơ lưng lúc ẩn lúc hiện, lại dắt theo hai đứa nhỏ xuất chúng, luôn giành giải nhất trong tất cả trận đấu, cả trường chỉ có gia đình bọn họ là nổi bật nhất.
Nam Nam và Bắc Bắc cũng mồ hôi nhễ nhại, chơi đến nỗi má đỏ bừng. Nam Nam tung tăng nói: “Mẹ, lúc nãy mẹ có cổ vũ cho con không?”3 “Đương nhiên là có chứ, mẹ kêu cổ lên đau cả họng luôn.” “Dạ, cho nên con mới có sức như vậy, chạy nhanh thật nhanh.” Bắc Bắc vỗ ngực, 2tự hào nói: “Hạng nhất ở đây này.” Lâm Thiển lấy khăn thấm hút mồ hôi ở sau lưng hai đứa ra, cái khăn ướt nhẹp có thể vắt ra nước.
Cô lại lấy khăn khô lau mồ hôi trên người hai đứa.
Những ngày anh cực khổ làm trâu làm ngựa làm nô làm tỳ vẫn chưa kết thúc.
Trong mắt tập trung toàn ánh sáng, quan trọng nhất là trong tay cô ta đang cầm một chiếc áo sơ mi trắng, Lâm Thiển vừa nhìn là nhận ra ngay.
Mà cô giáo này là người mới, hai năm nay cô đến đón con nhiều lần như thể cũng chưa gặp cô giáo này.
Cô giáo mới tới tuy cũng mặc đồng phục như những cô giáo khác, nhưng cô ta lại mặc theo phong cách khác.
Tạo hình thống nhất của họ là tóc búi tròn, mang giày bata trắng, trên người là áo thun trắng in hình hoạt hình, phía dưới là váy xếp ly màu đen ngắn tới đầu gối, là tạo hình thanh xuân đầy sức sống.
Mà cô giáo mới này lại dám thay đổi tạo hình, cắt một bên áo thun rồi thắt nút lại, để lộ vòng eo thon thả và làn da trắng muốt, thậm chí còn lờ mờ thấy được rốn.
Váy xếp ly của cô ta thì ngắn hơn các cô giáo khác ba phân, quần tứ giác màu đen ẩn hiện.
Cô ta thay đổi như thể lập tức trở nên nổi bật trong đội ngũ giáo viên, vừa trẻ trung vừa gợi cảm, đầy sức sống và đầy quyến rũ.
Một cô nàng mơn mởn xinh tươi thế này xuất hiện trong đám phụ huynh mồ hôi đầm đìa, đừng nói đàn ông đều nhìn đăm đăm, mà đến cả phụ nữ và trẻ em cũng rời mắt nhìn sang.
“Con chào cô Du Du ạ.” Một bé trai ngọt ngào chào cô ta.
Sau đó, rất nhiều bạn nhỏ cũng gọi to, “Con chào cô Du Du.” Cô giáo càng cười tươi rói, tự nhiên tao nhã giơ tay nhẹ nhàng vẫy chào mọi người, “Chào các con.” Ngay cả giọng nói của cô ta cũng như nước suối trong lành, làm người ta bất giác đến gần.
Cô giáo như thế này làm các bà mẹ đồng loạt đề cao cảnh giác, kể cả Lâm Thiển.
“Ba Nam Nam, đây là áo sơ mi của anh, anh để quên ở đằng kia.” Cô giáo nhìn thẳng vào Cố Thành Kiêu, cầm áo sơ mi trên tay nhưng không bước đến đưa lại, “Hôm nay đông người, em sợ lát nữa sẽ bị người khác đạp phải hoặc cầm đi mất, nên vội vàng đưa lại cho anh.” Cố Thành Kiêu đang bận lau mồ hôi sau lưng cho Bắc Bắc, mắt vẫn luôn nhìn con mình, không rảnh tay nhận lấy, vì thế anh bảo con trai, “Cầm giúp ba đi Bắc Bắc.” Bắc Bắc đang định giơ tay thì cô giáo mới cười ngọt ngào nói: “Tay Bắc Bắc bẩn rồi, sẽ có dấu tay trên áo sơ mi trắng đấy.” Bắc Bắc nghe hiểu, bèn rụt tay về, ngoan ngoãn gật đầu với giọng nói dịu dàng dễ nghe của cô Du Du, còn kéo quần ba: “Ba ơi, ba cầm đi, tay con bẩn rồi.” Cố Thành Kiêu vẫn không ngước mắt mà quay sang nói với Lâm Thiển đang ngồi cạnh đó, “Vợ ơi, cầm áo sơ mi giúp anh đi.” Câu “Vợ ơi” này làm Lâm Thiển giật mình, bình thường lúc thân mật với cô, anh đều gọi cô là “Thiển Thiển”, rất ít khi gọi cô là “vợ”.
Lâm Thiển ngồi cách cô giáo mới một quãng.
Cô không thể đứng lên, giơ tay cũng không với tới, bèn nói: “Cảm ơn cô giáo, cô để xuống chỗ tôi đi.” Cô giáo mới mỉm cười, bước lên hai bước, nhưng không đến gần Lâm Thiển mà đến gần Cố Thành Kiêu.
Sắc mặt Lâm Thiển lập tức tối xuống, cô gái này đã thể hiện rõ ý đồ lên mặt rồi, có cần phải vậy không? Không nhìn xem đây là nơi nào sao? Có thể làm gương tốt cho người khác không? Không thấy vợ và con của anh vẫn đang ở đây
Lâm Thiển vốn đã bực mình, nhưng Cố Thành Kiêu trực tiếp lấy con trai ra che chắn, biển con trai thành lá chắn, lùi về sau ba bước, dáng vẻ sợ hãi đó thật sự khiến người ta buồn cười.
Lâm Thiển liền bật cười.
“Ơ, ơ, ơ...” Bắc Bắc không hiểu đầu đuôi đã bị ép thụt lùi, chẳng biết xảy ra chuyện gì, “Ba, ba làm gì thế? Con vẫn muốn uống nữa mà.” Cố Thành Kiêu sợ hãi trốn không kịp, đừng nói anh vẫn đang trong giai đoạn quan sát, dù đang bình thường, anh vừa thấy kiểu ong bướm này là bỏ chạy ngay.
Cô giáo mới tiến đến gần, Lâm Thiển mới thấy rõ mặt cô ta ở cự ly gần.
Cô ta rất biết cách trang điểm, trang điểm nhẹ như không vậy, lại gần mới thấy được là có trang điểm.
Đàn ông không biết mấy chuyện này, sẽ chỉ thấy làn da | trắng hồng không tì vết của cô ta, sau đó cảm thán, gái trẻ tóm lại là láng mịn nhẵn nhụi.
Cố Thành Kiêu cũng buồn cười, bước đầu thì lấy Bắc Bắc ra làm lá chắn, bước tiếp theo thì vội đi tới chỗ Lâm Thiển, lấy khăn khô trong tay cô tiếp tục lau mồ hôi cho Nam Nam.
Anh vừa lau vừa liên tục đưa mắt ra hiệu cho Lâm Thiển.
Người thông minh như Cố Thành Kiêu, lúc chơi trò tương tác với nhau, anh đã nhận ra ý đồ của cô giáo này.
Cô ta càng tìm cơ hội đến gần thì anh càng tránh xa, không ngờ cô ta còn lảng vảng trước mặt Lâm Thiển, đúng là được đằng chân lân đằng đầu.
Lúc này, cô ta nhìn thẳng Cố Thành Kiêu, hỏi: “Ba Nam Nam, anh còn nhớ em không?” Cố Thành Kiêu: “...” Lâm Thiển: “...” “Mười năm trước, em bị đuối nước ở hồ bơi, là anh đã cứu em, khi đó em chỉ mới mười tuổi.” Cố Thành Kiêu lại giật mình, Lâm Thiển cũng thế.
“Vừa rồi em đã nhận ra anh.
Anh vẫn như năm xưa, nhưng chắc em đã thay đổi rất lớn, chẳng trách anh không nhận ra em.
Em tên Phương Du Du, năm đó em đã nói với anh rồi, ba em còn tặng cờ thưởng cho anh.”
Lâm Thiển thầm than, ôi chao, ân nhân cứu mạng cơ đấy!
Cô cũng thôi không hỏi nữa, nghĩ thầm, về nhà hỏi Phó Bạch Tuyết hoặc Triệu Húc Nghiêu cũng được.
Trò chơi gia đình tạm thời kết thúc, Cố Thành Kiêu dẫn Nam Nam0 Bắc Bắc về nghỉ ngơi.
Tinh thần và sức lực của bọn trẻ dồi dào hơn người lớn nhiều, dù huấn luyện nghiêm túc dài hạn, Cố Thành Kiêu cũng mệt đứt hơi.
Cố Thành Kiêu chưa kịp nghỉ ngơi cũng đến giúp đỡ, dù sao cơn giận của vợ vẫn chưa tiêu tan.
Những ngày anh cực khổ làm trâu làm ngựa làm nô làm tỳ vẫn chưa kết thúc.
Đúng lúc này, một cô giáo trẻ tuổi nhẹ nhàng cất bước đi đến chỗ bọn họ, nở nụ cười tươi rói dịu dàng.
Trong mắt tập trung toàn ánh sáng, quan trọng nhất là trong tay cô ta đang cầm một chiếc áo sơ mi trắng, Lâm Thiển vừa nhìn là nhận ra ngay.
Chiếc áo sơ mi này nhìn giống áo sơ mi trắng thông thường, nhưng nó là áo sơ mi đắt giá do cô tự tay lựa cho Cố Thành Kiêu, phía trong cổ áo và tay áo đều có nhãn hiệu đường vân hồng lam, mặc dù nhãn hiệu bị che khuất nhưng cô vẫn nhận ra được.
Mà cô giáo này là người mới, hai năm nay cô đến đón con nhiều lần như thể cũng chưa gặp cô giáo này.
Cô giáo mới tới tuy cũng mặc đồng phục như những cô giáo khác, nhưng cô ta lại mặc theo phong cách khác.
Tạo hình thống nhất của họ là tóc búi tròn, mang giày bata trắng, trên người là áo thun trắng in hình hoạt hình, phía dưới là váy xếp ly màu đen ngắn tới đầu gối, là tạo hình thanh xuân đầy sức sống.
Mà cô giáo mới này lại dám thay đổi tạo hình, cắt một bên áo thun rồi thắt nút lại, để lộ vòng eo thon thả và làn da trắng muốt, thậm chí còn lờ mờ thấy được rốn.
Váy xếp ly của cô ta thì ngắn hơn các cô giáo khác ba phân, quần tứ giác màu đen ẩn hiện.
“Sao rồi? Chơi vui không?” Cố Thành Kiêu mồ hôi nhễ nhại, lưng ướt sũng, cảm thán: “Lần này may mà anh tới, em thử nhìn mấy phụ huynh khác đi, lo cho một đứa thôi cũng mệt muốn nằm bò rồi, anh phải lo cho cả hai đứa.” Lâm Thiển trực tiếp tránh khỏi anh, cầm bình nước của hai đứa nhỏ đưa cho chúng, “Uống nước đi, chơi vui không?” Cố Thành Kiêu: “...” Hóa ra không phải hỏi anh, mà là hỏi bọn nhỏ.
Thật ra, sao Lâm Thiển có thể phớt lờ anh? Anh mặc áo ba lỗ trắng đẹp nhất mà, mồ hôi ướt đẫm cả áo, dính chặt vào da, thân hình tam giác ngược nổi bật, đường cong cơ vai và cánh tay có thể gọi là hoàn mỹ, cơ bụng và cơ lưng lúc ẩn lúc hiện, lại dắt theo hai đứa nhỏ xuất chúng, luôn giành giải nhất trong tất cả trận đấu, cả trường chỉ có gia đình bọn họ là nổi bật nhất.
Nam Nam và Bắc Bắc cũng mồ hôi nhễ nhại, chơi đến nỗi má đỏ bừng. Nam Nam tung tăng nói: “Mẹ, lúc nãy mẹ có cổ vũ cho con không?”3 “Đương nhiên là có chứ, mẹ kêu cổ lên đau cả họng luôn.” “Dạ, cho nên con mới có sức như vậy, chạy nhanh thật nhanh.” Bắc Bắc vỗ ngực, 2tự hào nói: “Hạng nhất ở đây này.” Lâm Thiển lấy khăn thấm hút mồ hôi ở sau lưng hai đứa ra, cái khăn ướt nhẹp có thể vắt ra nước.
Cô lại lấy khăn khô lau mồ hôi trên người hai đứa.
Những ngày anh cực khổ làm trâu làm ngựa làm nô làm tỳ vẫn chưa kết thúc.
Trong mắt tập trung toàn ánh sáng, quan trọng nhất là trong tay cô ta đang cầm một chiếc áo sơ mi trắng, Lâm Thiển vừa nhìn là nhận ra ngay.
Mà cô giáo này là người mới, hai năm nay cô đến đón con nhiều lần như thể cũng chưa gặp cô giáo này.
Cô giáo mới tới tuy cũng mặc đồng phục như những cô giáo khác, nhưng cô ta lại mặc theo phong cách khác.
Tạo hình thống nhất của họ là tóc búi tròn, mang giày bata trắng, trên người là áo thun trắng in hình hoạt hình, phía dưới là váy xếp ly màu đen ngắn tới đầu gối, là tạo hình thanh xuân đầy sức sống.
Mà cô giáo mới này lại dám thay đổi tạo hình, cắt một bên áo thun rồi thắt nút lại, để lộ vòng eo thon thả và làn da trắng muốt, thậm chí còn lờ mờ thấy được rốn.
Váy xếp ly của cô ta thì ngắn hơn các cô giáo khác ba phân, quần tứ giác màu đen ẩn hiện.
Cô ta thay đổi như thể lập tức trở nên nổi bật trong đội ngũ giáo viên, vừa trẻ trung vừa gợi cảm, đầy sức sống và đầy quyến rũ.
Một cô nàng mơn mởn xinh tươi thế này xuất hiện trong đám phụ huynh mồ hôi đầm đìa, đừng nói đàn ông đều nhìn đăm đăm, mà đến cả phụ nữ và trẻ em cũng rời mắt nhìn sang.
“Con chào cô Du Du ạ.” Một bé trai ngọt ngào chào cô ta.
Sau đó, rất nhiều bạn nhỏ cũng gọi to, “Con chào cô Du Du.” Cô giáo càng cười tươi rói, tự nhiên tao nhã giơ tay nhẹ nhàng vẫy chào mọi người, “Chào các con.” Ngay cả giọng nói của cô ta cũng như nước suối trong lành, làm người ta bất giác đến gần.
Cô giáo như thế này làm các bà mẹ đồng loạt đề cao cảnh giác, kể cả Lâm Thiển.
“Ba Nam Nam, đây là áo sơ mi của anh, anh để quên ở đằng kia.” Cô giáo nhìn thẳng vào Cố Thành Kiêu, cầm áo sơ mi trên tay nhưng không bước đến đưa lại, “Hôm nay đông người, em sợ lát nữa sẽ bị người khác đạp phải hoặc cầm đi mất, nên vội vàng đưa lại cho anh.” Cố Thành Kiêu đang bận lau mồ hôi sau lưng cho Bắc Bắc, mắt vẫn luôn nhìn con mình, không rảnh tay nhận lấy, vì thế anh bảo con trai, “Cầm giúp ba đi Bắc Bắc.” Bắc Bắc đang định giơ tay thì cô giáo mới cười ngọt ngào nói: “Tay Bắc Bắc bẩn rồi, sẽ có dấu tay trên áo sơ mi trắng đấy.” Bắc Bắc nghe hiểu, bèn rụt tay về, ngoan ngoãn gật đầu với giọng nói dịu dàng dễ nghe của cô Du Du, còn kéo quần ba: “Ba ơi, ba cầm đi, tay con bẩn rồi.” Cố Thành Kiêu vẫn không ngước mắt mà quay sang nói với Lâm Thiển đang ngồi cạnh đó, “Vợ ơi, cầm áo sơ mi giúp anh đi.” Câu “Vợ ơi” này làm Lâm Thiển giật mình, bình thường lúc thân mật với cô, anh đều gọi cô là “Thiển Thiển”, rất ít khi gọi cô là “vợ”.
Lâm Thiển ngồi cách cô giáo mới một quãng.
Cô không thể đứng lên, giơ tay cũng không với tới, bèn nói: “Cảm ơn cô giáo, cô để xuống chỗ tôi đi.” Cô giáo mới mỉm cười, bước lên hai bước, nhưng không đến gần Lâm Thiển mà đến gần Cố Thành Kiêu.
Sắc mặt Lâm Thiển lập tức tối xuống, cô gái này đã thể hiện rõ ý đồ lên mặt rồi, có cần phải vậy không? Không nhìn xem đây là nơi nào sao? Có thể làm gương tốt cho người khác không? Không thấy vợ và con của anh vẫn đang ở đây
Lâm Thiển vốn đã bực mình, nhưng Cố Thành Kiêu trực tiếp lấy con trai ra che chắn, biển con trai thành lá chắn, lùi về sau ba bước, dáng vẻ sợ hãi đó thật sự khiến người ta buồn cười.
Lâm Thiển liền bật cười.
“Ơ, ơ, ơ...” Bắc Bắc không hiểu đầu đuôi đã bị ép thụt lùi, chẳng biết xảy ra chuyện gì, “Ba, ba làm gì thế? Con vẫn muốn uống nữa mà.” Cố Thành Kiêu sợ hãi trốn không kịp, đừng nói anh vẫn đang trong giai đoạn quan sát, dù đang bình thường, anh vừa thấy kiểu ong bướm này là bỏ chạy ngay.
Cô giáo mới tiến đến gần, Lâm Thiển mới thấy rõ mặt cô ta ở cự ly gần.
Cô ta rất biết cách trang điểm, trang điểm nhẹ như không vậy, lại gần mới thấy được là có trang điểm.
Đàn ông không biết mấy chuyện này, sẽ chỉ thấy làn da | trắng hồng không tì vết của cô ta, sau đó cảm thán, gái trẻ tóm lại là láng mịn nhẵn nhụi.
Cố Thành Kiêu cũng buồn cười, bước đầu thì lấy Bắc Bắc ra làm lá chắn, bước tiếp theo thì vội đi tới chỗ Lâm Thiển, lấy khăn khô trong tay cô tiếp tục lau mồ hôi cho Nam Nam.
Anh vừa lau vừa liên tục đưa mắt ra hiệu cho Lâm Thiển.
Người thông minh như Cố Thành Kiêu, lúc chơi trò tương tác với nhau, anh đã nhận ra ý đồ của cô giáo này.
Cô ta càng tìm cơ hội đến gần thì anh càng tránh xa, không ngờ cô ta còn lảng vảng trước mặt Lâm Thiển, đúng là được đằng chân lân đằng đầu.
Lúc này, cô ta nhìn thẳng Cố Thành Kiêu, hỏi: “Ba Nam Nam, anh còn nhớ em không?” Cố Thành Kiêu: “...” Lâm Thiển: “...” “Mười năm trước, em bị đuối nước ở hồ bơi, là anh đã cứu em, khi đó em chỉ mới mười tuổi.” Cố Thành Kiêu lại giật mình, Lâm Thiển cũng thế.
“Vừa rồi em đã nhận ra anh.
Anh vẫn như năm xưa, nhưng chắc em đã thay đổi rất lớn, chẳng trách anh không nhận ra em.
Em tên Phương Du Du, năm đó em đã nói với anh rồi, ba em còn tặng cờ thưởng cho anh.”
Lâm Thiển thầm than, ôi chao, ân nhân cứu mạng cơ đấy!