• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot TRUYỀN KỲ LẠC VƯƠNG PHI (2 Viewers)

  • Chương 31-32

Chương 31: Ra tay quá nặng


Lạc Mộng Khê ngước mặt nhìn người trên đỉnh đầu: Dung mạo anh tuấn tuyệt mỹ, lông mày rậm, sống mũi cao thẳng, viền môi hoàn mỹ, đôi mắt thâm trầm, ánh mắt sắc bén, lạnh như băng, hơi thở cường thế vương giả, không phải Nam Cung Quyết thì là ai.


Cùng lúc đó, Nam Cung Quyết cúi đầu nhìn người trong ngực, tuy rằng lúc này Lạc Mộng Khê mặc y phục dạ hành, nhưng hơi thở của nàng cường thế, khí chất tươi mát, ánh mắt sắc bén trong trẻo nhưng lạnh lùng, không ai có thể mô phỏng.


”Lạc Mộng Khê, quả nhiên là ngươi!” Ánh mắt Nam Cung Quyết sắc bén, giọng nói lạnh lùng, Lạc Mộng Khê nghe không ra cảm xúc trong lời nói của hắn.


Nam Cung Quyết nguyên bản là đang ngủ, trên người chỉ mặc y phục màu trắng, áo còn hai nút thắt chưa cài, bên trong lộ ra lồng ngực trắng nõn cường tráng, Lạc Mộng Khê không để lộ gì ngoài ánh mắt, toàn thân từ trên dưới đều bao phủ bởi một màu đen, một đen một trắng ở trong phòng tạo nên sự đối lập rõ rệt.


Sau chuyện của Lí Thụy, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết xảy ra mâu thuẫn, hôm nay gặp nhau, hai người giống như kẻ thù, ánh mắt sắc bén giao nhau giữa không trung, trong lúc đó ánh chớp tóe lửa đã trên một trăm chiêu, trong nháy mắt không khí xung quanh ứ đọng, lãnh ý nhanh chóng tràn ra bốn phía.


Nhưng người ngoài nhìn vào, Lạc Mộng Khê bị Nam Cung Quyết ôm chặt trong ngực, Lạc Mộng Khê ngẩng đầu, Nam Cung Quyết cúi đầu, tựa như một đôi tình nhân thâm tình nhìn nhau, tư thế kia muốn bao nhiêu ái muội liền có bấy nhiêu.


”Nam Cung Quyết, buông tay!” Lúc này, thân thể mềm mại của Lạc Mộng Khê áp sát người Nam Cung Quyết, mùi đàn hương trên người Nam Cung Quyết thoang thoảng mà bên tai lại truyền đến nhịp tim mạnh mẽ của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê sắc mặt ửng đỏ, trống ngực đập dồn dập.


Lạc Mộng Khê vốn định kéo dài khoảng cách với Nam Cung Quyết, nhưng bàn tay mạnh mẽ của Nam Cung Quyết nhanh chóng nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng, vô luận dùng sức thế nào cũng giãy không ra, rơi vào đường cùng, Lạc Mộng Khê tức giận nhưng chỉ có thể mở miệng quở trách


Ánh mắt Nam Cung Quyết lóe lên, đang muốn mở miệng nói chuyện, thình lình tiếng rống giận của thị vệ cùng với tiếng bước chân dồn dập truyền đến: ”Mau, thích khách xông vào đây, phải lục soát từng phòng cẩn thận!”


Nam Cung Quyết hơi sửng sốt, ánh mắt thâm thúy nhìn Lạc Mộng Khê: ”Thích khách mà bọn họ muốn bắt là ngươi?”


”Không liên quan tới ngươi!” Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hiện lên một tia phẫn nộ, đang muốn thừa dịp Nam Cung Quyết không kịp chuẩn bị mà đá văng hắn ra, nhưng Nam Cung Quyết lại ra tay trước nàng một bước, cổ tay vừa lật, vung tay ném Lạc Mộng Khê lên giường…(Aaa~..Giường ~…Lên giường rồi =))..Hú hú )


Giường lớn rất mềm mại, nhưng Lạc Mộng Khê chưa hề chuẩn bị nên sau khi bị ném lên giường, trên đầu truyền đến một trận choáng váng.


Mùi đàn hương quen thuộc xen lẫn hơi thở nam tính bay vào trong mũi, Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, đang muốn xoay người xuống giường thoát khỏi nơi này, nhưng thân hình thon dài của Nam Cung Quyết đã đi tới giường, xoay người đem Lạc Mộng Khê vừa mới ngồi dậy đặt ở dưới thân, đồng thời, bàn tay to vung lên, y phục dạ hành của Lạc Mộng Khê trong nháy mắt bị xé rách, lộ ra chiếc áo trắng bên trong.


”Nam Cung Quyết, ngươi làm gì?” Lạc Mộng Khê đưa tay gạt nanh vuốt đang hướng về phía nút thắt bên trong áo nàng, lớn tiếng nói, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lửa giận thiêu đốt.


”Lạc Mộng Khê, ngươi là người thông minh, nghe tiếng bước chân cũng có thể nhận ra, đám thị vệ đến đây bắt ngươi cũng không phải bình thường, nếu ngươi không muốn mất mạng thì ngoan ngoãn nghe theo sắp đặt của bổn vương!” Giọng nói của Nam Cung Quyết vẫn lạnh lùng, uy nghiêm như cũ, ánh mắt sắc bén như hồ nước sâu thăm thẳm, thâm thúy, làm cho người ta nhìn không thấy đáy.


Nam Cung Quyết vừa dứt lời, Lạc Mộng Khê còn chưa kịp suy nghĩ, chỉ nghe: ”Phanh!” một tiếng, cửa phòng đóng chặt bị một lực lớn đẩy ra, rất nhiều thị vệ bước nhanh vào: ”Lục soát!”


Trong nháy mắt khi cửa phòng bị đẩy ra, Nam Cung Quyết xoay người nằm phía ngoài Lạc Mộng Khê, đưa tay kéo chăn gấm phủ lên hai người, đồng thời xé rách áo lót của Lạc Mộng Khê.


Chiếc cổ mảnh khảnh, xương quai xanh tinh tế, bờ vai tuyết trắng, áo yếm mỏng màu hồng nhạt của Lạc Mộng Khê đều làm người ta sắc tâm đại động, Nam Cung Quyết trong nháy mắt cũng thất thần, nhưng lập tức khôi phục như bình thường, cổ tay vừa lật, trâm cài tóc của Lạc Mộng Khê bị rút ra, mái tóc đen mượt như thác nước đổ xuống…


Một loạt động tác của Nam Cung Quyết đều nhanh như chớp, làm người ta không kịp phản ứng, ngay lúc thị vệ rống lên: ’Lục soát’, Nam Cung Quyết lười biếng xoay người nhìn ra ngoài, sương mù ở trong đáy mắt thoáng hiện lệ quang lạnh như băng, rõ ràng là bị đánh thức: ”Ai ầm ĩ ở đây?”


”Lạc….Lạc vương gia…” Những thị vệ này là được Đại phu nhân gài vào Tướng phủ để âm thầm bảo vệ an toàn cho Đại phu nhân nên không được tùy tiện ra khỏi phủ, nhưng Nam Cung Quyết đã từng ghé qua Tướng phủ, bọn họ đương nhiên nhận ra hắn.


Nam Cung Quyết trở mình, trên người chăn gấm phủ tới hông, để lộ ra nữ tử trong lòng, mái tóc dài đen mượt như thác nước che khuất một nửa dung nhan, làm cho bọn thị vệ nhìn không rõ bộ dạng của nàng, nhưng bờ vai tuyết trắng, cùng với cái yếm hồng nhạt như ẩn như hiện trên người nàng đều làm cho người ta xuân tâm đại động, bọn thị vệ âm thầm nuốt nước miếng…


Nơi này là thanh lâu, Nam Cung Quyết xuất hiện ở đây, trong lòng còn ôm một đại mỹ nhân, bọn thị vệ đương nhiên hiểu được chuyện gì xảy ra, nhưng Lạc vương gia lúc này cùng những lời đồn đại quả thật không giống nhau a, lời đồn là vậy nhưng mà hắn…..


”Các ngươi là thị vệ trong phủ nào?” Thanh âm lạnh như băng, uy nghiêm chất vấn, bọn thị vệ trong phút chốc hoàn hồn, cái nhìn của Nam Cung Quyết sắc bén giống như có thể nhìn thấu tâm can của người ta, bọn thị vệ cuống quít thối lui ra ngoài: ”Thực xin lỗi…Lạc Vương gia….Chúng tiểu nhân vào nhầm phòng…”


Trong chốc lát, bọn thị vệ như thủy triều lui xuống không còn một ai, tên thị vệ đi sau cùng còn ’Hiểu ý’ Đóng cửa phòng lại.


Bọn thị vệ tuy rằng đã rời khỏi phòng nhưng chưa đi xa, cho nên Lạc Mộng Khê không dám hành động thiếu suy nghĩ, dựng tai lên lắng nghe động tĩnh bên ngoài.


Một lát sau, có người hô to: ”Thích khách không có ở đây, có thể thừa dịp hỗn loạn chạy thoát, mau đuổi theo!”


Tiếng bước chân dồn dập của bọn thị vệ càng chạy càng xa, cho đến khi mất hẳn, Lạc Mộng Khê âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vừa đem cài lại áo lót, vừa ngồi dậy muốn đi: ”Nam Cung Quyết, lần này đa tạ ngươi…”


Lúc Lạc Mộng Khê cài lại nút thắt chuẩn bị đứng dậy rời đi, nguyên bản Nam Cung Quyết đang nằm đột nhiên xoay người áp chế Lạc Mộng Khê trở lại giường, ánh mắt lạnh như băng hiện ra tia lửa giận.


“Nam Cung Quyết, ngươi làm gì?” Lạc Mộng Khê muốn đẩy Nam Cung Quyết đang ở trên người nàng ra, nhưng không biết là Nam Cung Quyết quá nặng hay là vì nguyên nhân khác, vô luận Lạc Mộng Khê làm như thế nào, hắn đều không chút sứt mẻ vẫn ở trên người nàng:“Việc ta muốn làm đêm nay là……”


“Không phải việc đêm nay!” Ánh mắt Nam Cung Quyết lạnh như băng lửa giận càng đậm:“Là tối hôm qua!”


“Tối hôm qua?” Lạc Mộng Khê dừng động tác tay: “Ngươi nói hắc y nhân sao, thi thể hắn là các ngươi mang đi mà?”


“Không phải việc hắc y nhân, là Lí Thụy!” Ánh mắt Nam Cung Quyết lạnh như băng lửa giận càng đậm: “Kỳ thật tối hôm qua bổn vương đến Tướng phủ là muốn nói cho ngươi, bổn vương đã điều tra được chủ mưu đứng sau Lí Thụy là ai……”


“Thật sao? Vậy chủ mưu đứng phía sau hắn là ai?” Việc của Lí Thụy rắc rối phức tạp thế mà chỉ trong một buổi chiều Nam Cung Quyết đã điều tra rõ toàn bộ, bởi vậy mới thấy được, thế lực của hắn không thể coi thường.


“Tối hôm qua bổn vương muốn nói cho ngươi, ngươi lại không nghe, nay bổn vương không muốn nói nữa!” Có lẽ ngay cả chính Nam Cung Quyết cũng không phát hiện, lúc nói ra những lời này, đáy mắt lạnh như băng của hắn hiện lên một tia nhu tình khó hiểu, vô cùng chờ mong phản ứng tiếp theo của Lạc Mộng Khê.


“Ngươi……” Keo kiệt! Không nghĩ Nam Cung Quyết là người như vậy, Lạc Mộng Khê nghe đến câu sau, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lửa giận thiêu đốt: “Ngươi không nói ta cũng có thể điều tra được, Nam Cung Quyết, làm phiền ngươi tránh ra, ta còn có việc phải làm!”


“Nếu bổn vương không tránh?”


Lạc Mộng Khê cười nhàn nhạt: “Rất đơn giản!” Trong lúc đang nói, Lạc Mộng Khê biến sắc, bàn tay khéo léo công kích khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Quyết……


Nam Cung Quyết đưa tay chặn công kích của Lạc Mộng Khê, tay khẽ lật muốn nắm chặt cổ tay của Lạc Mộng Khê, lại bị nàng khéo léo né tránh: “Nam Cung Quyết, cách thức giống nhau, tốt nhất không nên dùng lại lần thứ hai!”


“Đạo lý này bổn vương biết, không cần ngươi dạy!” Nam Cung Quyết vừa nói vừa cùng Lạc Mộng Khê so chiêu, trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt, giường lớn cũng bị hai người làm cho phát ra tiếng “Kẹt kẹt”…


“Nam Cung Quyết, một tin tốt, một tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào đầu tiên?” Lúc hai người đang đánh nhau kịch liệt, một giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa, cửa phòng lập tức bị đẩy ra, Bắc Đường Diệp một thân cẩm lam y đẩy cửa đi vào…




Chương 32: Vừa vặn bị bắt


Lúc giọng nói của Bắc Đường Diệp vang lên ngoài cửa, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đang đánh nhau nhất thời trong lòng cả kinh, đột ngột dừng tay, trong nháy mắt khi Bắc Đường Diệp đẩy cửa đi vào, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê không kịp suy nghĩ gì khác, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa….


Bắc Đường Diệp vừa đẩy cửa vào, đang muốn tranh công với Nam Cung Quyết thì nhìn thấy tình huống trước mặt, trong nháy mắt, ánh mắt đắc ý biến thành nồng đậm khiếp sợ, miệng há ra thành hình chữ O, không thốt nên lời. (Há há, đọc đoạn này mà ta cứ tưởng tượng đến cảnh từng đàn quạ đen bay qua..Quoác quoác quoác với ba vạch đen sau gáy=))..Hài chết ta =)))


Trên giường lớn, Nam Cung Quyết ở trên, Lạc Mộng Khê ở dưới, bởi vì vừa rồi đánh nhau kịch liệt cho nên toàn bộ nút thắt trên áo lót đều bị bung ra để lộ lồng ngực cường tráng.


Nam Cung Quyết ép sát trên người Lạc Mộng Khê, cho nên Bắc Đường Diệp vẫn chưa thấy rõ bộ dạng của Lạc Mộng Khê, nhưng vẫn thấy được da thịt tuyết trắng lộ ra trong không khí và mái tóc đen mượt trải dài hơn phân nửa giường.


Nguyên bản Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết đang giao thủ, lúc Bắc Đường Diệp đẩy cửa đi vào, hai người bọn họ mặc dù dừng động tác tay nhưng vẫn chưa thu hồi thế công, Bắc Đường Diệp nhìn vào chỉ thấy cánh tay của hai người đang gắt gao đan cùng một chỗ, tư thế kia, muốn bao nhiêu ái muội liền có bấy nhiêu…


Nam Cung Quyết nhanh tay lẹ mắt, trong lúc Bắc Đường Diệp đang ngây người, kéo chăn gấm phủ lên hai người, chặn tầm mắt của Bắc Đường Diệp trên da thịt tuyết trắng của nàng, ánh mắt lạnh như băng lửa giận thiêu đốt: ”Bắc Đường Diệp, không có ai nói cho người biết khi vào phòng người khác phải gõ cửa sao?”


”Thực xin lỗi, đã quấy rầy, các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục đi!” Giọng nói giận dữ của Nam Cung Quyết khiến Bắc Đường Diệp từ trong kinh hãi quay về, câu nói vừa ra khỏi miệng, thân ảnh thon dài của Bắc Đường Diệp đã đi đến cửa, bàn tay to vung lên, chỉ nghe: ”Phanh!” Một tiếng, cửa phòng mở rộng lại một lần nữa đóng lại.


Trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, Lạc Mộng Khê lập tức phản ứng, ánh mắt phát lạnh, tung chưởng đánh về phía Nam Cung Quyết, thừa dịp Nam Cung Quyết tránh né, Lạc Mộng Khê xoay người xuống giường, đang muốn đứng dậy rời đi, phía sau một trận kình phong đánh úp lại, Lạc Mộng khê mâu quang hơi trầm xuống, nhấc chân đá cái ghế gần nhất về phía Nam Cung Quyết…


Bắc Đường Diệp đứng ngoài cửa chỉ nghe trong phòng truyền đến từng hồi ”Binh lách cách bốp”, đáy mắt lóe lên nồng đậm ý cười trêu tức, châm rãi đi về phía trước:


Nam Cung Quyết này, rốt cục cũng thông suốt, khó trách trước kia có nhiều mỹ nữ xinh đẹp, ôn nhu đa tình, tiểu thư khuê các lương thiện, thông minh theo đuổi hắn như vậy mà hắn cũng không thèm quay đầu lại nhìn, thì ra hắn không thích những loại nữ tử ấy mà hắn chỉ thích nữ tử kiểu mèo hoang cuồng dã…


”Phanh!” Tiếng đổ vỡ lại một lần nữa truyền vào trong tai, Bắc Đường Diệp toàn thân đột nhiên chấn động, mồ hôi lạnh ngưng tụ trên trán: Nữ tử này có phải quá hoang dã hay không vậy…Người mà Nam Cung Quyết yêu thích…Quả nhiên không giống người thường…


Đây là lần đầu tiền Nam Cung Quyết chạm vào nữ tử, ngày mai ta nhất định phải nhìn xem nữ tử này đến tột cùng là thần thánh phương nào, lại có thể làm cho người suốt đời không gần nữ sắc như Nam Cung Quyết phá lệ….


Đắc ý dào dạt, Bắc Đường Diệp chậm rãi đi về phía trước: Vừa rồi ta tuy rằng không thấy được bộ dạng của nữ tử kia, nhưng lại cảm giác nàng rất quen thuộc, giống như đã từng gặp qua ở đâu đó…


Đến tột cùng là gặp qua ở đâu? Bắc Đường Diệp vừa đi vừa đem từng nữ tử mà hắn quen biết xếp ra, đôi lông mày vẫn tiếp tục nhăn lại.


Đột nhiên, trong đầu Bắc Đường Diệp lóe lên linh quang, lông mày lập tức giãn ra, bất thình lình xoay người nhìn về phía phòng của Nam Cung Quyết, đáy mắt nghi hoặc trở thành khiếp sợ: Lạc Mộng Khê, nữ tử kia là Lạc Mộng Khê!


Trong phòng, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê vẫn tiếp tục đánh nhau, đêm đó trong Tướng phủ, do Nam Cung Quyết phát bệnh nên Lạc Mộng Khê mới có thể cùng hắn đánh qua năm mươi chiêu, nhưng hiện tại Nam Cung Quyết hoàn hảo không hao tổn gì, Lạc Mộng Khê đương nhiên không phải là đối thủ của hắn.


Không quá hai mươi chiêu, Lạc Mộng Khê đã bị Nam Cung Quyết bắt lấy cổ tay, xiết chặt đè trên tường, tốc độ của Nam Cung Quyết rất nhanh, nhưng khi Lạc Mộng Khê bị áp trên vách tường, phần lưng tiếp xúc với tường lại không cảm thấy đau đớn.


”Lạc Mộng Khê, đêm nay là bổn vương cứu ngươi, đây là cách ngươi báo đáp ân nhân cứu mạng sao?” Ánh mắt Nam Cung Quyết lạnh như băng, đáy mắt lửa giận thiêu đốt.


”Nam Cung Quyết, ngươi qua đêm ở thanh lâu lại chưa tìm cô nương nào, một mình ngươi ở phòng, chỉ sợ ngươi tới nơi này không phải vì tiêu khiển, mà là có mục đích khác!” Ánh mắt Lạc Mộng Khê trong trẻo nhưng lạnh lùng: ”Đêm nay ngươi thật sự đã cứu ta, nhưng đồng thời ta cũng giúp ngươi nói dối vẹn toàn, ta và ngươi xem như là hỗ trợ lẫn nhau, không ai nợ ai!”


Nam Cung Quyết nhẹ nhàng lắc đầu, lửa giận thiêu đốt trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, đang muốn cùng Lạc Mộng Khê giải thích….


”Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết….” Tiếng Bắc Đường Diệp luôn miệng kêu gọi vang lên ở ngoài cửa, giống như xảy ra đại sự.


Nam Cung Quyết mâu quang hơi trầm xuống, quay đầu nhìn về phía cửa, thừa dịp Nam Cung Quyết thất thần, ánh mắt Lạc Mộng Khê lóe lên, giãy khỏi sự trói buộc của Nam Cung Quyết, đồng thời dùng sức đẩy hắn ra.


Nam Cung Quyết không hề đề phòng, bị Lạc Mộng Khê đẩy lùi ra sau mấy thước.


Bàn tay mềm mại của Lạc Mộng Khê khẽ vung lên, cầm lấy áo choàng của Nam Cung Quyết khoác lên người rồi vươn tay đẩy cửa sổ, thân ảnh mềm mại nhảy từ cửa sổ ra ngoài…


”Phanh!” Cửa phòng đóng chặt bị đẩy ra, Bắc Đường Diệp mặt đầy kích động xông vào, nhưng hắn chỉ kịp nhìn thấy thân ảnh Lạc Mộng Khê rời đi…


”Nữ tử vừa rồi là Lạc Mộng Khê?” Bắc Đường Diệp có chút không khẳng định hỏi.


Khi thân ảnh yểu điệu của Lạc Mộng Khê hòa vào trong đêm tối, Nam Cung Quyết chậm rãi đi tới bên giường lớn hỗn độn: ”Đúng vậy!”


”Vừa rồi là ngươi cố ý để nàng đi, nếu không, bằng võ công của ngươi, nàng căn bản trốn không thoát…”


”Bắc Đường Diệp, lời nói vô nghĩa của ngươi càng ngày càng nhiều!” Nam Cung Quyết cài lại nút thắt áo lót, bắt đầu mặc lại y phục: ”Ngươi vừa rồi nói tin tốt cùng tin xấu rốt cuộc là cái gì?”


”Ách!” Bắc Đường Diệp hơi chột dạ: ”Nam Cung Quyết, trước khi nói hai tin này, ta nói cho một tin không biết là tin tốt hay tin xấu, áo choàng của ngươi, lại bị Lạc Mộng Khê lấy đi rồi!”


Lạc Mộng Khê sau khi ra khỏi ’Hồng Xuân viện’, dọc đường phi nước đại: Nam Cung Quyết đáng ghét, trì hoãn không ít thời gian của ta, chắc chắn thị vệ của đại phu nhân đã sớm trở về Tướng phủ, với trí thông minh của đại phu nhân, chắc chắn đã hoài nghi ta, cũng đã phái người đi Khê viên, chỉ mong, tất cả vẫn còn kịp…..


Từ xa, Lạc Mộng Khê trông thấy Tướng phủ, trong lòng vui vẻ chạy tới tường rào của phủ, xem xét xung quanh thấy không có người, Lạc Mộng Khê vươn người nhảy lên, thân hình yểu điệu như hồ điệp bay vào trong phủ.


Sau khi nhẹ nhàng không một tiếng động đáp xuống đất, Lạc Mộng Khê không hành động thiếu suy nghĩ, xác định bốn phía không có người, Lạc Mộng Khê mới đứng dậy bước nhanh về phía Khê viên: Từ chỗ này đi vào Khê viên là gần nhất, nhưng mà, phải đi qua Hương viên của Tam phu nhân và Lạc Thải Vân…


Nhìn từ xa, Lạc Mộng Khê trông thấy Hương viên đèn đuốc sáng trưng, tiếng người nói ồn ào, thị vệ cầm đuốc trong tay vây lấy toàn bộ Hương viên, Tam phu nhân và Lạc Thải Vân ôm nhau đứng trong viện, từng trận gió thu thổi qua, hai người rét đến run bần bật.


Cũng khó trách, lúc này Tam phu nhân và Lạc Thải Vân đều chỉ khoác trên người một chiếc áo choàng mỏng, mơ hồ có thể thấy được chiếc áo lót màu trắng bên trong, chắc là đang ngủ thì bọn thị vệ đột nhiên xông vào, dựng hai người dậy….


”Phòng khách không có người!” Một thị vệ báo lại.


”Đại sảnh không có người!” Một thị vệ khác báo lại.


”Phòng ngủ không có người!” Lại một thị vệ khác lên tiếng.


Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống: Đại phu nhân thực không đơn giản, ngay cả Tam phu nhân và Lạc Thải Vân mà cũng hoài nghi, lục soát Hương viên rất cẩn thận, không buông tha một góc khả nghi nào, xem ra Khê viên hẳn là đã bị người lục soát qua, ta về Khê viên xem tình hình trước, tùy thời mà hành sự….


Mượn hoa cỏ che chắn, Lạc Mộng Khê cẩn thận tránh khỏi bọn thị vệ trong Hương viên, ngoảnh lại nhìn, thấy nàng đã cách xa Hương viên một khoảng nhất định, Lạc Mộng Khê từ trong bụi rậm đứng lên, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đang muốn chạy nhanh về Khê viên thì bất thình lình một giọng nói lạnh như băng vang lên từ phía sau: ”Lạc đại tiểu thư đi đâu vậy?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom