Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-795
Chương 796: Chân tướng của ân tình
**********
Trong lúc nhất thời Thiết Tử Du có chút bối rối, Tần Trạm có ơn cứu mạng với anh ta, nhưng Đổng Thiên
Lâu cũng có. Nhưng nếu như muốn anh ta giết chết Tân Trạm thì anh ta lại không thể nào ra tay cũng không biết phải làm Thiết Tử Du gãi đầu, vẻ mặt bối rối nói. "Tôi rất tò mò, trước đây Đổng Thiên Lâu đã cứu cậu như thế nào mà lại có thể khiến cậu một lòng một dạ với anh ta như vậy." Tần Trạm hỏi. Thiết Tử Du thở dài nói: “Trước đây tôi chỉ là một người bình thường sống ở một nhỏ trong núi, mẹ của tôi bị bệnh nặng, nhưng mà tôi lại không có tiền chữa trị. Lúc đó Đổng Thiên Lâu đi ngang qua, biểu hiện thần kỳ, cho nên lúc đó tôi nghĩ anh ta chính là thần tiên, vì vậy đã quỳ xuống cầu xin anh ta chỉ dẫn. Anh ta đã giúp đỡ tôi, nhờ đó mà tôi mới có vi như ngày hôm nay, còn chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi, vì vậy tôi chưa bao giờ dám quên đại ân
Tân Trạm gật đầu, quả thực với kiểu tính cách này của Thiết Tử Du thì hoàn toàn không có khả năng coi nhẹ phần ân tình này. "Có thể xảy ra sai lầm gì hay không, nhìn như thế nào cái tên Đổng Thiên Lâu kia cũng không giống một người như Hức Bắc Xuyên lắc đầu nói. "Đáng tiếc anh ta đã chết rồi." Thiết Tử Du cũng nhíu mày, sau nhiều ngày như vậy, anh ta ít nhiều cũng hiểu rõ nhà họ Đồng và Đồng Thiên Lâu, điều này cũng khiến anh ta vô cùng hoang mang. “Tân Trạm, tôi biết chân tướng ban đầu của sự việc, nếu như tôi nói ra thì cậu có thể tha cho tôi không Lúc này, Thường Tú Cầm đang co rút ở một bên, run rầy nói.
Bây giờ Lão Quỷ đã xong đời rồi, Đạo sĩ Khúc cũng đã thất bại, nếu mình còn không chủ động làm cái gì thì nhất định sẽ bị xử lí.
Vẻ mặt của mấy người trong sân khẽ thay đổi, Thiết Tử Du cũng đột ngột nhìn sang, hô hấp ngưng trệ. “Ồ, không phải bà rất muốn báo thù cho con trai của mình sao? Sao bây giờ lại có lòng tốt muốn nói sự thật cho chúng tôi biết vậy hả?" Tần Trạm cười lạnh nhìn
Thường Tú Cầm.
Sắc mặt Thường Tú Cầm đỏ bừng, dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói: "Đương nhiên tính mạng của tôi quan trọng hơn tính mạng của con trai tôi rồi. Nói tóm lại, sau khi gặp lại Thiết Tử Du, tôi đã điều tra hết mọi chuyện năm đó và biết chuyện gì đã xảy ra hồi đó. Nếu như tôi nói ra thì cậu có thể thả cho tôi đi hay không?" “Có thể, bà nói đi.”
Trong mắt Tân Trạm, Thường Tú Cầm cũng chỉ là một con bọ có thể bị bóp chết bất cứ lúc nào, Tần Trạm không ngại dùng sự thật đối với mạng của bà ta. “Được, cậu đã nói rồi đó."
Thường Tú Cầm vui mừng khôn xiết, sau đó nói ra: “Năm đó Thiên Lâu lên núi thăm dò bí cảnh, tìm kiếm cơ duyên ở Cổ Tông Môn nhưng lại không thu hoạch được gì. Trên đường quay về, tên ngốc này đã quỳ xuống van xin nó cứu người, con trai tôi thấy cậu ta ngu ngốc cho nên đã chỉ vào vách núi ven đường nói, chỉ cần nhảy xuống vách núi này thì sẽ tìm thấy cơ duyên. Ai biết được thằng nhóc ngu ngốc này thật sự nhảy xuống" chính là chân tướng sự
Mọi người nghe xong đều im lặng. Có chút hoang đường, cũng có chút châm chọc.
Thiết Tử Du mở to mắt, giọng nói run run. nên, Thiên Lâu hoàn toàn không biết bên dưới vách núi có bí cảnh của Cổ Tông Môn, lại còn cho tôi mọi thứ bây "Hừ, đừng có nằm mơ nữa, nếu Thiên Lâu biết chỗ đó có lợi ích thì làm sao có thể tặng cho cậu được. Cậu cũng chỉ là một tên nông dân quê mùa, mọi chuyện đều là trùng hợp mà Thường Cầm cười lạnh nói.
Thân thể Thiết Tử Du mềm nhũn, chán nản ngã xuống đất.
Tất cả mọi chuyện thật quá trớ trêu, không ngờ trước ân nhân của anh ta lại chỉ muốn hại chết anh ta. Mà Trạm, người đã cứu anh ta, lại bị anh ta coi như kẻ xấu, suýt chút nữa đã đánh nhau rồi.
Điều này khiến cho Thiết Tử Du xấu hổ vô cùng, cũng tràn đầy áy náy đối với Tần Trạm. “Tôi đã nói hết sự thật rồi. Cậu có thể thả tôi ra Thường Tú Cầm nói xong, lo lắng nhìn về phía Tân Tram. “Thật ra bà có biết cho dù bà không nói ra sự thật thì Thiết Tử Du cũng sẽ bảo vệ bà rời khỏi
Tần Trạm nhìn Thường Tú Cầm với ánh châm choc.
Thân thể Thường Tú Cầm run lên, Tần Trạm nói Thiết Tử Du sẽ cứu mình sao?
Thiết Tử Du nghĩ đến đó, uể oải gật đầu, nếu như không biết sự thật thì anh ta nhất định sẽ không để cho Thường Tú Cầm xảy ra chuyện. “Bà là mẹ của ân nhân anh ta, với tính cách của anh ta thì nhất định sẽ không để cho bà xảy ra chuyện
Tần Trạm nói với giọng điệu chế giễu: “Thật đáng tiếc, bà tự suy bụng ta ra bụng người, cho rằng người khác cũng vô liêm sỉ như bà vậy. Cho nên lựa chọn nói ra chân tưởng để đổi lấy cơ hội bảo vệ mạng sống của mình.
Hai má Thường Tú Cầm nóng bừng, như thế bị người khác hung hãng tát vào mặt. “Cút đi, nếu còn có lần sau, tôi nhất định sẽ giết chết bà." Tần Trạm hừ lạnh nói.
Thường Tú Cầm chạy trối chết. “Tần Trạm, xin lỗi.”
Thiết Tử Du đứng dậy, nghiêm túc ôm quyền chấp tay hướng về phía Tân Trạm, vô cùng áy náy. “Tất cả những gì mà anh đã làm cho tôi ngày hôm nay, Thiết Tử Du tôi sẽ nhớ kỹ, sau này nếu anh có việc gì cần đến tôi thì Thiết Tử Du tôi có chết cũng không ngại.
Tân Trạm cười nhạt một tiếng, tính cách này của Thiết Tử Du sẽ không nói quá nhiều lời cảm ơn, nhưng một khi đã nói ra thì nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng. Thiết Tử Du, ở lại Tần Môn không được sao?” Hứa
Bắc Xuyên có chút tiếc nuối nói.
Quan hệ của hai người họ rất tốt, anh ta còn nghĩ cuối cùng Thiết Tử Du sẽ ở lại. “Tôi vẫn chưa thu được hết truyền thừa của Cổ Tông Môn, nếu không phải vì biết Đổng Thiên Lâu đã chết thì tôi cũng sẽ không ra ngoài.
Thiết Tử Du cười khổ nói: “Chờ đến khi tôi có được toàn bộ truyền thừa, tôi nhất định sẽ trở lại "Mà đến lúc đó, tôi nhất định sẽ khiêu chiến với anh một lần nữa.
Thiết Tử Du nhìn Tần Trạm với vẻ mặt hiếu chiến. "Không phải chứ, vẫn còn muốn đánh nhau sao?" Hứa Bắc Xuyên nói thầm. "Ha ha, nhưng mà lần sau chỉ là thi đấu giao lưu mà thôi, sư phụ của anh rất mạnh, tôi rất thích thi đấu với kẻ mạnh. Thiết Tử Du nhếch miệng cười một tiếng, hướng Tần Trạm gật đầu, sau đó xoay người nhanh chóng rời khỏi. "Sư phụ, còn tên này thì phải làm sao bây giờ?” Mặt Theo trói Đạo sĩ Khúc đã bất tỉnh lại, sau đó chỉ vào Lão Quỷ giống như tượng sáp đang ở trong sân.
Phải nói người này cũng quá xui xẻo rồi, muốn đoạt xả người khác, cuối cùng lại lấy linh hồn của chính mình góp vào luôn.
Hiện tại Lão Quỷ đã hoàn toàn trở thành một cái xác rồng không còn linh hồn. “Âm Thuần, không phải ông vẫn luôn muốn có một cái thân thể hóa cảnh sao? Còn thất thần làm gì?” Tần Trạm nhìn Âm Thuần đang sững sỡ, có chút không nói nên lời. "Cho tôi cái này sao?” Âm Thuận sửng sốt. "Không cho ông chẳng lẽ mang đi hỏa táng sao?" Tần Trạm lườm ông ta một cái
Âm Thuần lập tức kích động đến mức hồn phách run rẩy, trước đây ông ta vẫn cho rằng Lão Quỷ này có ích lợi gì đó với Tần Trạm, cho nên hoàn toàn không nghĩ tới việc xin cho bản thân.
Ông ta vừa kích động, vừa cười to: "Cái này tốt quá, tuy ông già này đã hơi lớn tuổi, nhưng trong cơ thể không có linh hồn, sau khi ông đây đoạt xá xong có thể phù hợp hoàn toàn. Còn thoải mái hơn đoạt nhà cậu chủ đó.
Ông ta về tới, đột ngột lao vào trong cơ thể Lão Quỷ, trong nháy mắt, Lão Quỷ hoặc là nói Âm Thuần dần mở mắt ra, một luồng khí tức của hóa cảnh ba phẩm đỉnh phong đột nhiên lộ ra. “Thân thể rất tốt, chỉ cần trải qua mấy ngày làm quen thì ông đây nhất định có thể đột phá đến hóa cảnh bốn phẩm.
Âm Thuận vô cùng hài lòng, tuy không phải thân thể cậu chủ mà bản thân mong muốn trước đó, nhưng căn cơ của thân thể người ở thế giới ẩn lại cao hơn thế giới bên ngoài, huống chi thân thể này còn là của một người hầu già ở nhà họ Đổng, gia tộc đứng đầu tám gia tộc lớn.
Hơn nữa là do đối phương chủ động phân hồn ra khỏi thân thể, độ phù hợp hoàn mỹ, có thể nói Âm Thuần có thể phát huy một trăm phần trăm sức chiến đấu khi ở trong thân thể của Lão Quỷ.
Khi mọi người trở lại Tần Môn, Tần Trạm ném Đạo sĩ Khúc sang một bên, tập trung tu luyện.
Không biết đã qua bao lâu, Đạo sĩ Khúc chậm rãi mở måt ra.
Sau đó ông ta lập tức giật mình. “Tôi vẫn chưa chết sao?”
Ông ta nhìn xung quanh, trong sân nhỏ yên tĩnh chỉ có âm thanh của gió thổi lá rơi, cách đó không xa, Tân Trạm đang khoanh chân ngồi, hình nhân thị vệ màu đồng đứng thẳng, như phát ra ánh sáng màu vàng dưới ánh trăng. “Ông đã tỉnh rồi." Tần Trạm mở mắt, một tia sáng bắn ra, phá vỡ xiềng xích đang trói buộc trên người ông ta.
**********
Trong lúc nhất thời Thiết Tử Du có chút bối rối, Tần Trạm có ơn cứu mạng với anh ta, nhưng Đổng Thiên
Lâu cũng có. Nhưng nếu như muốn anh ta giết chết Tân Trạm thì anh ta lại không thể nào ra tay cũng không biết phải làm Thiết Tử Du gãi đầu, vẻ mặt bối rối nói. "Tôi rất tò mò, trước đây Đổng Thiên Lâu đã cứu cậu như thế nào mà lại có thể khiến cậu một lòng một dạ với anh ta như vậy." Tần Trạm hỏi. Thiết Tử Du thở dài nói: “Trước đây tôi chỉ là một người bình thường sống ở một nhỏ trong núi, mẹ của tôi bị bệnh nặng, nhưng mà tôi lại không có tiền chữa trị. Lúc đó Đổng Thiên Lâu đi ngang qua, biểu hiện thần kỳ, cho nên lúc đó tôi nghĩ anh ta chính là thần tiên, vì vậy đã quỳ xuống cầu xin anh ta chỉ dẫn. Anh ta đã giúp đỡ tôi, nhờ đó mà tôi mới có vi như ngày hôm nay, còn chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi, vì vậy tôi chưa bao giờ dám quên đại ân
Tân Trạm gật đầu, quả thực với kiểu tính cách này của Thiết Tử Du thì hoàn toàn không có khả năng coi nhẹ phần ân tình này. "Có thể xảy ra sai lầm gì hay không, nhìn như thế nào cái tên Đổng Thiên Lâu kia cũng không giống một người như Hức Bắc Xuyên lắc đầu nói. "Đáng tiếc anh ta đã chết rồi." Thiết Tử Du cũng nhíu mày, sau nhiều ngày như vậy, anh ta ít nhiều cũng hiểu rõ nhà họ Đồng và Đồng Thiên Lâu, điều này cũng khiến anh ta vô cùng hoang mang. “Tân Trạm, tôi biết chân tướng ban đầu của sự việc, nếu như tôi nói ra thì cậu có thể tha cho tôi không Lúc này, Thường Tú Cầm đang co rút ở một bên, run rầy nói.
Bây giờ Lão Quỷ đã xong đời rồi, Đạo sĩ Khúc cũng đã thất bại, nếu mình còn không chủ động làm cái gì thì nhất định sẽ bị xử lí.
Vẻ mặt của mấy người trong sân khẽ thay đổi, Thiết Tử Du cũng đột ngột nhìn sang, hô hấp ngưng trệ. “Ồ, không phải bà rất muốn báo thù cho con trai của mình sao? Sao bây giờ lại có lòng tốt muốn nói sự thật cho chúng tôi biết vậy hả?" Tần Trạm cười lạnh nhìn
Thường Tú Cầm.
Sắc mặt Thường Tú Cầm đỏ bừng, dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói: "Đương nhiên tính mạng của tôi quan trọng hơn tính mạng của con trai tôi rồi. Nói tóm lại, sau khi gặp lại Thiết Tử Du, tôi đã điều tra hết mọi chuyện năm đó và biết chuyện gì đã xảy ra hồi đó. Nếu như tôi nói ra thì cậu có thể thả cho tôi đi hay không?" “Có thể, bà nói đi.”
Trong mắt Tân Trạm, Thường Tú Cầm cũng chỉ là một con bọ có thể bị bóp chết bất cứ lúc nào, Tần Trạm không ngại dùng sự thật đối với mạng của bà ta. “Được, cậu đã nói rồi đó."
Thường Tú Cầm vui mừng khôn xiết, sau đó nói ra: “Năm đó Thiên Lâu lên núi thăm dò bí cảnh, tìm kiếm cơ duyên ở Cổ Tông Môn nhưng lại không thu hoạch được gì. Trên đường quay về, tên ngốc này đã quỳ xuống van xin nó cứu người, con trai tôi thấy cậu ta ngu ngốc cho nên đã chỉ vào vách núi ven đường nói, chỉ cần nhảy xuống vách núi này thì sẽ tìm thấy cơ duyên. Ai biết được thằng nhóc ngu ngốc này thật sự nhảy xuống" chính là chân tướng sự
Mọi người nghe xong đều im lặng. Có chút hoang đường, cũng có chút châm chọc.
Thiết Tử Du mở to mắt, giọng nói run run. nên, Thiên Lâu hoàn toàn không biết bên dưới vách núi có bí cảnh của Cổ Tông Môn, lại còn cho tôi mọi thứ bây "Hừ, đừng có nằm mơ nữa, nếu Thiên Lâu biết chỗ đó có lợi ích thì làm sao có thể tặng cho cậu được. Cậu cũng chỉ là một tên nông dân quê mùa, mọi chuyện đều là trùng hợp mà Thường Cầm cười lạnh nói.
Thân thể Thiết Tử Du mềm nhũn, chán nản ngã xuống đất.
Tất cả mọi chuyện thật quá trớ trêu, không ngờ trước ân nhân của anh ta lại chỉ muốn hại chết anh ta. Mà Trạm, người đã cứu anh ta, lại bị anh ta coi như kẻ xấu, suýt chút nữa đã đánh nhau rồi.
Điều này khiến cho Thiết Tử Du xấu hổ vô cùng, cũng tràn đầy áy náy đối với Tần Trạm. “Tôi đã nói hết sự thật rồi. Cậu có thể thả tôi ra Thường Tú Cầm nói xong, lo lắng nhìn về phía Tân Tram. “Thật ra bà có biết cho dù bà không nói ra sự thật thì Thiết Tử Du cũng sẽ bảo vệ bà rời khỏi
Tần Trạm nhìn Thường Tú Cầm với ánh châm choc.
Thân thể Thường Tú Cầm run lên, Tần Trạm nói Thiết Tử Du sẽ cứu mình sao?
Thiết Tử Du nghĩ đến đó, uể oải gật đầu, nếu như không biết sự thật thì anh ta nhất định sẽ không để cho Thường Tú Cầm xảy ra chuyện. “Bà là mẹ của ân nhân anh ta, với tính cách của anh ta thì nhất định sẽ không để cho bà xảy ra chuyện
Tần Trạm nói với giọng điệu chế giễu: “Thật đáng tiếc, bà tự suy bụng ta ra bụng người, cho rằng người khác cũng vô liêm sỉ như bà vậy. Cho nên lựa chọn nói ra chân tưởng để đổi lấy cơ hội bảo vệ mạng sống của mình.
Hai má Thường Tú Cầm nóng bừng, như thế bị người khác hung hãng tát vào mặt. “Cút đi, nếu còn có lần sau, tôi nhất định sẽ giết chết bà." Tần Trạm hừ lạnh nói.
Thường Tú Cầm chạy trối chết. “Tần Trạm, xin lỗi.”
Thiết Tử Du đứng dậy, nghiêm túc ôm quyền chấp tay hướng về phía Tân Trạm, vô cùng áy náy. “Tất cả những gì mà anh đã làm cho tôi ngày hôm nay, Thiết Tử Du tôi sẽ nhớ kỹ, sau này nếu anh có việc gì cần đến tôi thì Thiết Tử Du tôi có chết cũng không ngại.
Tân Trạm cười nhạt một tiếng, tính cách này của Thiết Tử Du sẽ không nói quá nhiều lời cảm ơn, nhưng một khi đã nói ra thì nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng. Thiết Tử Du, ở lại Tần Môn không được sao?” Hứa
Bắc Xuyên có chút tiếc nuối nói.
Quan hệ của hai người họ rất tốt, anh ta còn nghĩ cuối cùng Thiết Tử Du sẽ ở lại. “Tôi vẫn chưa thu được hết truyền thừa của Cổ Tông Môn, nếu không phải vì biết Đổng Thiên Lâu đã chết thì tôi cũng sẽ không ra ngoài.
Thiết Tử Du cười khổ nói: “Chờ đến khi tôi có được toàn bộ truyền thừa, tôi nhất định sẽ trở lại "Mà đến lúc đó, tôi nhất định sẽ khiêu chiến với anh một lần nữa.
Thiết Tử Du nhìn Tần Trạm với vẻ mặt hiếu chiến. "Không phải chứ, vẫn còn muốn đánh nhau sao?" Hứa Bắc Xuyên nói thầm. "Ha ha, nhưng mà lần sau chỉ là thi đấu giao lưu mà thôi, sư phụ của anh rất mạnh, tôi rất thích thi đấu với kẻ mạnh. Thiết Tử Du nhếch miệng cười một tiếng, hướng Tần Trạm gật đầu, sau đó xoay người nhanh chóng rời khỏi. "Sư phụ, còn tên này thì phải làm sao bây giờ?” Mặt Theo trói Đạo sĩ Khúc đã bất tỉnh lại, sau đó chỉ vào Lão Quỷ giống như tượng sáp đang ở trong sân.
Phải nói người này cũng quá xui xẻo rồi, muốn đoạt xả người khác, cuối cùng lại lấy linh hồn của chính mình góp vào luôn.
Hiện tại Lão Quỷ đã hoàn toàn trở thành một cái xác rồng không còn linh hồn. “Âm Thuần, không phải ông vẫn luôn muốn có một cái thân thể hóa cảnh sao? Còn thất thần làm gì?” Tần Trạm nhìn Âm Thuần đang sững sỡ, có chút không nói nên lời. "Cho tôi cái này sao?” Âm Thuận sửng sốt. "Không cho ông chẳng lẽ mang đi hỏa táng sao?" Tần Trạm lườm ông ta một cái
Âm Thuần lập tức kích động đến mức hồn phách run rẩy, trước đây ông ta vẫn cho rằng Lão Quỷ này có ích lợi gì đó với Tần Trạm, cho nên hoàn toàn không nghĩ tới việc xin cho bản thân.
Ông ta vừa kích động, vừa cười to: "Cái này tốt quá, tuy ông già này đã hơi lớn tuổi, nhưng trong cơ thể không có linh hồn, sau khi ông đây đoạt xá xong có thể phù hợp hoàn toàn. Còn thoải mái hơn đoạt nhà cậu chủ đó.
Ông ta về tới, đột ngột lao vào trong cơ thể Lão Quỷ, trong nháy mắt, Lão Quỷ hoặc là nói Âm Thuần dần mở mắt ra, một luồng khí tức của hóa cảnh ba phẩm đỉnh phong đột nhiên lộ ra. “Thân thể rất tốt, chỉ cần trải qua mấy ngày làm quen thì ông đây nhất định có thể đột phá đến hóa cảnh bốn phẩm.
Âm Thuận vô cùng hài lòng, tuy không phải thân thể cậu chủ mà bản thân mong muốn trước đó, nhưng căn cơ của thân thể người ở thế giới ẩn lại cao hơn thế giới bên ngoài, huống chi thân thể này còn là của một người hầu già ở nhà họ Đổng, gia tộc đứng đầu tám gia tộc lớn.
Hơn nữa là do đối phương chủ động phân hồn ra khỏi thân thể, độ phù hợp hoàn mỹ, có thể nói Âm Thuần có thể phát huy một trăm phần trăm sức chiến đấu khi ở trong thân thể của Lão Quỷ.
Khi mọi người trở lại Tần Môn, Tần Trạm ném Đạo sĩ Khúc sang một bên, tập trung tu luyện.
Không biết đã qua bao lâu, Đạo sĩ Khúc chậm rãi mở måt ra.
Sau đó ông ta lập tức giật mình. “Tôi vẫn chưa chết sao?”
Ông ta nhìn xung quanh, trong sân nhỏ yên tĩnh chỉ có âm thanh của gió thổi lá rơi, cách đó không xa, Tân Trạm đang khoanh chân ngồi, hình nhân thị vệ màu đồng đứng thẳng, như phát ra ánh sáng màu vàng dưới ánh trăng. “Ông đã tỉnh rồi." Tần Trạm mở mắt, một tia sáng bắn ra, phá vỡ xiềng xích đang trói buộc trên người ông ta.
Bình luận facebook