Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-735
Chương 736: Công dụng của Vô Tự Thiên Thư
**********
“Tôi không biết cậu muốn ích lợi gì để trả thù cho con trai tôi, chỉ cần tôi có thể làm được, nhà họ Đổng chúng tôi nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ." Thường Tú Cầm hỏi. “Tôi không cần cái gì cả." Người đàn ông lắc đầu giống như trống bói. "Không cần cái gì cả?" Thường
Tú Cầm ngẩn ra
Người đàn ông mặt đen đặt cốc nước xuống, chắp tay lên trời. "Cậu Lâu đối với tôi ân trọng như núi, cậu ấy đã làm thay đổi vận mệnh của tôi, cho nên khi nghe thấy cậu ấy chết, tôi mới đến trả thù cho cậu ấy. “Con trai tôi đã từng cứu mạng cậu sao?" Thường Tú Cầm trợn to mắt, không thể tin nổi.
Bà ta biết rất rõ tính cách của con trai mình, người như nó không ra ngoài đắc tội với người khác thì thôi, còn cứu người sao? “Đúng vậy, cho nên hôm nay tôi đến đây để hỏi thăm rõ ràng về tin tức của hung thủ đã giết hại cậu Lâu, bà chỉ cần nói cho tôi biết là được.” Người đàn ông nói. “Hung thủ đã giết con trai tôi vô cùng tàn nhẫn, cậu không được nhẹ dạ, nhất định phải giết chết cậu ta, trả thù cho con trai tôi.” Thường Tú
Cầm vui mừng, lập tức lệnh cho người làm già lấy tư liệu của Tân Tram den. “Tần Trạm của Tần Môn." Nhìn bức ảnh của Tân Trạm trên tư liệu, người đàn ông mặt đen hừ một tiếng, sải bước đi. "Bà chủ, tên nhóc này đầu óc ngu sĩ, không biết có phải là đối thủ của Tân Trạm không?” Người làm già nói. "Hừ, cho dù thế nào, thì cho Tần Trạm nếm chút ghê tơm cũng được, hy vọng cậu ta có thể mang đầu của Tần Trạm về đây." Gương mặt của Thường Tú Cầm tràn đầy âm độc nói.
Trên vách núi Nam Canh.
Nhìn bóng dáng của Ngu Như Mỹ biến mất, Tân Trạm có chút thần thờ. Hy vọng lần sau gặp mặt, thân hình của Ngu Như Mỹ sẽ không cô độc như vậy nữa.
Đi xuống núi, Lý Ngọc Mai bước nhanh lên phía trước, báo cáo tình hình. “Thống lĩnh Trạm, thống lĩnh Trương... không, đã bắt được tên Trương Văn Chấn kia rồi."
Gương mặt Lý Ngọc Mai lộ ra một tia tức giận: “Thật sự bị anh nói trúng rồi, thống lĩnh Trương và tên Giác Mộc Thành kia quả nhiên là một bọn." "Hơn nữa mấy chuyện lúc trước, cũng là cũng là ông ta che đập giúp bọn họ hủy diệt chứng cứ, đúng là một con sâu mọt của ban an ninh chúng ta mà." "Làm tốt làm." Tần Trạm gật đâu. “Thống lĩnh Trạm, anh sẽ kể nhiệm ông ta, ở lại Nam Canh làm thống lĩnh ban an ninh sao?" Lý Ngọc Mai có chút mong chờ nói. “Sao có thể chứ. Tân Trạm cười nói. “Nói cũng phải."
Lý Ngọc Mai có chút thất vọng.
Đúng vậy, dựa vào tu vi của Tần Trạm, sao anh có thể ở lại một khu
Nam Canh nhỏ bé này chứ “Có điều tôi thấy cô rất tốt, tôi đã nói với Diệp Thiên Vọng, sắp sếp để cô tiếp nhận thống lĩnh ban an ninh của Nam Canh rồi." Tân Trạm khích lệ nói.
Lý Ngọc Mai nhất thời trợn tròn måt.
Cô ấy bởi vì tính cách hung dữ, căm thù kẻ ác, bảo vệ chính nghĩa, vẫn luôn tranh cãi với thống lĩnh Trương, bị chèn ép khắp nơi, mà Tần Trạm lại để cô ấy trở thành thống lĩnh mới, hoàn toàn thay đổi vận mệnh của cô ấy. "Cảm ơn thống lĩnh Trạm." Lý Ngọc Mai cảm động nói. “Tiếp tục giữ vững cách làm đúng." Tần Trạm khích lệ vỗ vai cô ấy.
Mặc dù Lý Ngọc Mai nói chuyện khó nghe, nhưng tích cách không xấu, quan trọng nhất là ghét cái ác, để cô ấy quản lý giới võ đạo của Nam Canh thì càng thích hợp hơn.
Chuyện đã được giải quyết xong, Tần Trạm ngồi máy bay trở về Tần Môn.
Lên máy bay, Tần Trạm nhằm mắt nghỉ ngơi, vô thức tiến vào trong thức hải. “Thời gian dài như vậy, chắc mày cũng tiêu hóa xong rồi chứ."
Tần Trạm nhìn Vô Tự Thiên Thư lơ lưng trên không thức hải.
Lúc trước thứ đồ này sau khi hấp thu hình nhân, thì giống như ăn no vậy, toàn thân tản ra kim quang, mặc kệ Tân Trạm triệu hồi, cũng không quan tâm.
Dường như nghe được lời trách mắng của Tân Trạm.
Bên ngoài Vô Tự Thiên Thư, kim quang chậm rãi suy yếu, sau đó biến mất.
Mặt Tần Trạm sáng lên, năm chặt cuộn giấy trong tay.
Nuốt chửng hình nhân đó, Vô Tự Thiên Thư này sẽ mang lại cho mình cái gì nhỉ?
Tần Trạm mở cuốn sách ra nhìn, quả nhiên nội dung bên trong đã thay đổi
Lúc trước trang đầu tiên bị bỏ trống, lúc này đã có thêm rất nhiều nội dung. Ánh mắt Tân Trạm rơi xuống, những thông tin này trực tiếp xông vào ý thức của anh. "Những cái này là
Tân Trạm chỉ cảm thấy trong đầu ầm ầm, trong nháy mắt liền biết rất nhiều thứ. "Cách tạo thành hình nhân hóa cảnh các cấp?” “Vô Tự Thiên Thư, hấp thụ vật chất bên ngoài, có thể suy ra phương thức tạo thành vật chất đó được sao?"
Tân Trạm vô cùng kinh ngạc, bây giờ anh có một loại cảm giác, chỉ cần có đủ nguyên liệu, mình cũng có thể lập tức lắp ráp thành hình nhân đó
Anh so sách thông tin trong đầu mình và hình nhân của đạo sĩ kia.
Ảnh phát hiện ra phương pháp quan đến hình nhân mà mình liên có được còn lợi hại hơn đạo sĩ kia. Nếu như được tạo ra, e rằng sẽ là thực lực hóa cảnh đỉnh phong. "Cũng có nghĩa là, không chỉ suy ra, mà còn kiểm tra lấp đầy chỗ thiếu khuyết, đưa ra phương pháp tốt nhất sao?" Ánh mắt Tần Trạm sáng rực lên.
Lúc trước mình còn muốn bắt đạo sĩ kia, để ông ta luyện chế vệ sĩ hình nhân cho Tân Môn, bây giờ mình cũng có thể tự làm được. "Con mẹ nó, cái này quá lợi hại rồi."
Tần Trạm hít một khí lạnh, hóa cảnh đỉnh phong đấy.
Nếu như hình nhân này được tạo ra, e rằng có rất ít người ở giới võ đạo này dám động đến mình.
Có điều lật xem nguyên liệu, Tần Trạm mới đáng tiếc phát hiện, nguyên liệu mà Vô Tự Thiên Thư đưa ra, hầu hết đều là thứ mà anh nghe nói đến thôi.
Có điều cũng may, nó cũng đưa ra một số vật phẩm thay thế. “Nếu tất cả đều được chế tạo theo các nguyên liệu thông thường nhất thì thực lực của hình nhân này, cũng chỉ có từ hóa cảnh ngũ phẩm đến hóa cảnh lục phẩm thôi.” Tân Trạm có chút tiếc nuối, có điều tạo ra yếu một chút cũng đã rất được rôi. “Có điều Vô Tự Thiên Thư này, nếu như có thể hấp thu được hình nhân, vậy thì thử xem cái khác xem
Tần Trạm trở lên tò mò, lấy ra một ít đan dược của phái Thánh Tuyền.
Các này không cần nghiền nhỏ, Vô Tự Thiên Thư trực tiếp nuốt vào.
Hơn nữa rất nhanh đã hấp thu hoàn toàn.
Tân Trạm lại nhận được thông tin, nhưng lần này lại dở khóc dở cười. “Phương pháp đan dược Thánh Nguyên này mình có. Xem ra không thể dùng nó để luyện chế đan được và công pháp bình thường rồi, những cái này mình đều có. Tân Trạm nghĩ.
Hơn nữa Tần Trạm phát hiện, theo số lần mà mình thử tăng lên, ánh sáng của Vô Tự Thiên Thư càng ngày càng yếu. “Hấp thụ năng lượng của ảnh trắng, sau đó dùng năng lượng của ánh trăng để tạo ra các phương pháp sản xuất đan dược, vũ khí, hình nhân, những thứ tương tự khác.” Tần Trạm dần dần hiểu được cách sử dụng Vô Tự Thiên Thư “Đồ tốt." Tần Trạm thu hồi tâm tư, không nhịn được tán thưởng một tiếng.
Có thứ thú vị này, giống như có thêm một từ điển của giới võ đạo vậy, hơn nữa toàn bộ đều là kiểu không cần phải học trực tiếp.
Trở về Tần Môn.
Tân Hồng Phong lại đến nhà, nói về tình hình của Ngu Như Mỹ với Tần Trạm.
Dựa vào tính cách của Ngụ Như Mỹ, sau này nhất định sẽ lại trừng trị cái ác, Tần Trạm cần phải để cô ta được ban an ninh nhận định.
Tân Hồng Phong cũng rất nể mặt, ý chính là chỉ cần Ngu Như Mỹ không giết người vô tội, thì ban an ninh có thể bỏ qua tội lỗi, đồng thời cũng hy vọng Ngu Như Mỹ có thể hợp tác với ban an ninh.
Sau khi nói xong chuyện chính. “Chú Diệu, chủ có việc gì sao?”
Tần Trạm cười hỏi.
Hôm nay Phương Kính Diệu cũng Tần Hồng Phong đến đây, Tân Trạm còn cho là trùng hợp, nhưng nhìn thấy Phương Kính Diệu vẫn luôn ấp úng, dường như muốn nói gì đó. “Tần Trạm, đã hơn tháng nay Hiểu Điệp chưa về nhà rồi."
Phương Kính Diệu cười khổ nói: “Cũng không gọi được điện thoại, cho nên tôi định đến gặp nó." “Ông Diệu, không phải Hiểu Điệp về nhà rồi sao?" Tần Trạm ngẩn ra, sau khi anh trở về chưa nhìn thấy Phương Hiểu Điệp, anh còn đặc biệt hỏi Hứa Bắc Xuyên.
**********
“Tôi không biết cậu muốn ích lợi gì để trả thù cho con trai tôi, chỉ cần tôi có thể làm được, nhà họ Đổng chúng tôi nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ." Thường Tú Cầm hỏi. “Tôi không cần cái gì cả." Người đàn ông lắc đầu giống như trống bói. "Không cần cái gì cả?" Thường
Tú Cầm ngẩn ra
Người đàn ông mặt đen đặt cốc nước xuống, chắp tay lên trời. "Cậu Lâu đối với tôi ân trọng như núi, cậu ấy đã làm thay đổi vận mệnh của tôi, cho nên khi nghe thấy cậu ấy chết, tôi mới đến trả thù cho cậu ấy. “Con trai tôi đã từng cứu mạng cậu sao?" Thường Tú Cầm trợn to mắt, không thể tin nổi.
Bà ta biết rất rõ tính cách của con trai mình, người như nó không ra ngoài đắc tội với người khác thì thôi, còn cứu người sao? “Đúng vậy, cho nên hôm nay tôi đến đây để hỏi thăm rõ ràng về tin tức của hung thủ đã giết hại cậu Lâu, bà chỉ cần nói cho tôi biết là được.” Người đàn ông nói. “Hung thủ đã giết con trai tôi vô cùng tàn nhẫn, cậu không được nhẹ dạ, nhất định phải giết chết cậu ta, trả thù cho con trai tôi.” Thường Tú
Cầm vui mừng, lập tức lệnh cho người làm già lấy tư liệu của Tân Tram den. “Tần Trạm của Tần Môn." Nhìn bức ảnh của Tân Trạm trên tư liệu, người đàn ông mặt đen hừ một tiếng, sải bước đi. "Bà chủ, tên nhóc này đầu óc ngu sĩ, không biết có phải là đối thủ của Tân Trạm không?” Người làm già nói. "Hừ, cho dù thế nào, thì cho Tần Trạm nếm chút ghê tơm cũng được, hy vọng cậu ta có thể mang đầu của Tần Trạm về đây." Gương mặt của Thường Tú Cầm tràn đầy âm độc nói.
Trên vách núi Nam Canh.
Nhìn bóng dáng của Ngu Như Mỹ biến mất, Tân Trạm có chút thần thờ. Hy vọng lần sau gặp mặt, thân hình của Ngu Như Mỹ sẽ không cô độc như vậy nữa.
Đi xuống núi, Lý Ngọc Mai bước nhanh lên phía trước, báo cáo tình hình. “Thống lĩnh Trạm, thống lĩnh Trương... không, đã bắt được tên Trương Văn Chấn kia rồi."
Gương mặt Lý Ngọc Mai lộ ra một tia tức giận: “Thật sự bị anh nói trúng rồi, thống lĩnh Trương và tên Giác Mộc Thành kia quả nhiên là một bọn." "Hơn nữa mấy chuyện lúc trước, cũng là cũng là ông ta che đập giúp bọn họ hủy diệt chứng cứ, đúng là một con sâu mọt của ban an ninh chúng ta mà." "Làm tốt làm." Tần Trạm gật đâu. “Thống lĩnh Trạm, anh sẽ kể nhiệm ông ta, ở lại Nam Canh làm thống lĩnh ban an ninh sao?" Lý Ngọc Mai có chút mong chờ nói. “Sao có thể chứ. Tân Trạm cười nói. “Nói cũng phải."
Lý Ngọc Mai có chút thất vọng.
Đúng vậy, dựa vào tu vi của Tần Trạm, sao anh có thể ở lại một khu
Nam Canh nhỏ bé này chứ “Có điều tôi thấy cô rất tốt, tôi đã nói với Diệp Thiên Vọng, sắp sếp để cô tiếp nhận thống lĩnh ban an ninh của Nam Canh rồi." Tân Trạm khích lệ nói.
Lý Ngọc Mai nhất thời trợn tròn måt.
Cô ấy bởi vì tính cách hung dữ, căm thù kẻ ác, bảo vệ chính nghĩa, vẫn luôn tranh cãi với thống lĩnh Trương, bị chèn ép khắp nơi, mà Tần Trạm lại để cô ấy trở thành thống lĩnh mới, hoàn toàn thay đổi vận mệnh của cô ấy. "Cảm ơn thống lĩnh Trạm." Lý Ngọc Mai cảm động nói. “Tiếp tục giữ vững cách làm đúng." Tần Trạm khích lệ vỗ vai cô ấy.
Mặc dù Lý Ngọc Mai nói chuyện khó nghe, nhưng tích cách không xấu, quan trọng nhất là ghét cái ác, để cô ấy quản lý giới võ đạo của Nam Canh thì càng thích hợp hơn.
Chuyện đã được giải quyết xong, Tần Trạm ngồi máy bay trở về Tần Môn.
Lên máy bay, Tần Trạm nhằm mắt nghỉ ngơi, vô thức tiến vào trong thức hải. “Thời gian dài như vậy, chắc mày cũng tiêu hóa xong rồi chứ."
Tần Trạm nhìn Vô Tự Thiên Thư lơ lưng trên không thức hải.
Lúc trước thứ đồ này sau khi hấp thu hình nhân, thì giống như ăn no vậy, toàn thân tản ra kim quang, mặc kệ Tân Trạm triệu hồi, cũng không quan tâm.
Dường như nghe được lời trách mắng của Tân Trạm.
Bên ngoài Vô Tự Thiên Thư, kim quang chậm rãi suy yếu, sau đó biến mất.
Mặt Tần Trạm sáng lên, năm chặt cuộn giấy trong tay.
Nuốt chửng hình nhân đó, Vô Tự Thiên Thư này sẽ mang lại cho mình cái gì nhỉ?
Tần Trạm mở cuốn sách ra nhìn, quả nhiên nội dung bên trong đã thay đổi
Lúc trước trang đầu tiên bị bỏ trống, lúc này đã có thêm rất nhiều nội dung. Ánh mắt Tân Trạm rơi xuống, những thông tin này trực tiếp xông vào ý thức của anh. "Những cái này là
Tân Trạm chỉ cảm thấy trong đầu ầm ầm, trong nháy mắt liền biết rất nhiều thứ. "Cách tạo thành hình nhân hóa cảnh các cấp?” “Vô Tự Thiên Thư, hấp thụ vật chất bên ngoài, có thể suy ra phương thức tạo thành vật chất đó được sao?"
Tân Trạm vô cùng kinh ngạc, bây giờ anh có một loại cảm giác, chỉ cần có đủ nguyên liệu, mình cũng có thể lập tức lắp ráp thành hình nhân đó
Anh so sách thông tin trong đầu mình và hình nhân của đạo sĩ kia.
Ảnh phát hiện ra phương pháp quan đến hình nhân mà mình liên có được còn lợi hại hơn đạo sĩ kia. Nếu như được tạo ra, e rằng sẽ là thực lực hóa cảnh đỉnh phong. "Cũng có nghĩa là, không chỉ suy ra, mà còn kiểm tra lấp đầy chỗ thiếu khuyết, đưa ra phương pháp tốt nhất sao?" Ánh mắt Tần Trạm sáng rực lên.
Lúc trước mình còn muốn bắt đạo sĩ kia, để ông ta luyện chế vệ sĩ hình nhân cho Tân Môn, bây giờ mình cũng có thể tự làm được. "Con mẹ nó, cái này quá lợi hại rồi."
Tần Trạm hít một khí lạnh, hóa cảnh đỉnh phong đấy.
Nếu như hình nhân này được tạo ra, e rằng có rất ít người ở giới võ đạo này dám động đến mình.
Có điều lật xem nguyên liệu, Tần Trạm mới đáng tiếc phát hiện, nguyên liệu mà Vô Tự Thiên Thư đưa ra, hầu hết đều là thứ mà anh nghe nói đến thôi.
Có điều cũng may, nó cũng đưa ra một số vật phẩm thay thế. “Nếu tất cả đều được chế tạo theo các nguyên liệu thông thường nhất thì thực lực của hình nhân này, cũng chỉ có từ hóa cảnh ngũ phẩm đến hóa cảnh lục phẩm thôi.” Tân Trạm có chút tiếc nuối, có điều tạo ra yếu một chút cũng đã rất được rôi. “Có điều Vô Tự Thiên Thư này, nếu như có thể hấp thu được hình nhân, vậy thì thử xem cái khác xem
Tần Trạm trở lên tò mò, lấy ra một ít đan dược của phái Thánh Tuyền.
Các này không cần nghiền nhỏ, Vô Tự Thiên Thư trực tiếp nuốt vào.
Hơn nữa rất nhanh đã hấp thu hoàn toàn.
Tân Trạm lại nhận được thông tin, nhưng lần này lại dở khóc dở cười. “Phương pháp đan dược Thánh Nguyên này mình có. Xem ra không thể dùng nó để luyện chế đan được và công pháp bình thường rồi, những cái này mình đều có. Tân Trạm nghĩ.
Hơn nữa Tần Trạm phát hiện, theo số lần mà mình thử tăng lên, ánh sáng của Vô Tự Thiên Thư càng ngày càng yếu. “Hấp thụ năng lượng của ảnh trắng, sau đó dùng năng lượng của ánh trăng để tạo ra các phương pháp sản xuất đan dược, vũ khí, hình nhân, những thứ tương tự khác.” Tần Trạm dần dần hiểu được cách sử dụng Vô Tự Thiên Thư “Đồ tốt." Tần Trạm thu hồi tâm tư, không nhịn được tán thưởng một tiếng.
Có thứ thú vị này, giống như có thêm một từ điển của giới võ đạo vậy, hơn nữa toàn bộ đều là kiểu không cần phải học trực tiếp.
Trở về Tần Môn.
Tân Hồng Phong lại đến nhà, nói về tình hình của Ngu Như Mỹ với Tần Trạm.
Dựa vào tính cách của Ngụ Như Mỹ, sau này nhất định sẽ lại trừng trị cái ác, Tần Trạm cần phải để cô ta được ban an ninh nhận định.
Tân Hồng Phong cũng rất nể mặt, ý chính là chỉ cần Ngu Như Mỹ không giết người vô tội, thì ban an ninh có thể bỏ qua tội lỗi, đồng thời cũng hy vọng Ngu Như Mỹ có thể hợp tác với ban an ninh.
Sau khi nói xong chuyện chính. “Chú Diệu, chủ có việc gì sao?”
Tần Trạm cười hỏi.
Hôm nay Phương Kính Diệu cũng Tần Hồng Phong đến đây, Tân Trạm còn cho là trùng hợp, nhưng nhìn thấy Phương Kính Diệu vẫn luôn ấp úng, dường như muốn nói gì đó. “Tần Trạm, đã hơn tháng nay Hiểu Điệp chưa về nhà rồi."
Phương Kính Diệu cười khổ nói: “Cũng không gọi được điện thoại, cho nên tôi định đến gặp nó." “Ông Diệu, không phải Hiểu Điệp về nhà rồi sao?" Tần Trạm ngẩn ra, sau khi anh trở về chưa nhìn thấy Phương Hiểu Điệp, anh còn đặc biệt hỏi Hứa Bắc Xuyên.
Bình luận facebook