Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27 18
Chương 2718
“Uyên Nhi, em cũng muốn đi sao? Không băng ở bên ngoài đợi anh đi”
Tân Trạm chuẩn bị khí tức, đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào Tô Uyên cũng đã giao dịch thẻ ngọc, im lặng xuất hiện bên cạnh mình, anh không khỏi cười khổ một tiếng.
“Sao vậy, anh lo lắng em sẽ bị thương giống những người kia sao? Em sẽ không thế đâu” Tô Uyên tinh nghịch mỉm cười nói: “Anh yên tâm, em chỉ tiến vào xem, nếu như không làm gì được em sẽ không cố gắng”
“Vậy thì tốt, có chuyện gì hãy truyền âm cho anh, nếu như vì xúc động mà bị thương, anh sẽ không tha cho em”
Tân Trạm gật đầu, nắm lấy bàn tay ngọc của Tô Uyên, siết lòng bàn tay trơn bóng của cô, trêu chọc nói.
“Anh vẫn còn đánh cược với Sử Thi Vũ, vẫn là anh nên chú ý một chút đi”
Khuôn mặt xinh xắn của Tô Uyên ửng hồng, nhéo lại cánh †ay của Tân Trạm.
Mà một cảnh này bị Sử Thi Vũ bắt gặp, khiến trong lòng anh ta càng thêm bốc lên lửa giận.
Tô Uyên là Thánh nữ trong lòng anh ta, là anh ta muốn chiếm làm của riêng, bây giờ lại bị Tân Trạm chạm vào.
Tân Trạm anh đừng kiêu ngạo, đợi tôi thắng ván cược này, sẽ có thời gian nhìn khuôn mặt như mất đi người thân của anh!
Sử Thi Vũ nghiến răng nghiến lợi.
Ầm!
Mà vào lúc này, trên bảo tháp xuất hiện một tia sáng bay lên bầu trời.
Chính giữa cánh cửa lớn đang mở to ra cũng biến mất trong nháy mắt.
Rất nhiều tu sĩ ngoài cửa bỗng nhiên như sói đói vồ lấy con mồi, chen chúc bay vào trong bảo tháp.
Nhìn dáng vẻ giống như chỉ sợ không cướp được trước, chí bảo sẽ bị người khác lấy được.
Con người chính là như vậy, ngay cả khi nhìn thấy bao nhiêu người bên cạnh ngã xuống bên ngoài bảo tháp, nhưng khi chưa tự mình trải qua đau đớn đều sẽ cảm thấy bản thân không giống với mọi người.
Tân Trạm cũng không có dự định cố ý ở lại phía sau làm màu, dù sao cũng đã liên quan đến vụ cược với Sử Thi Vũ, theo nhóm người tiến vào trong, Tân Trạm chỉ cảm thấy hoa mắt.
Tô Uyên bên cạnh đã biến mất, mà mình đã bị đến trong một mảnh không gian hư vô.
Xung quanh tối tăm mờ mịt, nhìn không đến điểm cuối cùng, cũng nhìn không thấy những tu sĩ khác tiến vào.
“Tân Trạm, có cảm thấy có chút giống tháp thí luyện trước đây không?” Lúc này phù ma nói.
Tân Trạm cũng gật đầu, lần đó cũng là sau khi mọi người tiến vào, mỗi người sẽ ở một không gian khác nhau, nhưng trên thực tế vẫn là một khu vực giống nhau như cũ, chỉ là nhận được sự ảnh hưởng của huyễn trận.
“Nhưng cảm giác trong bảo tháp này cho tôi, vốn dĩ có một không gian khác, có lẽ là trận pháp càng cao thâm hơn.”
Tân Trạm suy nghĩ, bay nhanh vào bên trong.
Rất nhanh Tân Trạm đã nhìn thấy phía trước có người đứng lặng im, không phải một tu sĩ cùng tiến vào, mà là một ông lão áo trắng.
Ông lão này chỉ là một ảo ảnh, không có ý thức tự chủ, mà là đọc cho người tiến vào truyền thừa bảo tháp một số chỗ cần chú ý.
Tân Trạm không ngạc nhiên, vốn dĩ nơi này là nơi người đi sau của nhà họ Tăng thí luyện, chắc chắn sẽ có người giảng giải tất cả.
Nhưng anh không phải tới để thí luyện, vì vậy tùy ý nghe mấy câu đã dự định xuyên qua ông lão mà đi.
“Không đúng”
Nhưng chính vào lúc Tân Trạm chuẩn bị rời đi, trong lòng lại chấn động mãnh liệt, dừng bước chân lại.
“Lúc nãy mình đã bay lao lâu, tính khoảng cách có lẽ chỉ có mấy dặm chứ”
“Uyên Nhi, em cũng muốn đi sao? Không băng ở bên ngoài đợi anh đi”
Tân Trạm chuẩn bị khí tức, đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào Tô Uyên cũng đã giao dịch thẻ ngọc, im lặng xuất hiện bên cạnh mình, anh không khỏi cười khổ một tiếng.
“Sao vậy, anh lo lắng em sẽ bị thương giống những người kia sao? Em sẽ không thế đâu” Tô Uyên tinh nghịch mỉm cười nói: “Anh yên tâm, em chỉ tiến vào xem, nếu như không làm gì được em sẽ không cố gắng”
“Vậy thì tốt, có chuyện gì hãy truyền âm cho anh, nếu như vì xúc động mà bị thương, anh sẽ không tha cho em”
Tân Trạm gật đầu, nắm lấy bàn tay ngọc của Tô Uyên, siết lòng bàn tay trơn bóng của cô, trêu chọc nói.
“Anh vẫn còn đánh cược với Sử Thi Vũ, vẫn là anh nên chú ý một chút đi”
Khuôn mặt xinh xắn của Tô Uyên ửng hồng, nhéo lại cánh †ay của Tân Trạm.
Mà một cảnh này bị Sử Thi Vũ bắt gặp, khiến trong lòng anh ta càng thêm bốc lên lửa giận.
Tô Uyên là Thánh nữ trong lòng anh ta, là anh ta muốn chiếm làm của riêng, bây giờ lại bị Tân Trạm chạm vào.
Tân Trạm anh đừng kiêu ngạo, đợi tôi thắng ván cược này, sẽ có thời gian nhìn khuôn mặt như mất đi người thân của anh!
Sử Thi Vũ nghiến răng nghiến lợi.
Ầm!
Mà vào lúc này, trên bảo tháp xuất hiện một tia sáng bay lên bầu trời.
Chính giữa cánh cửa lớn đang mở to ra cũng biến mất trong nháy mắt.
Rất nhiều tu sĩ ngoài cửa bỗng nhiên như sói đói vồ lấy con mồi, chen chúc bay vào trong bảo tháp.
Nhìn dáng vẻ giống như chỉ sợ không cướp được trước, chí bảo sẽ bị người khác lấy được.
Con người chính là như vậy, ngay cả khi nhìn thấy bao nhiêu người bên cạnh ngã xuống bên ngoài bảo tháp, nhưng khi chưa tự mình trải qua đau đớn đều sẽ cảm thấy bản thân không giống với mọi người.
Tân Trạm cũng không có dự định cố ý ở lại phía sau làm màu, dù sao cũng đã liên quan đến vụ cược với Sử Thi Vũ, theo nhóm người tiến vào trong, Tân Trạm chỉ cảm thấy hoa mắt.
Tô Uyên bên cạnh đã biến mất, mà mình đã bị đến trong một mảnh không gian hư vô.
Xung quanh tối tăm mờ mịt, nhìn không đến điểm cuối cùng, cũng nhìn không thấy những tu sĩ khác tiến vào.
“Tân Trạm, có cảm thấy có chút giống tháp thí luyện trước đây không?” Lúc này phù ma nói.
Tân Trạm cũng gật đầu, lần đó cũng là sau khi mọi người tiến vào, mỗi người sẽ ở một không gian khác nhau, nhưng trên thực tế vẫn là một khu vực giống nhau như cũ, chỉ là nhận được sự ảnh hưởng của huyễn trận.
“Nhưng cảm giác trong bảo tháp này cho tôi, vốn dĩ có một không gian khác, có lẽ là trận pháp càng cao thâm hơn.”
Tân Trạm suy nghĩ, bay nhanh vào bên trong.
Rất nhanh Tân Trạm đã nhìn thấy phía trước có người đứng lặng im, không phải một tu sĩ cùng tiến vào, mà là một ông lão áo trắng.
Ông lão này chỉ là một ảo ảnh, không có ý thức tự chủ, mà là đọc cho người tiến vào truyền thừa bảo tháp một số chỗ cần chú ý.
Tân Trạm không ngạc nhiên, vốn dĩ nơi này là nơi người đi sau của nhà họ Tăng thí luyện, chắc chắn sẽ có người giảng giải tất cả.
Nhưng anh không phải tới để thí luyện, vì vậy tùy ý nghe mấy câu đã dự định xuyên qua ông lão mà đi.
“Không đúng”
Nhưng chính vào lúc Tân Trạm chuẩn bị rời đi, trong lòng lại chấn động mãnh liệt, dừng bước chân lại.
“Lúc nãy mình đã bay lao lâu, tính khoảng cách có lẽ chỉ có mấy dặm chứ”
Bình luận facebook