Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2387
Chương 2387
Ván bài này, ông ta đánh cược thắng rồi.
Nhưng Sí Ma cao hứng chưa được hai giây, cơ thể Tân Trạm chợt ngừng lại, sau đó anh đứng dậy.
“Tiền bối, tôi cảm thấy không đúng” Anh nhìn về phía Sí Ma bằng ánh mắt hoài nghỉ: “Nếu mục đích ban đầu của chiến trường Sát Lục là để giảm thiểu sự giết chóc giữa hai bên tiên và ma, vậy vì sao lại phải bố trí hàng loạt Tiên Tàng để hai bên tranh đoạt với nhau?”
“Đó đương nhiên là để thử các cậu, xem xem khi đối diện với lợi ích và dục vọng, liệu các cậu có nhịn được mà không đại khai sát giới không” Sí Ma trả lời.
“Vậy vì sao Sát Lục sẽ ban thưởng chứ không ban phạt?”
Tân Trạm chau mày hỏi lại.
“Đó không phải là phần thưởng, mà là phép thử dành cho các cậu. Đáng tiếc cậu đã lầm đường lạc lối” Sí Ma đối đáp trôi chảy.
Mục đích của chiến trường Sát Lục không phải để giết chóc, mọi thứ đều là phép thử của tiên nhân?
Tân Trạm ngẩn người, anh cảm giác không hợp lý chỗ nào đó, nhưng lại không giải thích được.
“Bản tôn thấy bản tính của cậu không xấu, trước kia lại không có quá nhiều tội nghiệt, vốn định cho cậu một cơ hội, không ngờ cậu lại ngu dốt không chịu hối cải. Đã thế cậu cứ ở yên đây chịu sự trừng phạt, tự kiểm điểm suốt ba nghìn năm đi”
Sí Ma thấy Tân Trạm lộ vẻ suy tư, trong lòng cảm thấy sốt ruột vô cùng. Ông ta hừ lạnh một tiếng, vươn tay thả xuống một phòng giam ngay bên cạnh Tân Trạm.
“Tân Trạm, tôi hỏi lại một lần cuối, cậu đã biết sai chưa?”
Sí Ma quát.
Nhưng vào ngay lúc này, Tân Trạm đột nhiên ngẩng đầu lên. Cuối cùng anh cũng nghĩ thông rồi.
“Tiền bối, tôi không nghĩ mình sai” Tân Trạm vừa dứt lời, Sí Ma lập tức cảm thấy hồi hộp.
“Giết chóc trăm vạn sinh linh, cậu còn cho rằng mình đúng?” Sí Ma quát to.
“Xin hỏi tiền bối, khi còn nhỏ có từng giết chết con kiến chưa? Khi lớn lên có từng ăn thịt không? Tu vi của ông vô cùng cường đại, vậy trên con đường tu luyện này, ông có từng ra tay sát hại những tu sĩ khác không? Hơn nữa, trong cuộc chiến tiên ma thượng cổ của các ông, số sinh linh chết đi nhiều không đếm xuể, khốc liệt gấp trăm nghìn lần tình hình lục địa bây giờ, vậy sao không thấy các ông trừng phạt những tiên tôn, ma tôn đó?” Cặp mắt trong trẻo của Tân Trạm nhìn thẳng về phía Sí Ma.
“Đúng là trong không gian tiên ma này tôi đã giết không ít †u sĩ và mãnh thú. Nhưng mãnh thú vốn là thứ vô tri, trong đầu chỉ biết giết chóc, thậm chí lúc đói bụng ngay cả đồng loại cũng có thể ăn vào bụng. Loại thú này, tôi giết chúng không có gì sai.
Còn về phần những tu sĩ kia, tôi chưa từng sát hại bất cứ tu sĩ vô tội nào. Đối phương muốn giết tôi, vậy tôi giết gã là chuyện thiên kinh địa nghĩa, tôi không nghĩ chuyện này là sai.
Cho nên, nếu tiền bối muốn bắt tôi quỳ xuống nhận tội, xin lỗi, tôi không đồng ý”
Sau đó, Tân Trạm đứng thẳng dậy trước mặt Sí Ma, đón nhận áp lực cao tận trời của ông ta.
“Được, rất tốt, nếu cậu đã ngu dốt không chịu hối cải như vậy, tôi sẽ nhốt cậu lại nghìn năm!”
Trong lòng Sí Ma vô cùng tức giận, ông ta rống lớn một tiếng, sau đó chĩa ra một ngón tay, phòng giam to lớn kia bay lên, đổ ầm về phía Tân Trạm.
“Tân Trạm, cậu đánh cược như vậy có phải quá mạo hiểm không?”
Phù Ma đứng trong đầu anh nhìn thấy nhà giam đổ xuống thì lo lắng nói.
“Dù gì cũng phải đánh cươcc một lần, tôi cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Chiến trường Sát Lục không phải như thế. Với lại, nếu ông ta thật sự muốn giam tôi tại đây, vậy tôi sẽ dùng thuật Phật độn để chạy trốn thử xem” Tân Trạm cắn răng, nói.
Khi Sí Ma xuất hiện, hai người vẫn không ngừng trao đổi với nhau, cuối cùng Tân Trạm đưa ra kết luận, đó là không thể nhận tội. Ngoại trừ nguyên nhân mà anh vừa nói, còn có một điểm quan trọng nữa, đó chính là tiên quyết do Thiên Hỏa Tiên Tôn để lại mà anh đã lấy được kia.
Ván bài này, ông ta đánh cược thắng rồi.
Nhưng Sí Ma cao hứng chưa được hai giây, cơ thể Tân Trạm chợt ngừng lại, sau đó anh đứng dậy.
“Tiền bối, tôi cảm thấy không đúng” Anh nhìn về phía Sí Ma bằng ánh mắt hoài nghỉ: “Nếu mục đích ban đầu của chiến trường Sát Lục là để giảm thiểu sự giết chóc giữa hai bên tiên và ma, vậy vì sao lại phải bố trí hàng loạt Tiên Tàng để hai bên tranh đoạt với nhau?”
“Đó đương nhiên là để thử các cậu, xem xem khi đối diện với lợi ích và dục vọng, liệu các cậu có nhịn được mà không đại khai sát giới không” Sí Ma trả lời.
“Vậy vì sao Sát Lục sẽ ban thưởng chứ không ban phạt?”
Tân Trạm chau mày hỏi lại.
“Đó không phải là phần thưởng, mà là phép thử dành cho các cậu. Đáng tiếc cậu đã lầm đường lạc lối” Sí Ma đối đáp trôi chảy.
Mục đích của chiến trường Sát Lục không phải để giết chóc, mọi thứ đều là phép thử của tiên nhân?
Tân Trạm ngẩn người, anh cảm giác không hợp lý chỗ nào đó, nhưng lại không giải thích được.
“Bản tôn thấy bản tính của cậu không xấu, trước kia lại không có quá nhiều tội nghiệt, vốn định cho cậu một cơ hội, không ngờ cậu lại ngu dốt không chịu hối cải. Đã thế cậu cứ ở yên đây chịu sự trừng phạt, tự kiểm điểm suốt ba nghìn năm đi”
Sí Ma thấy Tân Trạm lộ vẻ suy tư, trong lòng cảm thấy sốt ruột vô cùng. Ông ta hừ lạnh một tiếng, vươn tay thả xuống một phòng giam ngay bên cạnh Tân Trạm.
“Tân Trạm, tôi hỏi lại một lần cuối, cậu đã biết sai chưa?”
Sí Ma quát.
Nhưng vào ngay lúc này, Tân Trạm đột nhiên ngẩng đầu lên. Cuối cùng anh cũng nghĩ thông rồi.
“Tiền bối, tôi không nghĩ mình sai” Tân Trạm vừa dứt lời, Sí Ma lập tức cảm thấy hồi hộp.
“Giết chóc trăm vạn sinh linh, cậu còn cho rằng mình đúng?” Sí Ma quát to.
“Xin hỏi tiền bối, khi còn nhỏ có từng giết chết con kiến chưa? Khi lớn lên có từng ăn thịt không? Tu vi của ông vô cùng cường đại, vậy trên con đường tu luyện này, ông có từng ra tay sát hại những tu sĩ khác không? Hơn nữa, trong cuộc chiến tiên ma thượng cổ của các ông, số sinh linh chết đi nhiều không đếm xuể, khốc liệt gấp trăm nghìn lần tình hình lục địa bây giờ, vậy sao không thấy các ông trừng phạt những tiên tôn, ma tôn đó?” Cặp mắt trong trẻo của Tân Trạm nhìn thẳng về phía Sí Ma.
“Đúng là trong không gian tiên ma này tôi đã giết không ít †u sĩ và mãnh thú. Nhưng mãnh thú vốn là thứ vô tri, trong đầu chỉ biết giết chóc, thậm chí lúc đói bụng ngay cả đồng loại cũng có thể ăn vào bụng. Loại thú này, tôi giết chúng không có gì sai.
Còn về phần những tu sĩ kia, tôi chưa từng sát hại bất cứ tu sĩ vô tội nào. Đối phương muốn giết tôi, vậy tôi giết gã là chuyện thiên kinh địa nghĩa, tôi không nghĩ chuyện này là sai.
Cho nên, nếu tiền bối muốn bắt tôi quỳ xuống nhận tội, xin lỗi, tôi không đồng ý”
Sau đó, Tân Trạm đứng thẳng dậy trước mặt Sí Ma, đón nhận áp lực cao tận trời của ông ta.
“Được, rất tốt, nếu cậu đã ngu dốt không chịu hối cải như vậy, tôi sẽ nhốt cậu lại nghìn năm!”
Trong lòng Sí Ma vô cùng tức giận, ông ta rống lớn một tiếng, sau đó chĩa ra một ngón tay, phòng giam to lớn kia bay lên, đổ ầm về phía Tân Trạm.
“Tân Trạm, cậu đánh cược như vậy có phải quá mạo hiểm không?”
Phù Ma đứng trong đầu anh nhìn thấy nhà giam đổ xuống thì lo lắng nói.
“Dù gì cũng phải đánh cươcc một lần, tôi cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Chiến trường Sát Lục không phải như thế. Với lại, nếu ông ta thật sự muốn giam tôi tại đây, vậy tôi sẽ dùng thuật Phật độn để chạy trốn thử xem” Tân Trạm cắn răng, nói.
Khi Sí Ma xuất hiện, hai người vẫn không ngừng trao đổi với nhau, cuối cùng Tân Trạm đưa ra kết luận, đó là không thể nhận tội. Ngoại trừ nguyên nhân mà anh vừa nói, còn có một điểm quan trọng nữa, đó chính là tiên quyết do Thiên Hỏa Tiên Tôn để lại mà anh đã lấy được kia.
Bình luận facebook