• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Kim bài nhân sinh - Trần Danh (28 Viewers)

  • Chương 566: Cuộc chiến giữa những người đàn ông

Lúc tôi nói xong câu đó, Hồ Cẩm Tú tỏ rõ thái độ khinh thường, ông ấy nói: “Tôi rất ghét giọng điệu này của cậu. Một người thực sự trung thành với đức tin của mình thì dù có bị uy hiếp như thế nào cũng sẽ không phản bội lại niềm tin đó. Cho nên, hắn ta không xứng đáng được truy phong thành liệt sĩ, càng không xứng được gọi là anh hùng hi sinh vì tổ quốc. Bị uy hiếp dẫn tới phạm tội thì vẫn là phạm tội mà thôi”.

Tôi không kìm được mà bật cười lạnh, nói: “Ý của ngài là những người vì nhân dân mà đầu rơi máu chảy như chúng tôi, trong lúc bị vu oan, trong lúc người nhà của mình bị khống chế thì không được phép quan tâm đến an nguy của người nhà? Nên có ý thức hi sinh gia đình của mình vì nghĩa lớn? Lẽ nào đây chính là tư tưởng mà các ngài áp đặt lên người quân nhân? Anh ấy bảo vệ cho người dân mà các ngài yêu quý vậy các ngài có bảo vệ cho vợ con anh ấy không? Không hề! Nếu các ngài không làm được điều đó thì dựa vào đâu mà bắt anh ấy từ bỏ tất cả? Các ngài xứng đáng sao?”

Nói đến đây, trong lòng tôi tràn đầy căm phẫn.

Hồ Cẩm Tú nổi trận lôi đình, đập bàn đứng dậy, chỉ vào mặt tôi quát: “Láo xược! Thân là người quân nhân thì phải sẵn sàng hi sinh tất cả. Nếu không làm được như vậy thì không xứng làm quân nhân!”

“Nếu trong lúc đi gọi nhập ngũ ngài nói với mọi người rằng ‘các anh trở thành quân nhân thì bố mẹ con cái các anh có bị kẻ khác chĩa súng vào đầu thì các anh cũng không được phản kháng, phải biết từ bỏ gia đình của mình vì nghĩa lớn. Nếu ngài làm như vậy thì xem xem có ai muốn tòng quân không”, tôi cũng hăng máu quát lại.

Hồ Cẩm Tú gầm lên: “Đồ nông cạn! Loại người như cậu còn lâu mới làm được việc lớn!”

Tôi cười lạnh đáp: “Tôi cũng chưa từng nghĩ muốn làm việc lớn gì cả. Điều khiến tôi đi tới ngày hôm nay không phải là đại nghĩa các người hay nói mà là do cá nhân tôi có việc phải làm”.

Tôi biết Hồ Cẩm Tú, Tống Giang Sơn, còn cả Tô Sĩ Hạo bọn họ có tinh thần giác ngộ rất cao. Bọn họ có thể vì tổ quốc mà từ bỏ hết tất cả, nhưng tôi thì không làm được. Tôi chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ thay đổi được điều gì lớn lao, càng không nghĩ mình có thể thay đổi thế giới. Điều mà tôi muốn thay đổi trước giờ chỉ có cuộc sống của những người tôi quan tâm. Trong mắt họ, quan điểm của tôi có thể rất ích kỷ nhưng thế thì đã sao? Tôi chỉ là người bình thường, tôi cũng có những chấp niệm của riêng mình.

Thấy tôi không chịu thua, Hồ Cẩm Tú tức đến nỗi không nói nên lời. Tống Giang Sơn nãy giờ không nói gì nhưng thấy tình cảnh này đành vội vã giảng hòa: “Được rồi, được rồi, hai người đừng tranh cãi nữa. Anh Hồ, cậu ấy còn trẻ người non dạ, tư tưởng vẫn chưa được mài giũa. Hơn nữa, thời đại bây giờ đã khác, chúng ta thời đó đâu có được lựa chọn, phải ép bản thân mình từ bỏ tất cả. Còn bây giờ cuộc sống đã hòa bình yên ổn, những người trẻ tuổi bây giờ đều có quyền lựa chọn nên chưa từng nghĩ đến việc phải từ bỏ tất cả như vậy”.

Nghe vậy, Hồ Cẩm Tú thở dài, nhìn tôi nói: “Thực ra không phải tôi không thể đồng ý yêu cầu của cậu. Chỉ cần một câu nói của tôi là có thể giải quyết chuyện này. Có điều, tư tưởng của cậu khiến tôi không thể không nghi ngờ một việc. Đó chính là nếu như có kẻ lấy tính mạng của mẹ cậu hoặc Giai Âm để đe dọa thì liệu cậu có còn trung thành với chúng tôi hay không? Đến lúc đó liệu cậu có phản bội chúng tôi? Một người tôn sùng chủ nghĩa cá nhân như cậu thực sự đáng để chúng tôi tin tưởng sao?”

Tống Giang Sơn thấy Hồ Cẩm Tú nghi ngờ lòng trung thành của tôi thì vội vã định mở lời nói đỡ cho tôi. Hồ Cẩm Tú tỏ vẻ không vui, trừng mắt nhìn ông ấy khiến Tống Giang Sơn không dám nói gì nữa.

Tôi hít một hơi thật sâu, đáp: “Niềm tin của tôi chính là ‘Tống Giai Âm’ nên Tống Giai Âm tin tưởng vào điều gì thì tôi cũng tin vào điều đó. Nếu thực sự có một ngày như vậy … tôi sẽ tôn trọng quyết định của cô ấy. Sống hay chết đều do cô ấy định đoạt. Mẹ tôi cũng vậy, tôi sẽ để bà ấy quyết định vì tôi là con trai bà”.

Có lẽ Hồ Cẩm Tú không ngờ tôi lại trả lời như vậy nên nhìn tôi không chớp mắt. Ông ấy trầm ngâm một hồi rồi nói: “Tôi chưa từng gặp ai có tâm tư phức tạp mâu thuẫn như cậu”.

Tôi không nói gì cả, cũng không biết ông ấy đang khen hay là đang kháy tôi.

Tống Giang Sơn lúc này mới lên tiếng: “Còn không mau cảm ơn?”

Tôi lặng người, sau đó mới chợt hiểu ra Hồ Cẩm Tú đã đồng ý với tôi. Tôi lập tức cung kính hành lễ rồi nói: “Cảm ơn ngài đã giúp đỡ”.

Hồ Cẩm Tú nói: “Tôi đã đồng ý điều kiện của cậu, giờ cậu có thể nói cho tôi biết cậu định làm thế nào được chưa?”

Tôi gật đầu, nói ra kế hoạch của mình. Tôi nói với họ đến lúc đó sẽ gán cho Lý Nguyên Bảo thân phận là ‘nội gián’ để kiểm soát người xung quanh cậu ấy. Không chỉ có vậy, Hồ Cẩm Tú còn có thể phái thêm người chi viện. Dù sao đến lúc kế hoạch của tổ chức đứng sau lưng Bào Văn bị bại lộ thì mọi tội trạng sẽ quy về cho Lý Nguyên Bảo, tôi sẽ không dính dáng gì đến chuyện này nữa. Nếu như vậy, người của chúng tôi có thể mượn cơ hội này tiêu diệt được rất nhiều phần tử của tổ chức đó mà không khiến tôi bị bại lộ. Ngoài ra, có thể mượn cơ hội này để Lý Nguyên Bảo dứt khỏi tổ chức đó. Đến lúc đó, Lý Nguyên Bảo sẽ đem chứng cứ đưa cho Hồ Cẩm Tú.

Hồ Cẩm Tú gật đầu, cười đáp: “Nếu Lý Nguyên Bảo biết cậu muốn lợi dụng cậu ta thì cậu nghĩ cậu ta có còn biết ơn cậu không?”

Tôi hờ hững đáp: “Tôi không biết, có điều cậu ấy trách tôi cũng được, không trách tôi cũng chẳng sao. Tôi chỉ làm việc bản thân mình cho là đúng. Còn nữa, tôi hi vọng ngài có thể đồng ý với tôi một chuyện, đó chính là bảo vệ Lý Nguyên Bảo và giúp cậu ấy cai nghiện. Mặc dù cậu ấy đã phạm tội nhưng nếu lần này cậu ấy có thể giúp chúng ta tiêu diệt tổ chức này thì cũng coi như lấy công chuộc tội. Cho dù muốn xử cậu ấy thì cũng nên nương tay một chút”.

Hồ Cẩm Tú gật đầu, nói: “Không sai, cậu yên tâm. Chỉ cần cậu ta ngoan ngoãn nghe lời thì chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu ta”.

“Nếu đã như vậy, tôi xin phép đi trước, những việc còn lại mong ngài nhanh chóng sắp xếp”.

Tôi nói rồi chuẩn bị rời khỏi đó nhưng lại bị Hồ Cẩm Tú gọi lại. Ông ấy hờ hững nói: “Cậu làm mất chiếc điện thoại tôi đưa cho rồi sao?”

Tôi gật đầu, Hồ Cẩm Tú tỏ vẻ không vui mắng: “Cậu đúng là, đúng là dám nói thì cũng dám làm!”

Nói rồi, ông ấy đưa cho tôi một chiếc điện thoại vệ tinh, hỏi: “Cầm lấy, có biết dùng không?”

Tôi nói biết dùng, sau đó quay lưng đi khỏi. Sau lưng tôi, Tống Giang Sơn cũng từ biệt Hồ Cẩm Tú. Sau đó tôi nghe Hồ Cẩm Tú nói ông ấy biết Tống Giang Sơn muốn đi theo thì thầm to nhỏ vài câu với con rể tương lai của mình. Tống Giang Sơn vui vẻ bật cười, không phủ nhận. Trong lòng tôi bỗng thấy vui vui, xem ra Tống Giang Sơn đã thừa nhận thân phận của tôi rồi.

Nghĩ vậy, tôi cảm thấy tất cả những nguy hiểm mà mình phải đối mặt cũng không có gì to tát.

Không cần biết con đường phía trước gập ghềnh gian nan ra sao, tôi sẽ cưỡi gió đạp sóng, san bằng mọi chướng ngại vật!

Tôi và Tống Giang Sơn cùng rời khỏi biệt thự. Vừa ra khỏi đó, tôi vội vã hỏi: “Chú, vết thương của Giai Âm thế nào rồi ạ?”

Tống Giang Sơn nói: “Con bé rất ổn, cháu cứ yên tâm. Còn nữa, ông Nhĩ của cháu đã làm phẫu thuật nối xương cho cậu quý tử nhà họ Tô kia rồi. Mặc dù vết thương của cậu ấy nghiêm trọng nhưng chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt thì chân cậu ấy cũng không có gì đáng ngại nữa”.

Tôi thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy thì tốt rồi”.

Tống Giang Sơn cảm kích nói với tôi: “Trần Danh, cảm ơn cháu. Ông của Giai Âm nói nếu có cơ hội nhất định phải gặp cháu một lần, đích thân nói lời cảm ơn cháu. Ông còn nói chỉ cần cháu leo lên được tới vị trí ngang hàng với Giai Âm thì sẽ đồng ý cho hai đứa kết hôn”.

Trong lòng tôi chấn động, tôi cười nói: “Vậy là cháu đã có được sự công nhận của mọi người?”

“Thế nào? Cháu chê gia đình bác công nhận cháu quá sớm phải không?”, Tống Giang Sơn hiếm khi đùa với tôi như vậy.

Tôi vội nói: “Sao có thể như vậy chứ, đây là việc cháu cầu còn chẳng được nữa là. Chỉ là bỗng dưng được mọi người ưu ái như vậy cháu cũng hơi lo. Chú à, chú chuyển lời cho ông giúp cháu rằng ngày đó sẽ không còn xa đâu, bảo ông cứ rục rịch chuẩn bị của hồi môn cho cháu gái yêu của mình đi là vừa ạ”.

“Tên nhóc này, việc còn chưa đâu vào đâu mà đã tơ tưởng đến của hồi môn của Giai Âm rồi”, Tống Giang Sơn vờ tức giận đáp.

Tôi bật cười ha ha. Giờ đây khi đứng trước mặt ông ấy, tôi không còn cảm thấy áp lực như trước nữa. Tôi đùa lại: “Chú à, nhà cháu nghèo nên đến lúc đó chú phải chi mạnh tay vào nhé”.

Tống Giang Sơn đáp: “Cháu được lắm, để chú về mách Giai Âm, để nó biết được bộ mặt thật của cháu”.

Tôi đáp: “Cháu không sợ, có khi đến lúc đó Giai Âm còn đòi nhiều của hồi môn hơn cháu ấy chứ”.

Nói rồi, hai chúng tôi nhìn nhau bật cười sảng khoái. Sau đó, chúng tôi không nói đùa với nhau nữa, Tống Giang Sơn nói với tôi: “Mặc dù kế hoạch của bọn cháu rất hoàn hảo, nhưng trên đời này có quá nhiều chuyện khó lường cho nên cháu nhất định phải cẩn thận. Chú thực sự không muốn con gái mình đau lòng”.

Tôi nghiêm mặt lại đáp: “Chú, chú cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ khải hoàn trở về. Cháu sẽ không phụ sự chờ đợi của Giai Âm”.

Tống Giang Sơn mỉm cười nhưng sau đó lại thở dài vẻ bất lực nói: “Đúng là chú đã già rồi, trước đây đâu có lắm lời như vậy. Vậy mà bây giờ lại bắt đầu lo lắng đủ thứ chuyện”.

Tôi cười nói: “Cháu không nghĩ là do tuổi tác, có lẽ chú ngày càng giàu tình cảm hơn lúc trước”.

“Ý cháu là hồi trước chú lạnh lùng vô tình sao?”

“Cái này … còn phải tùy thuộc vào cách nghĩ của chú”.

“Tên nhóc này … “

“Ha ha ha”.

Hai chúng tôi vui vẻ cười đùa, cảm giác như khoảng cách giữa tôi và chú Tống đã được kéo gần lại rất nhiều.

Tống Giang Sơn nói chú ấy phải đi rồi, tôi dõi mắt theo tiễn chú ấy đi khỏi. Sau đó, tôi ngẩng đầu lên nhìn vào bụi cỏ đối diện, lạnh lùng nói: “Hồ thiếu gia, hóa ra thiếu gia lại thích trò chơi rình rập như vậy”.

Hồ Diệu Vi bước ra từ trong bụi cỏ. Hắn ta lạnh lùng nhìn tôi rồi lạnh lùng nói: “Đừng vội đắc ý”.

Tôi thờ ơ hỏi lại: “Đắc ý gì vậy?”

Thấy dáng vẻ giả vờ không hiểu của tôi, Hồ Diệu Vi càng thêm tức giận, hắn ta nói: “Đừng nghĩ người nhà họ Tống thực sự công nhận mày. Nói cho mà biết, nếu mày thực sự ở bên cạnh Giai Âm thì đối với cô ấy chính là một nỗi nhục. Nhà họ Tống cũng sẽ trở thành trò cười của giới thượng lưu. Mày thực sự nghĩ nhà họ Tống sẽ để cho gia tộc mình bị người đời cười nhạo như vậy sao?”

Hắn ta nói rồi sáp lại gần tôi, nói tiếp: “Nhà họ Tống chỉ vì muốn mày bán mạng vì tổ quốc, muốn lợi dụng mày nên mới tỏ vẻ tán thưởng mày thôi. Thật đáng thương, đừng có ngây thơ mà nghĩ rằng cóc ghẻ như mày có thể cưới được Tống Giai Âm”.

Tôi cười lạnh đáp: “Nếu anh đã thích tự mình gạt mình như vậy thì tôi sẽ để anh tận mắt chứng kiến tôi dùng kiệu hồng mười dặm rước cô ấy qua cửa như thế nào, tôi trở thành niềm tự hào của nhà họ Tống như thế nào. Hồ Diệu Vi, anh nghĩ mình có điểm xuất phát cao hơn tôi thì có thể tùy tiện giẫm đạp lên tôi sao? Sẽ có một ngày, tôi sẽ cho anh hiểu rõ một chuyện. Đó chính là, ngoài xuất thân cao quý ra thì anh chẳng có gì hơn tôi. Tôi sẽ đứng trên anh, để anh phải cung kính gọi tôi một tiếng ‘anh Danh’, gọi Giai Âm một tiếng ‘chị dâu’.

Lời tôi nói làm Hồ Diệu Vi tức điên, hắn ta nghiến chặt răng nói: “Ăn nói hàm hồ! Người nên nói những câu này là tao mới đúng! Trần Danh, mày cứ đợi đấy!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom