Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 565: Điều kiện của tôi
Con trai của anh Phát đột nhiên xuất hiện khiến tôi có phần kinh ngạc. Tôi chợt nghĩ, sao lại có chuyện trùng hợp như thế được? Vì vậy, tôi bèn nhìn người này bằng ánh mắt cảnh giác. Gương mặt cậu ấy trông chẳng có nét nào giống anh Phát nên càng khiến tôi nghi ngờ hơn: “Cậu nói gì? Tôi không hiểu”.
Trước đó tôi nói rất nhỏ, tôi chắc chắn cậu ấy không nghe thấy tôi nói gì. Cậu ấy lại càng không thể nào biết anh Phát được tôi gọi là ‘anh hùng quốc dân’. Thế là tôi bắt đầu hoài nghi, liệu người này có phải do tổ chức đứng sau Bào Văn phái đến thăm dò tôi hay không? Nghĩ đến đây, tôi lại thêm phần cảnh giác.
Cậu ấy nói với tôi bằng vẻ chân thành: “Bố tôi tên Lý Phát Tài, còn tôi là Lý Nguyên Bảo. Anh có thể nhờ người điều tra xác nhận về mối quan hệ của bố con chúng tôi. Tôi tin anh có khả năng làm điều đó, cũng sẽ không dám gạt anh”.
Tôi nheo mắt nhìn cậu ấy, hỏi với giọng thăm dò: “Cứ cho là cậu nói thật đi. Nhưng bố cậu là kẻ buôn ma túy, có oan khuất gì để rửa sạch kia chứ?”
Lý Nguyên Bảo khẩn thiết nhìn tôi: “Trước đây bố tôi là quân nhân. Ông ấy trà trộn vào làm nội gián nhằm tìm ra kẻ đứng sau băng đảng này. Nhưng ông ấy bị lợi dụng, hại chết nhiều chiến hữu nên bị xem như kẻ phản bội. Lâm vào đường cùng, ông ấy vì tôi và mẹ tôi nên đành vứt bỏ tín ngưỡng của mình, làm một kẻ buôn ma túy”.
Nói đến đây, vẻ đau thương khổ sở hiện rõ trên gương mặt cậu ấy.
Lý Nguyên Bảo không giống như đang giả vờ. Nhưng bản thân tôi cũng là một diễn viên đại tài, làm sao có thể dễ dàng tin tưởng cậu ấy như thế? Biết đâu Lý Nguyên Bảo cũng giỏi ngụy trang thì sao? Nghĩ đến đây, tôi tiếp tục nói bằng giọng khinh thường: “Ý của cậu là, bố cậu trước đây là lính, có ý định hãm hại tổ chức? Nếu thế thì chúng tôi chính là kẻ địch, sao tôi phải giúp bố cậu minh oan? Còn nữa, lập trường của tôi và quân nhân đối lập nhau. Cậu muốn tôi rửa oan giúp bố cậu? Não cậu có vấn đề à?”
Dứt lời, tôi móc súng ra, chĩa vào đầu Lý Nguyên Bảo. Cậu ấy từ từ nhắm mắt lại, không hề sợ hãi. Tôi lạnh lùng cất lời: “Cậu muốn minh oan cho bố, có phải đồng nghĩa với việc cậu không trung thành với tổ chức hay không? Nếu đúng là thế, để cậu sống chẳng khác gì giữ lại mầm mống tai họa. Cậu nói thử xem, tôi có giết cậu không?”
Lý Nguyên Bảo thấp giọng đáp: “Anh sẽ không giết tôi. Tôi nói thật cho anh biết vậy. Ban đầu khi anh muốn tìm người giúp anh che giấu về việc hút ma túy, bố đã nói nhỏ với tôi ‘cơ hội đến rồi’, sau đó xông ra. Vào giây phút đó, tôi đã biết anh cũng là nội gián như bố. Anh hoàn toàn không phải là gián điệp được bọn họ cài vào quân đội. Anh gạt được cả tổ chức, cũng không thể qua mặt bố tôi. Vì trên người anh phảng phất hình bóng thuở ban đầu của ông ấy”.
Nghe xong những lời đó, tôi cảm thấy rất đỗi bất ngờ. Khi ấy tôi cũng đoán anh Phát cố tình giúp tôi tháo chạy nên mới xông ra, giúp tôi che đậy khi bị ép hút số ma túy đó. Nhưng tôi không ngờ anh ấy còn nhắn lại một câu như thế với Lý Nguyên Bảo. Dẫu vậy, tôi vẫn không dám chắc chắn về thân phận của cậu ấy. Tôi nói: “Bố cậu nghĩ nhiều quá rồi, cậu cũng thế thôi. Đi chết đi”.
Vừa nói, tôi vừa bóp cò. Nhưng Lý Nguyên Bảo không hề tránh, dường như cậu ấy đã hạ quyết tâm rồi.
Tiếng bóp cò vang lên nhưng chẳng có tiếng nổ nào cả, vì đây là một khẩu súng không có đạn. Khẩu có đạn nằm trên tay còn lại đặt sau lưng tôi. Tôi đưa mắt nhìn Lý Nguyên Bảo. Cậu ấy thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn tôi: “Anh Hải, bây giờ anh tin tôi rồi chứ?”
Lý Nguyên Bảo không thể biết súng trong tay tôi không có đạn, vì vậy vừa nãy cậu ấy thật sự có dự định để tôi giết chết. Có như thế, mới khiến tôi chắc chắn cậu ấy không phải đang diễn trò. Tôi rút súng lại: “Đứng dậy đi”.
Lý Nguyên Bảo vội vàng bò dậy từ dưới đất. Tôi hỏi cậu ấy: “Cậu không sợ tôi bắn chết cậu thật à?”
Lý Nguyên Bảo nở một nụ cười đầy mệt mỏi với tôi. Sau đó cậu ấy xoay người, nhìn ảnh bố mình trên bia mộ rồi cất lời: “Trước khi tới đây, tôi đã không nghĩ mình sẽ toàn mạng. Tôi nghĩ cả rồi, nếu bố không nhìn lầm anh, vậy ông ấy sẽ có hy vọng được minh oan, tôi cũng được hời. Còn nếu như ông ấy nhìn lầm anh, cùng lắm tôi mất cái mạng này thôi. Dù sao thì bố mẹ đều đã không còn, tôi lại bị ma túy hủy hoại, thôi thì chết cũng là một cách giải thoát. Nói thật lòng, nếu không phải vì muốn rửa oan cho bố, tôi đã bất chấp tất cả đi báo thù sau cái chết của ông ấy rồi. Động lực sống duy nhất của tôi chính là rửa sạch hàm oan giúp bố, ‘khoác lại’ quân trang cho ông ấy”.
Dáng vẻ nghiêm túc ấy của Lý Nguyên Bảo khiến tôi như được nhìn thấy dáng vẻ cố chấp rửa sạch tội danh cho bố của bản thân mình. Vào chính khoảnh khắc ấy, trong lòng tôi chợt trào dâng một thứ cảm giác ‘đồng bệnh tương lân’. Tôi lập tức cảm thấy đồng cảm với Lý Nguyên Bảo. Hít một hơi thuốc lá, tôi nghe Lý Nguyên Bảo cất lời: “Có lẽ anh sẽ cảm thấy bố tôi sau cùng cũng sa đọa, không có tư cách được minh oan. Nhưng ông ấy thật sự bị ép vào đường cùng. Mấy năm nay, ông ấy luôn lén ghi lại thông tin có được từ băng đảng này, cả chi tiết về mỗi lần giao dịch rồi ghi âm các thứ. Ông ấy có chứng cứ, nhưng lại không biết giao cho ai, cũng không biết tin ai. Thế nên mọi chuyện cứ kéo dài như vậy. Chỉ mong một ngày nào đó, sẽ có một người chính nghĩa đem lại hy vọng cho ông ấy”.
Nói đến đây, cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khẩn thiết: “Cảm ơn anh, đã giúp bố tôi thấy được hy vọng!”
Nói thật thì trong lòng tôi cảm thấy rất hổ thẹn khi nghe những lời đó. Là một quân nhân, tôi không hề có được sự giác ngộ cao thượng như anh Phát. Mọi thứ tôi đang làm không hoàn toàn vì nhiệm vụ, hơn hết là vì tôi muốn tiến một bước gần hơn đến chuyện mà mình phải làm trong tương lai. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự kính trọng mà tôi dành cho anh Phát. Ngẫm lại, nếu tôi là anh ấy, có lẽ tôi sẽ mãi mãi chìm trong bóng tối.
Tôi vỗ vai Lý Nguyên Bảo, đoạn bảo: “Cậu nói bố cậu có chứng cứ và tư liệu vận chuyển hàng hóa của băng đảng này?”
Lý Nguyên Bảo gật đầu. Tôi nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Tôi có cách giúp bố cậu rửa oan. Nhưng cách này rất mạo hiểm. Cậu phải bảo đảm dốc toàn lực phối hợp với tôi mới được.
Lý Nguyên Bảo vội vàng vỗ ngực đáp: “Anh yên tâm. Tôi nhất định sẽ dốc hết sức phối hợp với anh. Thành công hay không cũng được. Chỉ cần anh vì bố tôi mạo hiểm, tôi đã cảm kích suốt đời rồi. Dù tôi có chết đi, tôi cũng sẽ phù hộ cho anh”.
Ánh mắt chân thành ấy của Lý Nguyên Bảo khiến tôi tự hỏi, một cậu nhóc ngoan như vậy sao lại dính phải ma túy kia chứ? Nghe tôi hỏi tuổi tác, cậu ấy bảo năm nay đã tròn hai mươi ba. Dứt lời, trông cậu ấy có chút chán nản. Miệng ngậm thuốc lá, Lý Nguyên Bảo vừa đi vừa kể cho tôi nghe về chuyện nhà cậu ấy. Thì ra ban đầu khi bố cậu ấy nhận nhiệm vụ, đã bừng bừng nhiệt huyết trà trộn vào băng đảng này để làm nội gián. Lý Nguyên Bảo và mẹ cậu ấy không hề biết gì về chuyện này. Mãi đến sau này, có người tìm đến, bắt giam họ rồi ép họ tiêm ma túy. Tới khi nghiện rồi, họ mới được đưa đến gặp anh Phát.
Khi ấy anh Phát đã bị đối phương lợi dụng, hại chết rất nhiều chiến hữu, còn bị gán tội danh ‘phản bội’. Anh ấy muốn liều lĩnh cầm chứng cứ đến bộ phận liên quan để đòi lại công bằng. Nhưng vì vợ con đều đang bị khống chế nên anh ấy đành phải thỏa hiệp. Băng đảng này không giết chết anh Phát vì biết trong tay anh ấy có chứng cứ. Nhưng vì không tìm được nơi cất giấu chứng cứ nên bọn chúng không dám mạo hiểm giết anh ấy.
Sau cùng, anh Phát quyết định hạ mình, thề rằng sẽ làm việc cho băng đảng này, còn chứng minh lòng trung thành với bọn chúng. Anh ấy sống chết không thừa nhận mình giữ chứng cứ bất lợi đối với băng đảng, nên cấp trên đồng ý cho anh ấy cho anh ấy một thời gian làm việc để chứng minh sự trung thành. Thế nhưng, cái giá của việc này chính là anh Phát đã mất đi người vợ mà anh ấy yêu thương sâu đậm.
Nhắc đến mẹ, tâm trạng của Lý Nguyên Bảo trở nên kích động vô cùng. Cậu ấy nói: “Lúc đó có người chĩa súng vào đầu mẹ tôi, bắt bố giao chứng cứ ra. Bố tôi vừa gập đầu vừa nói mình không hề giữ chứng cứ gì. Kết quả là đối phương đã thật sự nổ súng. Tôi mãi mãi không quên được dáng vẻ của mẹ trong giây phút lâm chung. Dáng vẻ hoảng hốt đầy bất lực ấy của mẹ khiến tôi gặp ác mộng đến tận bây giờ. Nói thật lòng, khi ấy tôi rất hận bố. Tôi cứ nghĩ mãi, sao ông ấy có chứng cứ mà lại không chịu giao ra. Về sau tôi mới hiểu, ông ấy không làm vậy vì biết rằng một khi giao chứng cứ thì cả ba chúng tôi đều sẽ chết. Thế nên, ông ấy không dám giao ra. Bố nói rằng, mẹ tôi sống cũng được, tôi sống cũng được, ít nhất phải có một người còn sống”.
Nói xong, Lý Nguyên Bảo vội lau nước mắt. Cậu ấy kể với tôi: “Tôi đã sống. Nhưng tôi của khoảng thời gian ấy, người không ra người, ma cũng chẳng ra ma. Vì ma túy, tôi thậm chí còn bị bọn chúng đem ra để khống chế và đối phó với bố. Khi ấy tôi không đủ sức kháng cự, chỉ cần được thỏa cơn nghiện, tôi sẽ nghe lời bọn chúng làm mọi thứ. Tôi giúp chúng nhận hàng, còn từng giết người vô tội. Chứng kiến tôi sa lầy như vậy đã khiến bố già đi rất nhanh. Tôi bắt đầu dốc sức làm việc cho cấp trên, phục tùng mệnh lệnh của họ, rồi nhận được sự tín nhiệm của anh em, giành được vị trí đại ca của một chi nhánh. Địa vị được nâng cao nên tôi cũng không còn bị khống chế mọi lúc mọi nơi nữa. Tôi cũng không cần phát điên mỗi khi lên cơn nghiện, vì tôi không thiếu những thứ đó. Bố không muốn tôi bị khống chế nữa nên cũng đã chuẩn bị hàng đầy đủ cho tôi”.
Lý Nguyên Bảo lau nước mắt thêm lần nữa, giọng nghẹn ngào: “Bố tôi không dơ bẩn. Dơ bẩn là tôi, là thế giới này”.
Tôi nhìn cậu ấy, đáp lời: “Không sao. Thế giới này bẩn rồi thì chúng ta vẫn có thể lau sạch nó. Yên tâm đi, tôi sẽ lấy lại công bằng cho bố cậu”.
…
Sáng sớm hôm sau, tôi đi tìm Hồ Cẩm Tú. Không ngờ Tống Giang Sơn cũng ở đó. Tôi chào ông ấy, sau đó nói với Hồ Cẩm Tú về nhiệm vụ mà tôi nhận được.
Hồ Cẩm Tú lãnh đạm nói: “Tôi nhận được tin rồi, chỉ là vẫn chưa nghĩ ra phương án hoàn hảo. Tôi không biết đối phương sẽ phái bao nhiêu người đến, cũng không rõ phe ta nên bố trí bao nhiêu người mới phù hợp. Nếu cho người mai phục, bao vây bọn họ từ bên ngoài, e rằng họ sẽ biết cậu đã tiết lộ thông tin bọn họ chuẩn bị nội ứng ngoại hợp. Vậy, cậu có cách nào hay không?”
Tôi trả lời: “Báo cáo, tôi đã có đối sách rồi. Nhưng trước hết, tôi hy vọng ngài sẽ đồng ý một điều kiện của tôi”.
“Điều kiện gì?” Hồ Cẩm Tú nheo mắt, tựa như rất không hài lòng với việc tôi ra điều kiện.
Tôi khẽ đáp: “Tôi muốn truy phong liệt sĩ cho một người”.
Hồ Cẩm Tú có phần kinh ngạc, hỏi tôi danh tính người đó. Tôi bèn kể cho ông ấy về chuyện nhà Lý Nguyên Bảo. Sau khi nghe xong, Hồ Cẩm Tú im lặng một hồi mới cất lời: “Có rơi vào đường cùng đi nữa thì Lý Phát Tài vẫn là kẻ đã phạm tội, đúng không?”
“Một quân nhân trung thành với đất nước, với tín ngưỡng của mình phải bước vào con đường không thể quay đầu lại. Kẻ phạm tội không phải anh ấy, mà là chính đất nước này”. Tôi lạnh lùng trả lời.
Trước đó tôi nói rất nhỏ, tôi chắc chắn cậu ấy không nghe thấy tôi nói gì. Cậu ấy lại càng không thể nào biết anh Phát được tôi gọi là ‘anh hùng quốc dân’. Thế là tôi bắt đầu hoài nghi, liệu người này có phải do tổ chức đứng sau Bào Văn phái đến thăm dò tôi hay không? Nghĩ đến đây, tôi lại thêm phần cảnh giác.
Cậu ấy nói với tôi bằng vẻ chân thành: “Bố tôi tên Lý Phát Tài, còn tôi là Lý Nguyên Bảo. Anh có thể nhờ người điều tra xác nhận về mối quan hệ của bố con chúng tôi. Tôi tin anh có khả năng làm điều đó, cũng sẽ không dám gạt anh”.
Tôi nheo mắt nhìn cậu ấy, hỏi với giọng thăm dò: “Cứ cho là cậu nói thật đi. Nhưng bố cậu là kẻ buôn ma túy, có oan khuất gì để rửa sạch kia chứ?”
Lý Nguyên Bảo khẩn thiết nhìn tôi: “Trước đây bố tôi là quân nhân. Ông ấy trà trộn vào làm nội gián nhằm tìm ra kẻ đứng sau băng đảng này. Nhưng ông ấy bị lợi dụng, hại chết nhiều chiến hữu nên bị xem như kẻ phản bội. Lâm vào đường cùng, ông ấy vì tôi và mẹ tôi nên đành vứt bỏ tín ngưỡng của mình, làm một kẻ buôn ma túy”.
Nói đến đây, vẻ đau thương khổ sở hiện rõ trên gương mặt cậu ấy.
Lý Nguyên Bảo không giống như đang giả vờ. Nhưng bản thân tôi cũng là một diễn viên đại tài, làm sao có thể dễ dàng tin tưởng cậu ấy như thế? Biết đâu Lý Nguyên Bảo cũng giỏi ngụy trang thì sao? Nghĩ đến đây, tôi tiếp tục nói bằng giọng khinh thường: “Ý của cậu là, bố cậu trước đây là lính, có ý định hãm hại tổ chức? Nếu thế thì chúng tôi chính là kẻ địch, sao tôi phải giúp bố cậu minh oan? Còn nữa, lập trường của tôi và quân nhân đối lập nhau. Cậu muốn tôi rửa oan giúp bố cậu? Não cậu có vấn đề à?”
Dứt lời, tôi móc súng ra, chĩa vào đầu Lý Nguyên Bảo. Cậu ấy từ từ nhắm mắt lại, không hề sợ hãi. Tôi lạnh lùng cất lời: “Cậu muốn minh oan cho bố, có phải đồng nghĩa với việc cậu không trung thành với tổ chức hay không? Nếu đúng là thế, để cậu sống chẳng khác gì giữ lại mầm mống tai họa. Cậu nói thử xem, tôi có giết cậu không?”
Lý Nguyên Bảo thấp giọng đáp: “Anh sẽ không giết tôi. Tôi nói thật cho anh biết vậy. Ban đầu khi anh muốn tìm người giúp anh che giấu về việc hút ma túy, bố đã nói nhỏ với tôi ‘cơ hội đến rồi’, sau đó xông ra. Vào giây phút đó, tôi đã biết anh cũng là nội gián như bố. Anh hoàn toàn không phải là gián điệp được bọn họ cài vào quân đội. Anh gạt được cả tổ chức, cũng không thể qua mặt bố tôi. Vì trên người anh phảng phất hình bóng thuở ban đầu của ông ấy”.
Nghe xong những lời đó, tôi cảm thấy rất đỗi bất ngờ. Khi ấy tôi cũng đoán anh Phát cố tình giúp tôi tháo chạy nên mới xông ra, giúp tôi che đậy khi bị ép hút số ma túy đó. Nhưng tôi không ngờ anh ấy còn nhắn lại một câu như thế với Lý Nguyên Bảo. Dẫu vậy, tôi vẫn không dám chắc chắn về thân phận của cậu ấy. Tôi nói: “Bố cậu nghĩ nhiều quá rồi, cậu cũng thế thôi. Đi chết đi”.
Vừa nói, tôi vừa bóp cò. Nhưng Lý Nguyên Bảo không hề tránh, dường như cậu ấy đã hạ quyết tâm rồi.
Tiếng bóp cò vang lên nhưng chẳng có tiếng nổ nào cả, vì đây là một khẩu súng không có đạn. Khẩu có đạn nằm trên tay còn lại đặt sau lưng tôi. Tôi đưa mắt nhìn Lý Nguyên Bảo. Cậu ấy thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn tôi: “Anh Hải, bây giờ anh tin tôi rồi chứ?”
Lý Nguyên Bảo không thể biết súng trong tay tôi không có đạn, vì vậy vừa nãy cậu ấy thật sự có dự định để tôi giết chết. Có như thế, mới khiến tôi chắc chắn cậu ấy không phải đang diễn trò. Tôi rút súng lại: “Đứng dậy đi”.
Lý Nguyên Bảo vội vàng bò dậy từ dưới đất. Tôi hỏi cậu ấy: “Cậu không sợ tôi bắn chết cậu thật à?”
Lý Nguyên Bảo nở một nụ cười đầy mệt mỏi với tôi. Sau đó cậu ấy xoay người, nhìn ảnh bố mình trên bia mộ rồi cất lời: “Trước khi tới đây, tôi đã không nghĩ mình sẽ toàn mạng. Tôi nghĩ cả rồi, nếu bố không nhìn lầm anh, vậy ông ấy sẽ có hy vọng được minh oan, tôi cũng được hời. Còn nếu như ông ấy nhìn lầm anh, cùng lắm tôi mất cái mạng này thôi. Dù sao thì bố mẹ đều đã không còn, tôi lại bị ma túy hủy hoại, thôi thì chết cũng là một cách giải thoát. Nói thật lòng, nếu không phải vì muốn rửa oan cho bố, tôi đã bất chấp tất cả đi báo thù sau cái chết của ông ấy rồi. Động lực sống duy nhất của tôi chính là rửa sạch hàm oan giúp bố, ‘khoác lại’ quân trang cho ông ấy”.
Dáng vẻ nghiêm túc ấy của Lý Nguyên Bảo khiến tôi như được nhìn thấy dáng vẻ cố chấp rửa sạch tội danh cho bố của bản thân mình. Vào chính khoảnh khắc ấy, trong lòng tôi chợt trào dâng một thứ cảm giác ‘đồng bệnh tương lân’. Tôi lập tức cảm thấy đồng cảm với Lý Nguyên Bảo. Hít một hơi thuốc lá, tôi nghe Lý Nguyên Bảo cất lời: “Có lẽ anh sẽ cảm thấy bố tôi sau cùng cũng sa đọa, không có tư cách được minh oan. Nhưng ông ấy thật sự bị ép vào đường cùng. Mấy năm nay, ông ấy luôn lén ghi lại thông tin có được từ băng đảng này, cả chi tiết về mỗi lần giao dịch rồi ghi âm các thứ. Ông ấy có chứng cứ, nhưng lại không biết giao cho ai, cũng không biết tin ai. Thế nên mọi chuyện cứ kéo dài như vậy. Chỉ mong một ngày nào đó, sẽ có một người chính nghĩa đem lại hy vọng cho ông ấy”.
Nói đến đây, cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khẩn thiết: “Cảm ơn anh, đã giúp bố tôi thấy được hy vọng!”
Nói thật thì trong lòng tôi cảm thấy rất hổ thẹn khi nghe những lời đó. Là một quân nhân, tôi không hề có được sự giác ngộ cao thượng như anh Phát. Mọi thứ tôi đang làm không hoàn toàn vì nhiệm vụ, hơn hết là vì tôi muốn tiến một bước gần hơn đến chuyện mà mình phải làm trong tương lai. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự kính trọng mà tôi dành cho anh Phát. Ngẫm lại, nếu tôi là anh ấy, có lẽ tôi sẽ mãi mãi chìm trong bóng tối.
Tôi vỗ vai Lý Nguyên Bảo, đoạn bảo: “Cậu nói bố cậu có chứng cứ và tư liệu vận chuyển hàng hóa của băng đảng này?”
Lý Nguyên Bảo gật đầu. Tôi nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Tôi có cách giúp bố cậu rửa oan. Nhưng cách này rất mạo hiểm. Cậu phải bảo đảm dốc toàn lực phối hợp với tôi mới được.
Lý Nguyên Bảo vội vàng vỗ ngực đáp: “Anh yên tâm. Tôi nhất định sẽ dốc hết sức phối hợp với anh. Thành công hay không cũng được. Chỉ cần anh vì bố tôi mạo hiểm, tôi đã cảm kích suốt đời rồi. Dù tôi có chết đi, tôi cũng sẽ phù hộ cho anh”.
Ánh mắt chân thành ấy của Lý Nguyên Bảo khiến tôi tự hỏi, một cậu nhóc ngoan như vậy sao lại dính phải ma túy kia chứ? Nghe tôi hỏi tuổi tác, cậu ấy bảo năm nay đã tròn hai mươi ba. Dứt lời, trông cậu ấy có chút chán nản. Miệng ngậm thuốc lá, Lý Nguyên Bảo vừa đi vừa kể cho tôi nghe về chuyện nhà cậu ấy. Thì ra ban đầu khi bố cậu ấy nhận nhiệm vụ, đã bừng bừng nhiệt huyết trà trộn vào băng đảng này để làm nội gián. Lý Nguyên Bảo và mẹ cậu ấy không hề biết gì về chuyện này. Mãi đến sau này, có người tìm đến, bắt giam họ rồi ép họ tiêm ma túy. Tới khi nghiện rồi, họ mới được đưa đến gặp anh Phát.
Khi ấy anh Phát đã bị đối phương lợi dụng, hại chết rất nhiều chiến hữu, còn bị gán tội danh ‘phản bội’. Anh ấy muốn liều lĩnh cầm chứng cứ đến bộ phận liên quan để đòi lại công bằng. Nhưng vì vợ con đều đang bị khống chế nên anh ấy đành phải thỏa hiệp. Băng đảng này không giết chết anh Phát vì biết trong tay anh ấy có chứng cứ. Nhưng vì không tìm được nơi cất giấu chứng cứ nên bọn chúng không dám mạo hiểm giết anh ấy.
Sau cùng, anh Phát quyết định hạ mình, thề rằng sẽ làm việc cho băng đảng này, còn chứng minh lòng trung thành với bọn chúng. Anh ấy sống chết không thừa nhận mình giữ chứng cứ bất lợi đối với băng đảng, nên cấp trên đồng ý cho anh ấy cho anh ấy một thời gian làm việc để chứng minh sự trung thành. Thế nhưng, cái giá của việc này chính là anh Phát đã mất đi người vợ mà anh ấy yêu thương sâu đậm.
Nhắc đến mẹ, tâm trạng của Lý Nguyên Bảo trở nên kích động vô cùng. Cậu ấy nói: “Lúc đó có người chĩa súng vào đầu mẹ tôi, bắt bố giao chứng cứ ra. Bố tôi vừa gập đầu vừa nói mình không hề giữ chứng cứ gì. Kết quả là đối phương đã thật sự nổ súng. Tôi mãi mãi không quên được dáng vẻ của mẹ trong giây phút lâm chung. Dáng vẻ hoảng hốt đầy bất lực ấy của mẹ khiến tôi gặp ác mộng đến tận bây giờ. Nói thật lòng, khi ấy tôi rất hận bố. Tôi cứ nghĩ mãi, sao ông ấy có chứng cứ mà lại không chịu giao ra. Về sau tôi mới hiểu, ông ấy không làm vậy vì biết rằng một khi giao chứng cứ thì cả ba chúng tôi đều sẽ chết. Thế nên, ông ấy không dám giao ra. Bố nói rằng, mẹ tôi sống cũng được, tôi sống cũng được, ít nhất phải có một người còn sống”.
Nói xong, Lý Nguyên Bảo vội lau nước mắt. Cậu ấy kể với tôi: “Tôi đã sống. Nhưng tôi của khoảng thời gian ấy, người không ra người, ma cũng chẳng ra ma. Vì ma túy, tôi thậm chí còn bị bọn chúng đem ra để khống chế và đối phó với bố. Khi ấy tôi không đủ sức kháng cự, chỉ cần được thỏa cơn nghiện, tôi sẽ nghe lời bọn chúng làm mọi thứ. Tôi giúp chúng nhận hàng, còn từng giết người vô tội. Chứng kiến tôi sa lầy như vậy đã khiến bố già đi rất nhanh. Tôi bắt đầu dốc sức làm việc cho cấp trên, phục tùng mệnh lệnh của họ, rồi nhận được sự tín nhiệm của anh em, giành được vị trí đại ca của một chi nhánh. Địa vị được nâng cao nên tôi cũng không còn bị khống chế mọi lúc mọi nơi nữa. Tôi cũng không cần phát điên mỗi khi lên cơn nghiện, vì tôi không thiếu những thứ đó. Bố không muốn tôi bị khống chế nữa nên cũng đã chuẩn bị hàng đầy đủ cho tôi”.
Lý Nguyên Bảo lau nước mắt thêm lần nữa, giọng nghẹn ngào: “Bố tôi không dơ bẩn. Dơ bẩn là tôi, là thế giới này”.
Tôi nhìn cậu ấy, đáp lời: “Không sao. Thế giới này bẩn rồi thì chúng ta vẫn có thể lau sạch nó. Yên tâm đi, tôi sẽ lấy lại công bằng cho bố cậu”.
…
Sáng sớm hôm sau, tôi đi tìm Hồ Cẩm Tú. Không ngờ Tống Giang Sơn cũng ở đó. Tôi chào ông ấy, sau đó nói với Hồ Cẩm Tú về nhiệm vụ mà tôi nhận được.
Hồ Cẩm Tú lãnh đạm nói: “Tôi nhận được tin rồi, chỉ là vẫn chưa nghĩ ra phương án hoàn hảo. Tôi không biết đối phương sẽ phái bao nhiêu người đến, cũng không rõ phe ta nên bố trí bao nhiêu người mới phù hợp. Nếu cho người mai phục, bao vây bọn họ từ bên ngoài, e rằng họ sẽ biết cậu đã tiết lộ thông tin bọn họ chuẩn bị nội ứng ngoại hợp. Vậy, cậu có cách nào hay không?”
Tôi trả lời: “Báo cáo, tôi đã có đối sách rồi. Nhưng trước hết, tôi hy vọng ngài sẽ đồng ý một điều kiện của tôi”.
“Điều kiện gì?” Hồ Cẩm Tú nheo mắt, tựa như rất không hài lòng với việc tôi ra điều kiện.
Tôi khẽ đáp: “Tôi muốn truy phong liệt sĩ cho một người”.
Hồ Cẩm Tú có phần kinh ngạc, hỏi tôi danh tính người đó. Tôi bèn kể cho ông ấy về chuyện nhà Lý Nguyên Bảo. Sau khi nghe xong, Hồ Cẩm Tú im lặng một hồi mới cất lời: “Có rơi vào đường cùng đi nữa thì Lý Phát Tài vẫn là kẻ đã phạm tội, đúng không?”
“Một quân nhân trung thành với đất nước, với tín ngưỡng của mình phải bước vào con đường không thể quay đầu lại. Kẻ phạm tội không phải anh ấy, mà là chính đất nước này”. Tôi lạnh lùng trả lời.