Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
Khi nghe tin có ai đó đã tố giác, sự căng thẳng trong tôi trào lên đến tận họng, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Chẳng lẽ tôi bị lộ rồi sao? Bọn họ sẽ làm gì tôi đây?
Bảo Văn hỏi Tiểu Thủy kẻ đó là ai, chỉ có vậy mà tôi hoảng hốt tới mức tóc tai dựng ngược cả lên.
“Nhất định đó là ông chủ Hoàng. Ông ta không muốn em rời bỏ quán bar, nên cho người theo dõi em để đe dọa, buộc emphải quay về. Bây giờ hắn ta đã đưa cho mẹ chị đoạn video ấy rồi, chắc là để cảnh báo cho em, tốt nhất là hãy nghe lời ông ta tất cả mọi việc.”
Tiểu Thủy vừa dứt lời, Bào Văn lạnh nhạt thở một tiếng rồi thản nhiên nói: “Chẳng phải chỉ là một ông chủ quán rượu thôi sao, chưa gì đã tự cho mình là đại ca giang hồ rồi. Tiểu Thủy, chuyện này em không phải lo, chị sẽ tìm người giúp chị giải quyết.”
Bào Văn phát ngôn nghe thật ngông cuồng. Điều này càng làm tôi chắc chắn rằng, Bào Văn kia có liên quan đến chuyện này, khiến tôi càng không dám trêu chọc gì cô ấy.
Sau đó tôi cũng chẳng còn tâm trạng nào để nghe lén bọn họ nói chuyện nữa, trong lòng chỉ có sự lo lắng. Tôi sợ rằng nếu như bọn họ quyết tâm đi tìm ông chủ quán bar kia, cuối cùng rồi sẽ tìm được đến tôi. Khi ấy, nếu chỉ bị đánh cho một trận, là số tôi đã có phúc lắm rồi.
Vài ngày trôi qua, mọi chuyện đều yên bình. Bào Văn thi thoảng vẫn quay về nhà ngủ qua đêm, nhưng Tiểu Thủy thì tuyệt nhiên không xuất hiện.
Đến cả chuyện sinh em bé, Bào Văn cũng không hề đề cập đến, không biết là cô ấy đang đối phó với Trần Nhã, hay là cô ấy đã tìm người đàn ông khác bên ngoài rồi.
Nhưng hiện giờ đối với chuyện này tôi cuối cùng cũng đã không quan tâm nữa. Cái gì đến rồi cũng sẽ đến thôi.
Đêm hôm đó, tôi mang chăn ga sang phòng Bào Văn trải xuống đất để ngủ. Đột nhiên 11h đêm Bào Văn nhận được một cuộc điện thoại.
Giọng Bào Văn trở nên rất khó nghe, xem chừng xảy ra chuyện gì đó khiến cô ấy bực bội.
Bào Văn cầm điện thoại, tức giận nói: “Hoàng Tam, ông đừng có quá đáng! Ông không biết tôi quen những ai đâu! Tôi khuyên ông, khôn hồn thì đừng có đụng vào Tô Nhược Thủy, nếu không ông sẽ phải hối hận!”
Tô Nhược Thủy này chắc hẳn là Tiểu Thủy, còn người tên Hoàng Tam kia, chắc là ông chủ của Tiểu Thủy. Chuyện này quả thật khó lòng mà kết thúc được.
Bào Văn ngồi trầm mặc một lúc, sau đó lại nói: “Phòng 203 à? Được, ở đó chờ tôi.”
Dứt lời, Bào Văn lập tức đứng dậy. Cô ấy trang điểm qua loa một chút, rồi vội rời đi.
Tôi biết Bảo Văn nhất định là đi gặp mặt Hoàng Tam để nói về chuyện của Tiểu Thủy, nên cô ấy mới vội vã như vậy. Đối với những vấn đề của Bào Văn, tôi cũng hay lười tham gia vào, nói thật thì tôi chẳng có mấy sức mà quản cô ấy.
Nhưng cuối cùng tôi cũng lén đi theo sau Bào Văn. Vì trước khi đi tôi nhìn thấy Bào Văn lấy trong ngăn kéo một con dao rồi kín đáo cất vào túi áo. Chắc hẳn là có gì đó rất nguy hiểm. Dù suốt ngày bị Bào Văn ăn hiếp bắt nạt, nhưng suy cho cùng cô ấy cũng là vợ tôi. Như một bản năng rồi, tôi không muốn cô ấy bị bất kì người đàn ông nào gây khó dễ.
Tôi theo cô ấy đến một bar tên Bản Sắc. Đợi cô ấy vào trước, tôi mới lặng lẽ theo vào sau.
Đây quả thật là lần đầu tiên tôi đến một nơi như thế này. Vừa bước vào liền cảm thấy có chút không thoảng mái. Ánh đèn mờ mê hoặc, DJ chơi nhạc ồn ào, nhìn ai cũng mờ mờ ảo ảo. Tôi như thể lạc vào thế giới khác vậy, lóa hết cả mắt.
Thành thực mà nói, nhìn thấy những cô gái diện bộ trang phục cực kì sexy, cổ khoét sâu để lộ hết cả rãnh ngực làm tôi xấu hổ đến mức đỏ mặt. Tôi không dám chính diện nhìn bọn họ, chỉ dám đưa mắt nhìn trộm mà thôi.
Tôi nghĩ rằng chắc tôi quá bảo thủ nên không tài nào phù hợp với xu hướng thời đại bây giờ. Nếu như vợ tôi dám ăn mặc hở hang như vậy ra đường, chắc tôi có thể giết chết cô ấy mất.
Vừa nghĩ đến đó, tôi mới kịp nhận ra vợ tôi cả ngày cùng với cô Tiểu Thủy kia chạy đi chạy lại khắp nơi, còn tôi thì không phải loại người cứ bực bội là phải xả hết ra, nghĩ lại thấy đúng là có chút giễu cợt.
Lúc sau tôi không suy nghĩ lung tung nữa, chuẩn bị đi tìm phòng 203 rồi, tôi phải lặng lẽ theo sát Bào Văn.
Khi vừa mới chuẩn bị đi tìm phòng, đột nhiên tôi nhận thấy trên sàn nhảy, rất nhiều đàn ông và phụ nữ cọ sát người vào nhau để nhảy. Đa phần trong số họ đeo mặt nạ, giống như đi tiệc hóa trang vậy. Không biết có phải là nhờ đeo mặt nạ, mà bọn họ dám có gan để vừa nhảy sát vào nhau, vừa tiện thể sờ soạng một chút thân thể của người khác hay không. Nhưng điều mà tôi không nghĩ tới là, không chỉ có đàn ông đang tiện thể lợi dụng, mà mấy cô gái có vẻ cũng rất thích thú người khác đụng chạm vào mình.
Đột nhiên tôi phát hiện ra, ở trên sân khấu người ta bán những chiếc mặt nạ này. Giờ thì tôi hiểu rồi, đây là mánh khóe bán hàng của bar này. Khi một người có thể nấp trong bóng tối, họ có thể làm được nhiều chuyện bình thường không dám làm, cũng giống như tôi vài ngày trước lén lút phục kích Bào Văn.
Chợt tôi nảy ra một ý tưởng, bây giờ tôi đi theo Bào Văn, sớm muộn cô ấy cũng sẽ phát hiện ra. Nhưng nếu như tôi đeo mặt nạ, cô ấy chắc chắn không đoán được là tôi đang ở đây, nên sẽ không thể nhận ra tôi. Đeo mặt nạ vào chắc tôi sẽ can đảm hơn nhiều.
Vì vậy tôi lập tức lên sân khấu mua một chiếc mặt nạ, 151 đồng một cái, suýt thì tôi không mua nữa.
Mặt nạ tôi mua là một cái mặt nạ vai hề, cảm giác khá là phù hợp với tôi.
Đeo mặt nạ vai hề này lên xong, tôi mới đi tìm phòng 203. Lúc này tâm trạng tôi ổn định hơn rất nhiều. Dù vẫn còn chút sợ hãi, nhưng cũng đủ trấn tĩnh để suy tính các vấn đề.
Phòng 203 ở trên tầng 2. Lên tầng rồi tôi mới nhận thấy, so với tầng 1 huyên náo ồn ào bao nhiêu, thì trên này lại lạnh tanh vắng ngắt bấy nhiêu. Cửa các phòng đều đóng, trên cửa đều có một lỗ kính trong suốt nhỏ. Cái lỗ này như thể là do cảnh sát yêu cầu vậy, thuận tiện kiểm tra mại dâm.
Rất nhanh sau đó tôi tìm được phòng 203. Nhưng điều kì lạ là cửa phòng 203 khẽ hé một đoạn nhỏ, cũng không biết là do quên không đóng lại, hay là do cố ý làm vậy, để cho đối phương ngồi bên trong có cảm giác an toàn.
Tôi nhìn bốn phía xung quanh đều không thấy người, liền lặng lẽ ngó qua lỗ kính nhỏ trên cửa nhìn vào trong. Tôi thấy có hai người trong phòng, Bào Văn và một tên mập khác. Tên mập này chắc tầm 40 tuổi, khuôn mặt núng nính mỡ, đôi mắt nheo lại thành đường chỉ, trông hắn thật bỉ ổi thô tục, chắc tên này là Hoàng Tam.
Tôi không dám đứng nhìn, vội cúi người xuống, áp sát tai vào cửa lén nghe ngóng tình hình.
Không lâu sau tôi nghe thấy tiếng Hoàng Tam nói với Bào Văn: “Đã nghĩ kĩ xong chưa? Chỉ cần cô đồng ý ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ xóa bỏ hợp đồng của Tô Nhược Thủy, cho cô ta rời khỏi bar.”
Nghe được câu nói này, tôi chỉ muốn lập tức lao vào giết chết tên mập. Bào Văn là vợ tôi, câu nói này cũng chính là hạ nhục tôi.
Sắc mặt của Bào Văn trở nên rất khó coi, thế nhưng nhìn không hung dữ như mọi khi cô ấy nhìn tôi. Bào Văn tựa hồ vẫn giữ nguyên được sự bình tĩnh của mình.
Cô ấy nói lại với tên Hoàng Tam: “Ông chủ Hoàng, làm người không nên hành xử quá đáng. Nếu ông muốn tiền, chúng ta có thể cùng bàn bạc. Còn nếu như ông đưa ra cái điều kiện dung tục thô thiển này, tôi sẽ không ngại nhờ người khác đến nói chuyện với ông. Bào Văn tôi đây cũng quen biết với khá nhiều người.”
Ngay khi Bào Văn vừa dứt lời, Hoàng Tam cợt nhả đáp lạo: “Tôi biết cô cũng quen nhiều người. Thế nhưng nếu giả dụ tôi chơi cô, rồi quay lại cảnh đó, không biết liệu cô còn dám to mồm nói đối đáp ta như này không nhỉ?”
Tên khốn này quả quá thô lỗ thẳng thừng, thậm chí còn nói muốn quay clip đe dọa Bào Văn.
Bào Văn lúc này cực kì tức giận. Cô ấy trừng mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng Tam: “Ông dám? Tôi khuyên ông đừng có tự cao tự đại. Ông chỉ là một kẻ mở bar mà thôi!”
Nói xong, Bào Văn liền lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng Hoàng Tam lại muốn tiến tới định bổ nhào vào người Bào Văn. Bào Văn tức giận rút con dao trong túi áo ra, chỉ thẳng mặt Hoàng Tam nói: “Ông đừng để tôi phải ra tay. Ông là đồ khốn mập ú đáng chết. Hơn nữa tôi còn biết Taekwando. Từ lúc tới đây tôi cũng đã quan sát rồi, ở bên ngoài không hề có người. Thế nên nếu ông không muốn gây ôn ào để cho tất cả mợi người trong quán rượu đều biết, để cho khách hàng biết ông chủ của quán rượu này xấu xí bỉ ổi ra sao, tự tay phá hủy hình ảnh của quán, thì mau tránh ra.”
Bào Văn quả là lợi hại, vào thời điểm căng thẳng như này mà vẫn có cao kiến. Không biết câu nói vừa rồi có đe dọa được Hoàng Tam không, nhưng tôi chắc chắn rằng cô ấy tài giỏi hơn hẳn những người phụ nữ bình thường khác. Từ mấy lần cô ấy ra tay đánh tôi, tôi nhìn ra ngay được cô ấy đã luyện qua chút võ thuật.
Hoàng Tam quả nhiên khựng lại một chút, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười thô bỉ trên mặt: “Cũng chỉ là khoa tay múa chân, thùng rỗng kêu to mà thôi. Còn cầm dao tới dọa tôi? Tôi không sắp xếp cho bảo vệ ở trên tầng hai, còn không phải là vì muốn tán tỉnh cô sao? Cô đắc ý rằng có vài quyền cược là làm tôi sợ hãi?”
Khi Hoàng Tam vừa nói xong, khuôn mặt Bào Văn trở nên tái nhợt đến trắng bệch. Lát sau thân thể cô mới có chút cử đọng, nhưng đôi mặt vẫn ánh lên vẻ lực bất tòng tâm.
Bào Văn đưa mắt liếc nhìn hay ly rượu đỏ còn có một nữa, lập tức liền hiểu ra chuyện gì. Cô ấy nhất thời chao đảo không vững, tức giận hét lớn: “Ông, Hoàng Tam ông to gan lắm, ông dám chuốc thuốc cho tôi?”
Hoàng Tam xảo quyệt cười nói: “Gan của tôi sao đã lớn bằng gan của cô chứ!”
Nói xong, Hoàng Tam liền nhào về phía Bào Văn. Bào Văn giơ tay lên để đâm Hoàng Tam, rồi sau đó định chạy trốn.
Thế nhưng đâm còn chưa tới Hoàng Tam, dao đã rơi xuống đất. Bào Văn người giờ đã mềm nhũn, chân tay tê liệt ngã xuống sô pha.
Chưa đầy một giây sau, Hoàng Tam đã nằm đè lên người Bào Văn.
Bào Văn vẫn chưa bị bất tỉnh, nhưng chỉ có thể yếu ớt la lên: “Người đâu, cứu tôi với, có người hãm hại tôi!”
Hoàng Tam lạnh nhạt cười khẩy một tiếng: “La à, la to lên một chút. La càng to càng làm ta hưng phấn. Dù cô có la nát cả cổ họng, cũng không có ai tới cứu cô đâu.”
Dứt lời, Hoàng Tam lại đưa tay lên cởi áo của Bào Văn.
Bất kể thế nào, cô ấy cũng là vợ tôi. Chứng kiến cảnh này, trong tôi từ tận đáy lòng trào dâng lên một cơn thịnh nổ điên cuồng nhất chưa từng có.
Cuối cùng, tôi tức giận quát lớn một tiếng: “Ai dám nói không có người. Còn không mau buông cô ấy ra!”
Sau đó liền đạp cửa đi vào!
——————-
Chẳng lẽ tôi bị lộ rồi sao? Bọn họ sẽ làm gì tôi đây?
Bảo Văn hỏi Tiểu Thủy kẻ đó là ai, chỉ có vậy mà tôi hoảng hốt tới mức tóc tai dựng ngược cả lên.
“Nhất định đó là ông chủ Hoàng. Ông ta không muốn em rời bỏ quán bar, nên cho người theo dõi em để đe dọa, buộc emphải quay về. Bây giờ hắn ta đã đưa cho mẹ chị đoạn video ấy rồi, chắc là để cảnh báo cho em, tốt nhất là hãy nghe lời ông ta tất cả mọi việc.”
Tiểu Thủy vừa dứt lời, Bào Văn lạnh nhạt thở một tiếng rồi thản nhiên nói: “Chẳng phải chỉ là một ông chủ quán rượu thôi sao, chưa gì đã tự cho mình là đại ca giang hồ rồi. Tiểu Thủy, chuyện này em không phải lo, chị sẽ tìm người giúp chị giải quyết.”
Bào Văn phát ngôn nghe thật ngông cuồng. Điều này càng làm tôi chắc chắn rằng, Bào Văn kia có liên quan đến chuyện này, khiến tôi càng không dám trêu chọc gì cô ấy.
Sau đó tôi cũng chẳng còn tâm trạng nào để nghe lén bọn họ nói chuyện nữa, trong lòng chỉ có sự lo lắng. Tôi sợ rằng nếu như bọn họ quyết tâm đi tìm ông chủ quán bar kia, cuối cùng rồi sẽ tìm được đến tôi. Khi ấy, nếu chỉ bị đánh cho một trận, là số tôi đã có phúc lắm rồi.
Vài ngày trôi qua, mọi chuyện đều yên bình. Bào Văn thi thoảng vẫn quay về nhà ngủ qua đêm, nhưng Tiểu Thủy thì tuyệt nhiên không xuất hiện.
Đến cả chuyện sinh em bé, Bào Văn cũng không hề đề cập đến, không biết là cô ấy đang đối phó với Trần Nhã, hay là cô ấy đã tìm người đàn ông khác bên ngoài rồi.
Nhưng hiện giờ đối với chuyện này tôi cuối cùng cũng đã không quan tâm nữa. Cái gì đến rồi cũng sẽ đến thôi.
Đêm hôm đó, tôi mang chăn ga sang phòng Bào Văn trải xuống đất để ngủ. Đột nhiên 11h đêm Bào Văn nhận được một cuộc điện thoại.
Giọng Bào Văn trở nên rất khó nghe, xem chừng xảy ra chuyện gì đó khiến cô ấy bực bội.
Bào Văn cầm điện thoại, tức giận nói: “Hoàng Tam, ông đừng có quá đáng! Ông không biết tôi quen những ai đâu! Tôi khuyên ông, khôn hồn thì đừng có đụng vào Tô Nhược Thủy, nếu không ông sẽ phải hối hận!”
Tô Nhược Thủy này chắc hẳn là Tiểu Thủy, còn người tên Hoàng Tam kia, chắc là ông chủ của Tiểu Thủy. Chuyện này quả thật khó lòng mà kết thúc được.
Bào Văn ngồi trầm mặc một lúc, sau đó lại nói: “Phòng 203 à? Được, ở đó chờ tôi.”
Dứt lời, Bào Văn lập tức đứng dậy. Cô ấy trang điểm qua loa một chút, rồi vội rời đi.
Tôi biết Bảo Văn nhất định là đi gặp mặt Hoàng Tam để nói về chuyện của Tiểu Thủy, nên cô ấy mới vội vã như vậy. Đối với những vấn đề của Bào Văn, tôi cũng hay lười tham gia vào, nói thật thì tôi chẳng có mấy sức mà quản cô ấy.
Nhưng cuối cùng tôi cũng lén đi theo sau Bào Văn. Vì trước khi đi tôi nhìn thấy Bào Văn lấy trong ngăn kéo một con dao rồi kín đáo cất vào túi áo. Chắc hẳn là có gì đó rất nguy hiểm. Dù suốt ngày bị Bào Văn ăn hiếp bắt nạt, nhưng suy cho cùng cô ấy cũng là vợ tôi. Như một bản năng rồi, tôi không muốn cô ấy bị bất kì người đàn ông nào gây khó dễ.
Tôi theo cô ấy đến một bar tên Bản Sắc. Đợi cô ấy vào trước, tôi mới lặng lẽ theo vào sau.
Đây quả thật là lần đầu tiên tôi đến một nơi như thế này. Vừa bước vào liền cảm thấy có chút không thoảng mái. Ánh đèn mờ mê hoặc, DJ chơi nhạc ồn ào, nhìn ai cũng mờ mờ ảo ảo. Tôi như thể lạc vào thế giới khác vậy, lóa hết cả mắt.
Thành thực mà nói, nhìn thấy những cô gái diện bộ trang phục cực kì sexy, cổ khoét sâu để lộ hết cả rãnh ngực làm tôi xấu hổ đến mức đỏ mặt. Tôi không dám chính diện nhìn bọn họ, chỉ dám đưa mắt nhìn trộm mà thôi.
Tôi nghĩ rằng chắc tôi quá bảo thủ nên không tài nào phù hợp với xu hướng thời đại bây giờ. Nếu như vợ tôi dám ăn mặc hở hang như vậy ra đường, chắc tôi có thể giết chết cô ấy mất.
Vừa nghĩ đến đó, tôi mới kịp nhận ra vợ tôi cả ngày cùng với cô Tiểu Thủy kia chạy đi chạy lại khắp nơi, còn tôi thì không phải loại người cứ bực bội là phải xả hết ra, nghĩ lại thấy đúng là có chút giễu cợt.
Lúc sau tôi không suy nghĩ lung tung nữa, chuẩn bị đi tìm phòng 203 rồi, tôi phải lặng lẽ theo sát Bào Văn.
Khi vừa mới chuẩn bị đi tìm phòng, đột nhiên tôi nhận thấy trên sàn nhảy, rất nhiều đàn ông và phụ nữ cọ sát người vào nhau để nhảy. Đa phần trong số họ đeo mặt nạ, giống như đi tiệc hóa trang vậy. Không biết có phải là nhờ đeo mặt nạ, mà bọn họ dám có gan để vừa nhảy sát vào nhau, vừa tiện thể sờ soạng một chút thân thể của người khác hay không. Nhưng điều mà tôi không nghĩ tới là, không chỉ có đàn ông đang tiện thể lợi dụng, mà mấy cô gái có vẻ cũng rất thích thú người khác đụng chạm vào mình.
Đột nhiên tôi phát hiện ra, ở trên sân khấu người ta bán những chiếc mặt nạ này. Giờ thì tôi hiểu rồi, đây là mánh khóe bán hàng của bar này. Khi một người có thể nấp trong bóng tối, họ có thể làm được nhiều chuyện bình thường không dám làm, cũng giống như tôi vài ngày trước lén lút phục kích Bào Văn.
Chợt tôi nảy ra một ý tưởng, bây giờ tôi đi theo Bào Văn, sớm muộn cô ấy cũng sẽ phát hiện ra. Nhưng nếu như tôi đeo mặt nạ, cô ấy chắc chắn không đoán được là tôi đang ở đây, nên sẽ không thể nhận ra tôi. Đeo mặt nạ vào chắc tôi sẽ can đảm hơn nhiều.
Vì vậy tôi lập tức lên sân khấu mua một chiếc mặt nạ, 151 đồng một cái, suýt thì tôi không mua nữa.
Mặt nạ tôi mua là một cái mặt nạ vai hề, cảm giác khá là phù hợp với tôi.
Đeo mặt nạ vai hề này lên xong, tôi mới đi tìm phòng 203. Lúc này tâm trạng tôi ổn định hơn rất nhiều. Dù vẫn còn chút sợ hãi, nhưng cũng đủ trấn tĩnh để suy tính các vấn đề.
Phòng 203 ở trên tầng 2. Lên tầng rồi tôi mới nhận thấy, so với tầng 1 huyên náo ồn ào bao nhiêu, thì trên này lại lạnh tanh vắng ngắt bấy nhiêu. Cửa các phòng đều đóng, trên cửa đều có một lỗ kính trong suốt nhỏ. Cái lỗ này như thể là do cảnh sát yêu cầu vậy, thuận tiện kiểm tra mại dâm.
Rất nhanh sau đó tôi tìm được phòng 203. Nhưng điều kì lạ là cửa phòng 203 khẽ hé một đoạn nhỏ, cũng không biết là do quên không đóng lại, hay là do cố ý làm vậy, để cho đối phương ngồi bên trong có cảm giác an toàn.
Tôi nhìn bốn phía xung quanh đều không thấy người, liền lặng lẽ ngó qua lỗ kính nhỏ trên cửa nhìn vào trong. Tôi thấy có hai người trong phòng, Bào Văn và một tên mập khác. Tên mập này chắc tầm 40 tuổi, khuôn mặt núng nính mỡ, đôi mắt nheo lại thành đường chỉ, trông hắn thật bỉ ổi thô tục, chắc tên này là Hoàng Tam.
Tôi không dám đứng nhìn, vội cúi người xuống, áp sát tai vào cửa lén nghe ngóng tình hình.
Không lâu sau tôi nghe thấy tiếng Hoàng Tam nói với Bào Văn: “Đã nghĩ kĩ xong chưa? Chỉ cần cô đồng ý ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ xóa bỏ hợp đồng của Tô Nhược Thủy, cho cô ta rời khỏi bar.”
Nghe được câu nói này, tôi chỉ muốn lập tức lao vào giết chết tên mập. Bào Văn là vợ tôi, câu nói này cũng chính là hạ nhục tôi.
Sắc mặt của Bào Văn trở nên rất khó coi, thế nhưng nhìn không hung dữ như mọi khi cô ấy nhìn tôi. Bào Văn tựa hồ vẫn giữ nguyên được sự bình tĩnh của mình.
Cô ấy nói lại với tên Hoàng Tam: “Ông chủ Hoàng, làm người không nên hành xử quá đáng. Nếu ông muốn tiền, chúng ta có thể cùng bàn bạc. Còn nếu như ông đưa ra cái điều kiện dung tục thô thiển này, tôi sẽ không ngại nhờ người khác đến nói chuyện với ông. Bào Văn tôi đây cũng quen biết với khá nhiều người.”
Ngay khi Bào Văn vừa dứt lời, Hoàng Tam cợt nhả đáp lạo: “Tôi biết cô cũng quen nhiều người. Thế nhưng nếu giả dụ tôi chơi cô, rồi quay lại cảnh đó, không biết liệu cô còn dám to mồm nói đối đáp ta như này không nhỉ?”
Tên khốn này quả quá thô lỗ thẳng thừng, thậm chí còn nói muốn quay clip đe dọa Bào Văn.
Bào Văn lúc này cực kì tức giận. Cô ấy trừng mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng Tam: “Ông dám? Tôi khuyên ông đừng có tự cao tự đại. Ông chỉ là một kẻ mở bar mà thôi!”
Nói xong, Bào Văn liền lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng Hoàng Tam lại muốn tiến tới định bổ nhào vào người Bào Văn. Bào Văn tức giận rút con dao trong túi áo ra, chỉ thẳng mặt Hoàng Tam nói: “Ông đừng để tôi phải ra tay. Ông là đồ khốn mập ú đáng chết. Hơn nữa tôi còn biết Taekwando. Từ lúc tới đây tôi cũng đã quan sát rồi, ở bên ngoài không hề có người. Thế nên nếu ông không muốn gây ôn ào để cho tất cả mợi người trong quán rượu đều biết, để cho khách hàng biết ông chủ của quán rượu này xấu xí bỉ ổi ra sao, tự tay phá hủy hình ảnh của quán, thì mau tránh ra.”
Bào Văn quả là lợi hại, vào thời điểm căng thẳng như này mà vẫn có cao kiến. Không biết câu nói vừa rồi có đe dọa được Hoàng Tam không, nhưng tôi chắc chắn rằng cô ấy tài giỏi hơn hẳn những người phụ nữ bình thường khác. Từ mấy lần cô ấy ra tay đánh tôi, tôi nhìn ra ngay được cô ấy đã luyện qua chút võ thuật.
Hoàng Tam quả nhiên khựng lại một chút, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười thô bỉ trên mặt: “Cũng chỉ là khoa tay múa chân, thùng rỗng kêu to mà thôi. Còn cầm dao tới dọa tôi? Tôi không sắp xếp cho bảo vệ ở trên tầng hai, còn không phải là vì muốn tán tỉnh cô sao? Cô đắc ý rằng có vài quyền cược là làm tôi sợ hãi?”
Khi Hoàng Tam vừa nói xong, khuôn mặt Bào Văn trở nên tái nhợt đến trắng bệch. Lát sau thân thể cô mới có chút cử đọng, nhưng đôi mặt vẫn ánh lên vẻ lực bất tòng tâm.
Bào Văn đưa mắt liếc nhìn hay ly rượu đỏ còn có một nữa, lập tức liền hiểu ra chuyện gì. Cô ấy nhất thời chao đảo không vững, tức giận hét lớn: “Ông, Hoàng Tam ông to gan lắm, ông dám chuốc thuốc cho tôi?”
Hoàng Tam xảo quyệt cười nói: “Gan của tôi sao đã lớn bằng gan của cô chứ!”
Nói xong, Hoàng Tam liền nhào về phía Bào Văn. Bào Văn giơ tay lên để đâm Hoàng Tam, rồi sau đó định chạy trốn.
Thế nhưng đâm còn chưa tới Hoàng Tam, dao đã rơi xuống đất. Bào Văn người giờ đã mềm nhũn, chân tay tê liệt ngã xuống sô pha.
Chưa đầy một giây sau, Hoàng Tam đã nằm đè lên người Bào Văn.
Bào Văn vẫn chưa bị bất tỉnh, nhưng chỉ có thể yếu ớt la lên: “Người đâu, cứu tôi với, có người hãm hại tôi!”
Hoàng Tam lạnh nhạt cười khẩy một tiếng: “La à, la to lên một chút. La càng to càng làm ta hưng phấn. Dù cô có la nát cả cổ họng, cũng không có ai tới cứu cô đâu.”
Dứt lời, Hoàng Tam lại đưa tay lên cởi áo của Bào Văn.
Bất kể thế nào, cô ấy cũng là vợ tôi. Chứng kiến cảnh này, trong tôi từ tận đáy lòng trào dâng lên một cơn thịnh nổ điên cuồng nhất chưa từng có.
Cuối cùng, tôi tức giận quát lớn một tiếng: “Ai dám nói không có người. Còn không mau buông cô ấy ra!”
Sau đó liền đạp cửa đi vào!
——————-
Bình luận facebook