Phượng Hoàng Đem Nướng
Tiêu diêu tự tại, xuân ngắm hoa nở thu nhìn lá rơi
Staff member
Moderator
Editor
-
Chương 6: Thế thân
Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng
Phượng Khuynh đối với việc này không có chút tự giác nào cả, mà Vân Mạc lại cảm thấy không có gì không đúng.
Cái này giống với giáo dục của phụ thân hắn.
Nhưng mà, khi Phượng Khuynh kêu "A Mạc" lần thứ ba, Vân Mạc đột nhiên đứng lên.
Phượng Khuynh không kịp quan sát, ngay tức khắc ngã xuống giường.
Nhưng mà nàng không hề để ý tới hành vi “Dĩ hạ phạm thượng” của Vân Mạc, ngược lại khuôn mặt tràn đầy kinh hoảng: “A Mạc?”
Có chút không xác định được, nàng lập tức xuống giường, giày cũng không cần mang, vội kéo Vân Mạc đang xoay người đi ra ngoài cửa lại.
Là chỗ nào không đúng? Vì sao Vân Mạc lại như vậy?
Nàng nhớ rõ Vân Mạc kiếp trước tuy rằng có chút chất phác, nhưng trên thực tế lại là người phi thường biết lễ cùng khắc chế, như thế nào lại xuất hiện loại cử chỉ khí phách này?
Lại hoặc là, là hành động khi nãy của nàng quá mức càn rỡ —— đúng rồi, A Mạc của nàng chính là nam tử thủ lễ.
“A Mạc, ngươi đừng đi, đừng nóng giận. Ta sai rồi, là ta càn rỡ, ngươi đừng đi, đừng giận ta.”
Lôi kéo tay Vân Mạc, nếu là trước kia nàng đã sớm trực tiếp đem người kéo vào trong ngực mang đi, nhưng Vân Mạc thì không được, không chỉ có dáng người cao lớn, hơn nữa cũng không phải cái loại tiểu nam nhi có thể tùy tiện ứng phó.
Phượng Khuynh chỉ có thể lôi kéo tay hắn, nhưng Vân Mạc lại lạnh lùng mà nói: “Buông tay!”
Lời nói kia lạnh nhạt y như tên của hắn, quả thực có thể khiến người đông lạnh đến thương tổn.
Phượng Khuynh nóng nảy, vừa nãy đều là một bộ tiểu nam nhi ngây thơ, hiện tại như thế nào lại thành như vậy?
Chẳng lẽ, cái này lại là mộng? A Mạc của nàng lại muốn đi?
Hốc mắt đỏ lên, Phượng Khuynh cũng bất chấp, hai tay trực tiếp nâng lên, gắt gao ôm sát eo Vân Mạc: “Không, ta không buông. A Mạc, ngươi là chính phu của ta, vì cái gì muốn ta buông tay, ta không buông tay! Không ngại!”
Trong thanh âm có chút nghẹn ngào, nàng cảm thấy coi như nàng trọng sinh lại làm Cảnh Vương, nhưng lại thật sự không có một chút khí thế.
Có lẽ khi nàng ở cùng A Mạc, cả đời này nàng đều khó có khí thế.
Vóc dáng Phượng Khuynh rất cao, tám thước có thừa, cái này so với nữ tử ở Đại Dận chính là cao hiếm thấy.
Nhưng Vân Mạc cũng là dị loại, so với nam nhi Đại Dận cao hơn nhiều, còn cao hơn nàng cả nửa cái đầu. Đương nhiên đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn gả không ra, nữ nhi nhà ai lại nguyện ý cưới một cái phu quân so với bản thân còn cao hơn? Kia không phải ý nói phu quân đều muốn áp chính mình cả một đầu sao?
Giờ phút này Phượng Khuynh cứ như vậy ôm chặt, gương mặt trực tiếp dán sau vai hắn, bày ra một tư thế kiên quyết không thả người.
Nhưng mà nội tâm Vân Mạc một chút cũng không cao hứng nổi.
“Vương gia, ngươi uống say.”
Lời nói lãnh băng băng, tựa hồ đang khắc chế cái gì.
“Ta không uống say, A Mạc, ta không uống say! A Mạc, ngươi là A Mạc của ta……”
“Đừng tiếp tục kêu tên của ta!” Vân Mạc hiển nhiên là ẩn nhẫn, nhưng thanh âm này lại nâng cao.
Ẩn nhẫn, áp lực.
Phượng Khuynh không dám mở miệng, có điều đôi tay vẫn ôm vô cùng gắt gao, trong đầu còn chưa suy nghĩ cẩn thận.
Vân Mạc cũng đã lấy lại bình tĩnh: “Vương gia, ngươi uống say. Nên nghỉ ngơi thật tốt.”
Một đôi tay đặt lên hai cánh tay đang ôm trên eo như tạo kén kia, dùng sức đem hai cánh tay tách ra.
“Không có, ta không uống say. A Mạc, ngươi đừng đi, ngươi nói ta biết ta đã sai chỗ nào ta lập tức sửa!”
Phượng Khuynh dùng tới lời thoại trên phim truyền hình xem ở hiện đại, có điều đây cũng coi như là lời nói thật của nàng lúc này.
Vân Mạc vung tay nàng ra, nhanh chóng đi đến cửa, nghe vậy lại ngừng lại một chút: “Vương gia, ta không phải thế thân của ai khác!”
Nói xong “Kẽo kẹt” một tiếng, mở cửa, sải bước ra ngoài.
Thế thân? Phượng Khuynh mày nhăn lại, lập tức đuổi theo: “A Mạc, không phải, không phải như ngươi nói! Đừng đi… Vân Mạc!”
Phượng Khuynh đối với việc này không có chút tự giác nào cả, mà Vân Mạc lại cảm thấy không có gì không đúng.
Cái này giống với giáo dục của phụ thân hắn.
Nhưng mà, khi Phượng Khuynh kêu "A Mạc" lần thứ ba, Vân Mạc đột nhiên đứng lên.
Phượng Khuynh không kịp quan sát, ngay tức khắc ngã xuống giường.
Nhưng mà nàng không hề để ý tới hành vi “Dĩ hạ phạm thượng” của Vân Mạc, ngược lại khuôn mặt tràn đầy kinh hoảng: “A Mạc?”
Có chút không xác định được, nàng lập tức xuống giường, giày cũng không cần mang, vội kéo Vân Mạc đang xoay người đi ra ngoài cửa lại.
Là chỗ nào không đúng? Vì sao Vân Mạc lại như vậy?
Nàng nhớ rõ Vân Mạc kiếp trước tuy rằng có chút chất phác, nhưng trên thực tế lại là người phi thường biết lễ cùng khắc chế, như thế nào lại xuất hiện loại cử chỉ khí phách này?
Lại hoặc là, là hành động khi nãy của nàng quá mức càn rỡ —— đúng rồi, A Mạc của nàng chính là nam tử thủ lễ.
“A Mạc, ngươi đừng đi, đừng nóng giận. Ta sai rồi, là ta càn rỡ, ngươi đừng đi, đừng giận ta.”
Lôi kéo tay Vân Mạc, nếu là trước kia nàng đã sớm trực tiếp đem người kéo vào trong ngực mang đi, nhưng Vân Mạc thì không được, không chỉ có dáng người cao lớn, hơn nữa cũng không phải cái loại tiểu nam nhi có thể tùy tiện ứng phó.
Phượng Khuynh chỉ có thể lôi kéo tay hắn, nhưng Vân Mạc lại lạnh lùng mà nói: “Buông tay!”
Lời nói kia lạnh nhạt y như tên của hắn, quả thực có thể khiến người đông lạnh đến thương tổn.
Phượng Khuynh nóng nảy, vừa nãy đều là một bộ tiểu nam nhi ngây thơ, hiện tại như thế nào lại thành như vậy?
Chẳng lẽ, cái này lại là mộng? A Mạc của nàng lại muốn đi?
Hốc mắt đỏ lên, Phượng Khuynh cũng bất chấp, hai tay trực tiếp nâng lên, gắt gao ôm sát eo Vân Mạc: “Không, ta không buông. A Mạc, ngươi là chính phu của ta, vì cái gì muốn ta buông tay, ta không buông tay! Không ngại!”
Trong thanh âm có chút nghẹn ngào, nàng cảm thấy coi như nàng trọng sinh lại làm Cảnh Vương, nhưng lại thật sự không có một chút khí thế.
Có lẽ khi nàng ở cùng A Mạc, cả đời này nàng đều khó có khí thế.
Vóc dáng Phượng Khuynh rất cao, tám thước có thừa, cái này so với nữ tử ở Đại Dận chính là cao hiếm thấy.
Nhưng Vân Mạc cũng là dị loại, so với nam nhi Đại Dận cao hơn nhiều, còn cao hơn nàng cả nửa cái đầu. Đương nhiên đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn gả không ra, nữ nhi nhà ai lại nguyện ý cưới một cái phu quân so với bản thân còn cao hơn? Kia không phải ý nói phu quân đều muốn áp chính mình cả một đầu sao?
Giờ phút này Phượng Khuynh cứ như vậy ôm chặt, gương mặt trực tiếp dán sau vai hắn, bày ra một tư thế kiên quyết không thả người.
Nhưng mà nội tâm Vân Mạc một chút cũng không cao hứng nổi.
“Vương gia, ngươi uống say.”
Lời nói lãnh băng băng, tựa hồ đang khắc chế cái gì.
“Ta không uống say, A Mạc, ta không uống say! A Mạc, ngươi là A Mạc của ta……”
“Đừng tiếp tục kêu tên của ta!” Vân Mạc hiển nhiên là ẩn nhẫn, nhưng thanh âm này lại nâng cao.
Ẩn nhẫn, áp lực.
Phượng Khuynh không dám mở miệng, có điều đôi tay vẫn ôm vô cùng gắt gao, trong đầu còn chưa suy nghĩ cẩn thận.
Vân Mạc cũng đã lấy lại bình tĩnh: “Vương gia, ngươi uống say. Nên nghỉ ngơi thật tốt.”
Một đôi tay đặt lên hai cánh tay đang ôm trên eo như tạo kén kia, dùng sức đem hai cánh tay tách ra.
“Không có, ta không uống say. A Mạc, ngươi đừng đi, ngươi nói ta biết ta đã sai chỗ nào ta lập tức sửa!”
Phượng Khuynh dùng tới lời thoại trên phim truyền hình xem ở hiện đại, có điều đây cũng coi như là lời nói thật của nàng lúc này.
Vân Mạc vung tay nàng ra, nhanh chóng đi đến cửa, nghe vậy lại ngừng lại một chút: “Vương gia, ta không phải thế thân của ai khác!”
Nói xong “Kẽo kẹt” một tiếng, mở cửa, sải bước ra ngoài.
Thế thân? Phượng Khuynh mày nhăn lại, lập tức đuổi theo: “A Mạc, không phải, không phải như ngươi nói! Đừng đi… Vân Mạc!”
Bình luận facebook