Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43: Dây dưa
Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng
Từ màn xe mở rộng, Phượng Khuynh một thân xiêm y xộc xệch lộ ra làn da nõn nà tinh tế.
Vân Mạc vốn bị Phượng Khuynh cường ngạch ép giúp đỡ, lại vì cảnh đẹp trước mắt làm hắn không dám nhìn thẳng.
Bị Mộ Dung Thanh Liên lớn giọng hỏi, tay hắn liền run lên, xiêm y mới vừa khoác đến bả vai lại tuột xuống.
Đúng lúc này, Nhạc Hành và Nhan Cẩn Du cưỡi ngựa đi tới, cả mấy người Mặc Kinh Hồng cũng đều xuống ngựa tiến lên, xốc nửa mành, gió vừa vặn gợn lên, chúng nam nhi chỉ thấy một mảnh lưng tinh oánh như ngọc, xương bả vai xinh đẹp tựa như con bướm vỗ cánh sắp bay.
Không biết khiến tâm ai si mê.
“Các ngươi vô sỉ, quá vô sỉ! Bạch nhật tuyên dâm! Cư nhiên ở trên xe ngựa......”
Mộ Dung Thanh Liên tức đến nỗi thanh âm nói chuyện cũng run, hốc mắt cũng có chút đỏ, hắn nhìn thấy hai người quần áo không chỉnh tề, còn động tay động chân, ái muội như vậy, vô sỉ như vậy!
Da thịt Phượng Khuynh lộ ra bên ngoài bị gió lạnh thổi tới, hơi run một chút, nàng nhanh chóng duỗi tay kéo y phục lại.
“Lời nói vô căn cứ! Ai cho hắn lên xe ngựa?”
Phượng Khuynh nghiêm mặt, vì chưa mặc y phục xong, nàng chỉ có thể lấy một tay nắm chặt trước ngực, nhìn Cố Lam Phong, còn có một đội đại quân, cuối cùng ánh mắt mới rơi xuống người Mộ Dung Thanh Liên.
Cố Lam Phong: “......” Tình huống trước mắt ta còn có thể nói cái gì?
Mộ Dung Thanh Liên thấy mình bị nàng lơ đi mất: “Tự ta lên đấy, thế nào? Phá hỏng chuyện tốt của ngươi?” Ngữ khí cũng thực hung dữ.
Phượng Khuynh nhìn thấy lại là hắn, giọng điệu còn không có chút hối cải nào, trong lòng suy nghĩ, Mộ Dung Ung làm người kiểu gì vậy? Không phải nói đóng cửa cấm đoán à? Sao lại để người chạy tới xem náo nhiệt.
“Một mình đi ra ngoài, nhìn thấy bổn vương không hành lễ, còn hô thẳng tên họ bổn vương, đầy miệng ô ngôn uế ngữ, Mộ Dung Thanh Liên, đây là thi thư lễ nghi của ngươi? Cái lão thất phụ Mộ Dung Ung kia lại quản giáo ngươi như vậy?”
Nhiều lần bị Mộ Dung Thanh Liên khiêu khích giới hạn, Phượng Khuynh cũng nổi giận.
Hơn nữa, khi nãy Mộ Dung Thanh Liên nói những lời đó, nói trước mặt nàng thì không sao, nhưng nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ nói Vân Mạc thành cái gì?
Nàng một chút cũng không muốn bất luận kẻ nào có bất cứ lý do gì đến khinh thường, công kích Vân Mạc.
“Ngươi! Ngươi! Ngươi!” Mộ Dung Thanh Liên cũng bị nộ khí của Phượng Khuynh dọa tới mức lui về phía sau hai bước, trong lòng càng thêm ủy khuất, hắn nghĩ nhất định là do Phượng Khuynh cùng nam nhân xấu xí kia bạch nhật tuyên dâm nên không để ý có người đến gần, bị hắn phát hiện liền thẹn quá hóa giận.
Nội tâm càng thêm ủy khuất: “Lời ta nói còn không phải thật sao? Ngươi cư nhiên đối xử với ta như vậy? Ngươi......” Ngẫm lại trước kia bởi vì Mộ Dung Thanh Ca, Phượng Khuynh đối với hắn rất thân thiết thậm chí còn có chút dung túng lấy lòng, không nghĩ tới, hiện tại lại vì nam nhân này mà hung dữ với hắn!
Hung hăng trừng mắt liếc Vân Mạc một cái, xấu nam này thủ đoạn thật cao, cũng thật không biết xấu hổ, còn đang trên đường lại bắt đầu câu dẫn người.
“Đều tại ngươi! Đều tại ngươi! Ngươi như này......”
Phượng Khuynh một tay nắm chặt tay Vân Mạc: “Cố Lam Phong, đưa người về cho ta!”
“Không, ta không quay về! Ta không quay về! Ngươi không quản được ta! Ngươi dựa vào cái gì quản ta? Không cho chạm vào ta, cút! Cút ngay!”
Cố Lam Phong còn chưa đụng tới Mộ Dung Thanh Liên, hắn đã vội vã nhảy ra, giọng nói tràn đầy bất mãn.
Cố Lam Phong nhìn thoáng qua Phượng Khuynh, lại chỉ có thể căng da đầu: “Mộ Dung Tam công tử, ngươi vẫn là......”
“Xoẹt ——” Mộ Dung Thanh Liên rút kiếm ra, “Không được lại đây, không được lại đây!”
Đột nhiên hắn đưa lưỡi kiếm hướng về phía mình, “Tránh ra, không được lại đây! Ta muốn đi, ngươi dám đuổi ta đi, ta liền chết cho ngươi xem!”
Phượng Khuynh đau đầu, tính tình này xác thật là của Mộ Dung Thanh Liên.
Kiếp trước sau khi nàng nạp hắn, mỗi lần đi nơi của tiểu thị khác, đều bị hắn nháo đến lật trời.
Đời này nàng cho rằng sẽ không có bất cứ quan hệ gì tới hắn, ai ngờ hắn vẫn xuất hiện......
“Được rồi, Lam Phong, nếu muốn đi thì cứ để hắn đi theo đi.”
“Mộ Dung Thanh Liên, một khi đã như vậy, ngươi muốn theo thì cứ theo. Bổn vương cũng sẽ không quản ngươi!”
Nàng cũng không tin một nam nhi khuê các quen được nuông chiều, một người một ngựa, thật sự có thể kiên trì đến cùng.
Nếu ngay từ đầu bánh răng vận mệnh đã cho bọn họ chạm mặt, vậy thì cũng không cần tiếp tục lằng nhằng với người này.
“Cố Lam Phong, không cần lo cho hắn. Toàn quân nghe lệnh, dốc hết tốc lực tiến về phía trước!”
Từ màn xe mở rộng, Phượng Khuynh một thân xiêm y xộc xệch lộ ra làn da nõn nà tinh tế.
Vân Mạc vốn bị Phượng Khuynh cường ngạch ép giúp đỡ, lại vì cảnh đẹp trước mắt làm hắn không dám nhìn thẳng.
Bị Mộ Dung Thanh Liên lớn giọng hỏi, tay hắn liền run lên, xiêm y mới vừa khoác đến bả vai lại tuột xuống.
Đúng lúc này, Nhạc Hành và Nhan Cẩn Du cưỡi ngựa đi tới, cả mấy người Mặc Kinh Hồng cũng đều xuống ngựa tiến lên, xốc nửa mành, gió vừa vặn gợn lên, chúng nam nhi chỉ thấy một mảnh lưng tinh oánh như ngọc, xương bả vai xinh đẹp tựa như con bướm vỗ cánh sắp bay.
Không biết khiến tâm ai si mê.
“Các ngươi vô sỉ, quá vô sỉ! Bạch nhật tuyên dâm! Cư nhiên ở trên xe ngựa......”
Mộ Dung Thanh Liên tức đến nỗi thanh âm nói chuyện cũng run, hốc mắt cũng có chút đỏ, hắn nhìn thấy hai người quần áo không chỉnh tề, còn động tay động chân, ái muội như vậy, vô sỉ như vậy!
Da thịt Phượng Khuynh lộ ra bên ngoài bị gió lạnh thổi tới, hơi run một chút, nàng nhanh chóng duỗi tay kéo y phục lại.
“Lời nói vô căn cứ! Ai cho hắn lên xe ngựa?”
Phượng Khuynh nghiêm mặt, vì chưa mặc y phục xong, nàng chỉ có thể lấy một tay nắm chặt trước ngực, nhìn Cố Lam Phong, còn có một đội đại quân, cuối cùng ánh mắt mới rơi xuống người Mộ Dung Thanh Liên.
Cố Lam Phong: “......” Tình huống trước mắt ta còn có thể nói cái gì?
Mộ Dung Thanh Liên thấy mình bị nàng lơ đi mất: “Tự ta lên đấy, thế nào? Phá hỏng chuyện tốt của ngươi?” Ngữ khí cũng thực hung dữ.
Phượng Khuynh nhìn thấy lại là hắn, giọng điệu còn không có chút hối cải nào, trong lòng suy nghĩ, Mộ Dung Ung làm người kiểu gì vậy? Không phải nói đóng cửa cấm đoán à? Sao lại để người chạy tới xem náo nhiệt.
“Một mình đi ra ngoài, nhìn thấy bổn vương không hành lễ, còn hô thẳng tên họ bổn vương, đầy miệng ô ngôn uế ngữ, Mộ Dung Thanh Liên, đây là thi thư lễ nghi của ngươi? Cái lão thất phụ Mộ Dung Ung kia lại quản giáo ngươi như vậy?”
Nhiều lần bị Mộ Dung Thanh Liên khiêu khích giới hạn, Phượng Khuynh cũng nổi giận.
Hơn nữa, khi nãy Mộ Dung Thanh Liên nói những lời đó, nói trước mặt nàng thì không sao, nhưng nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ nói Vân Mạc thành cái gì?
Nàng một chút cũng không muốn bất luận kẻ nào có bất cứ lý do gì đến khinh thường, công kích Vân Mạc.
“Ngươi! Ngươi! Ngươi!” Mộ Dung Thanh Liên cũng bị nộ khí của Phượng Khuynh dọa tới mức lui về phía sau hai bước, trong lòng càng thêm ủy khuất, hắn nghĩ nhất định là do Phượng Khuynh cùng nam nhân xấu xí kia bạch nhật tuyên dâm nên không để ý có người đến gần, bị hắn phát hiện liền thẹn quá hóa giận.
Nội tâm càng thêm ủy khuất: “Lời ta nói còn không phải thật sao? Ngươi cư nhiên đối xử với ta như vậy? Ngươi......” Ngẫm lại trước kia bởi vì Mộ Dung Thanh Ca, Phượng Khuynh đối với hắn rất thân thiết thậm chí còn có chút dung túng lấy lòng, không nghĩ tới, hiện tại lại vì nam nhân này mà hung dữ với hắn!
Hung hăng trừng mắt liếc Vân Mạc một cái, xấu nam này thủ đoạn thật cao, cũng thật không biết xấu hổ, còn đang trên đường lại bắt đầu câu dẫn người.
“Đều tại ngươi! Đều tại ngươi! Ngươi như này......”
Phượng Khuynh một tay nắm chặt tay Vân Mạc: “Cố Lam Phong, đưa người về cho ta!”
“Không, ta không quay về! Ta không quay về! Ngươi không quản được ta! Ngươi dựa vào cái gì quản ta? Không cho chạm vào ta, cút! Cút ngay!”
Cố Lam Phong còn chưa đụng tới Mộ Dung Thanh Liên, hắn đã vội vã nhảy ra, giọng nói tràn đầy bất mãn.
Cố Lam Phong nhìn thoáng qua Phượng Khuynh, lại chỉ có thể căng da đầu: “Mộ Dung Tam công tử, ngươi vẫn là......”
“Xoẹt ——” Mộ Dung Thanh Liên rút kiếm ra, “Không được lại đây, không được lại đây!”
Đột nhiên hắn đưa lưỡi kiếm hướng về phía mình, “Tránh ra, không được lại đây! Ta muốn đi, ngươi dám đuổi ta đi, ta liền chết cho ngươi xem!”
Phượng Khuynh đau đầu, tính tình này xác thật là của Mộ Dung Thanh Liên.
Kiếp trước sau khi nàng nạp hắn, mỗi lần đi nơi của tiểu thị khác, đều bị hắn nháo đến lật trời.
Đời này nàng cho rằng sẽ không có bất cứ quan hệ gì tới hắn, ai ngờ hắn vẫn xuất hiện......
“Được rồi, Lam Phong, nếu muốn đi thì cứ để hắn đi theo đi.”
“Mộ Dung Thanh Liên, một khi đã như vậy, ngươi muốn theo thì cứ theo. Bổn vương cũng sẽ không quản ngươi!”
Nàng cũng không tin một nam nhi khuê các quen được nuông chiều, một người một ngựa, thật sự có thể kiên trì đến cùng.
Nếu ngay từ đầu bánh răng vận mệnh đã cho bọn họ chạm mặt, vậy thì cũng không cần tiếp tục lằng nhằng với người này.
“Cố Lam Phong, không cần lo cho hắn. Toàn quân nghe lệnh, dốc hết tốc lực tiến về phía trước!”
Last edited by a moderator: