• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Khuynh thành nữ vương gia: Xấu phu, thị tẩm đi (3 Viewers)

  • Chương 42: Đuổi theo

Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng


Cuối cùng cũng rời khỏi Phượng Đô, cáo biệt nơi khiến nàng sống mệt nhọc cả đời ở kiếp trước, có ngợp trong vàng son, có buồn vui lẫn lộn.

Sau khi cáo biệt Phượng Cửu, cảm xúc của Phượng Khuynh có chút sa sút.

Nàng xuống ngựa, ngồi vào xe.

Thần sắc mệt mỏi, nàng không có khả năng không có cảm tình với tòa thành này, khi nói rời đi thì rất thoải mái, tới lúc thật sự đi rồi lại có chút luyến tiếc.

Tốt rồi, ở hiện đại ngây người 5 năm, cái gì không học được, loại ra vẻ này Phượng Khuynh lại là học được mười phân vẹn mười.

“Hừ, biết ngay nữ nhân kia ra vẻ, được nuông chiều từ bé, nhìn đi, mới ra khỏi thành, liền không giả bộ được nữa.”

Phượng Khuynh ở trong xe ngựa vẫn có thể nghe rõ thanh âm của Nhạc Hành.

Nhạc Hành này là con tin của địch quốc, là người nhanh nhẹn, diện mạo anh tuấn lại có chút kiệt ngạo bất thuần, hơn nữa còn giỏi võ, điểm này khi còn trong phủ Phượng Khuynh đã biết.

Đáng tiếc người này lại rất là coi thường Phượng Khuynh, mỗi lần thấy nàng đều rất không vừa mắt, tựa như nàng thiếu hắn tiền vậy.

Trước đây Phượng Khuynh còn cảm thấy là hắn lạt mềm buộc chặt, nhưng người này lần nào ở trong phủ cũng tránh mặt nàng, chỉ có hai lần bắt buộc phải gặp, nhưng đều tỏa ra mùi thuốc súng nồng đậm.

Qua mấy ngày, Phượng Khuynh cuối cùng cũng quen tính tình dễ xù lông của người này.

Nàng cũng đã sống hai đời người, cần gì phải so đo với một nhóc con to xác?

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại nàng lại rất yếu ớt, trong đầu tràn ngập thân ảnh Phượng Bắc Thần đứng trên thành lâu, lại xen lẫn một ít sự tình hỗn loạn khác, vốn dĩ người đã không quá thoải mái, lại nghe thấy Nhạc Hành vẫn tiếp tục trào phúng nàng.

“Đã nhìn không thuận mắt, vậy ngươi đi theo bổn vương làm gì? Trở về phiên bang của ngươi đi! Nghĩ bổn vương hiếm lạ à?”

“Ngươi ——” Nhạc Hành đột nhiên xông đến, vén màn kiệu lên, nét mặt nộ khí bừng bừng không chút nào che dấu.

“Nếu có thể trở về, ta đã sớm đi rồi!” Trừng mắt với Phượng Khuynh một lúc lâu, hắn mới nghiến răng hung tợn nói ra câu này, sau đó hung hăng vung màn xe xuống.

Tựa hồ xem nó như Phượng Khuynh, vung cho hả giận.

Phượng Khuynh nhìn đám người nàng đem theo, có lẽ cảm xúc được dời đi, tâm tình cũng tốt hơn không ít.

“Nhạc thị quân, chú ý chừng mực!”

Là Thanh Trĩ mở miệng, ngay sau đó, xe ngựa dừng lại, màn xe nhấc lên, Vân Mạc tiến vào.

“Hừ, nữ nhân không biết xấu hổ!” Nhạc Hành thấy thế, liền vểnh mũi hừ lạnh một tiếng, phóng ngựa rời đi.

“Điện hạ không vui?” Vân Mạc vừa lên liền rót nước trà, lấy điểm tâm.

Đưa cho Phượng Khuynh, ngữ khí phảng phất làm theo thông lệ, mang một chút quan tâm gượng ép.

Phượng Khuynh ngồi ngay ngắn, nàng không muốn để Vân Mạc nghĩ rằng nàng hối hận: “Không có, chỉ là có chút luyến tiếc thôi.”

“Nếu điện hạ cảm thấy không vui......”

“Không cần gọi ta là điện hạ!”

Phượng Khuynh kéo tay hắn, lại mất đà thuận thế ngã vào lòng hắn.

Xe ngựa cũng đột nhiên khựng lại, chén trà loảng xoảng một tiếng rơi xuống giường, trùng hợp rơi xuống người Phượng Khuynh. Eo ướt một mảng lớn, thậm chí bởi vì nàng ngã ngửa, nên trên ngực cũng dính đầy nước.

“Thật là không biết xấu hổ! Ta nhổ vào!”

Thanh âm của Nhạc Hành lại một lần nữa truyền đến, Phượng Khuynh vốn dĩ đang xấu hổ lập tức đen mặt.

“Dừng xe! Vân Khê vào đây.”

Vân Khê vừa mới mới đi ra ngoài, đã bị gọi lên xe ngựa giúp Phượng Khuynh đổi xiêm y.

Cũng may lúc này đã ở trên đường lên bắc, không có người, mặc dù là dừng lại, cũng sẽ không gây tắc đường.

Mới vừa dừng, liền nghe thấy tiếng vó ngựa “lộc cộc” dồn dập truyền đến từ xa.

“Phượng Khuynh, Phượng Khuynh!”

Quân đội lập tức bày ra tư thế cảnh giác.

“Mộ Dung tam công tử?”

Đội quân thấy thế vội tránh ra, thanh âm kinh ngạc của Cố Lam Phong còn chưa kịp thốt lên, liền thấy nam nhân một thân thanh y cưỡi hồng mã, tựa như lốc xoáy thít chặt dây cương chắn trước xe ngựa.

Mộ Dung Thanh Liên không màng nguy hiểm, trực tiếp nhảy xuống ngựa, chưa kịp thở đã nói: “Phượng Khuynh, ta muốn theo ngươi đi Lan Thành!”

Thuận tiện duỗi tay kéo màn xe ra.

“A!”

Một tiếng thét chói tai vang lên, “Các ngươi đang làm gì?”
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom