Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41: Đưa tiễn
Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng
“Các ngươi, đều muốn đi cùng bổn vương?”
Một đêm gấp gáp, chờ xuất phát.
Phượng Khuynh nhăn chặt mày, vấn đề lớn nhất là, sao Trương Trình cũng theo tới vậy.
Còn mang mật chỉ của Phượng Đế đến, lần này đi Lan Thành, không biết phải ở bao nhiêu năm, Cảnh Vương cần phải mang theo chúng phu, đối xử bình đẳng.
Ý tứ này, giống như Lan Thành sẽ trở thành đất phong của Cảnh Vương.
Không biết phải ở bao nhiêu năm… Ở bao nhiêu năm......
Phượng Khuynh suy nghĩ những thứ liên quan này một lần, nàng đột nhiên minh bạch, nàng đã thăm dò và chạm vào vô số điểm giới hạn của Phượng Bắc Thần, là được một tấc lại muốn tiến một thước hay là vẫn có chừng mực?
Phượng Khuynh chỉ có chút do dự, sau đó nhanh chóng thỏa hiệp.
Lan Thành gian khổ, mấy vị ca nhi quý công tử này cũng không có khả năng có thể kiên trì đến cùng được.
Đến lúc đó, núi cao hoàng đế xa. Nàng cho dù có phân phát bọn họ, Phượng Bắc Thần cũng quản không được!
“Đi!”
Phượng Khuynh quyết định, nhanh chóng xoay người lên ngựa cùng Vân Mạc song hành. Xe ngựa phía sau đã chuẩn bị xong, từ đây lên bắc, đường xá xa xôi, nô bộc người hầu của Cảnh Vương phủ nguyện ý đi theo cũng không nhiều, còn lại thì không muốn rời xa quê hương, Phượng Khuynh cũng đều cho phí phân phát.
Nhưng dù vậy đoàn người này cũng không thể ít hơn tám trăm thân binh, Phượng Đô sáng nay, không biết có bao nhiêu người ở nơi này thờ ơ lạnh nhạt ly biệt.
“Trương di, làm phiền ngài thay mặt Phượng Khuynh vấn an Mẫu Hoàng. Nhi thần bất hiếu, hôm nay bái biệt, khẩn cầu Mẫu Hoàng nhất định phải bảo trọng thân thể.”
Nói tới đây, chóp mũi Phượng Khuynh cay cay: “Trương di, sau này, Mẫu Hoàng phải phiền ngài chiếu cố rồi!”
Trương Trình lau nước mắt: “Tứ điện hạ, tiểu chủ tử, ngài đi thôi. Yên tâm đi, lão nô đều biết. Hoàng Thượng, nàng cũng đều biết.”
Phượng Khuynh quay lưng nhìn thoáng qua hoàng cung phía xa, cái liếc mắt kia, nàng có chút mơ hồ thấy thân ảnh bất động đứng trên thành lâu.
Đột nhiên quay đầu lại: “Truyền lệnh của bổn vương, khởi hành!”
Thanh âm của Phượng Khuynh lạnh lùng rõ ràng.
Cùng quân đội tiến lên trong gió cát phần phật, có người vui vẻ có người sầu.
Có người nói, vô tình nhất là nhà đế vương.
Có người nói, Phượng Đô có sự thay đổi lớn, Cảnh Vương thất sủng, Phượng Đế ốm đau.
Ít nhiều cũng có sóng ngầm mãnh liệt, chỉ là hết thảy những thứ này đều không liên quan đến Phượng Khuynh.
“Phượng Khuynh! Phượng Khuynh!”
Mới ra cửa thành, Phượng Khuynh liền nhìn thấy một thân ảnh đơn độc đứng trên đường lớn, hồng trang phấp phới.
“Điện hạ, là Minh Châu Quận Vương!”
Cây đổ bầy khỉ tan, Phượng Khuynh trước kia kết giao đều là bằng hữu uống rượu, hiện tại nàng bị biếm, không có ai dám tới tiễn một tội thần khiến Phượng Đế tức đến phát bệnh như nàng.
Nhìn thấy Phượng Cửu, không thể không nói nội tâm Phượng Khuynh vẫn thoáng có một chút an ủi.
“Tiểu cửu! Ngươi......”
Phượng Cửu ghìm ngựa lại, ngắt lời: “Ta biết tình huống khẩn cấp của ngươi, nghe nói bên phía Lan Thành thật sự rất loạn, thiếu nước thiếu lương, đây, những thứ này đều cho ngươi.”
Vừa nói xong nàng trực tiếp lấy đồ vật trong ngực ra đưa cho Phượng Khuynh.
Từng bó lớn ngân phiếu, Phượng Khuynh đẩy trở về: “Tiểu cửu, ta không thể......”
“Ai da, cho ngươi thì ngươi cứ cầm đi! Đây cũng là phụ quân ta cho phép!” Phượng Cửu trộm đè thấp thanh âm, “Phụ quân nói ngươi là đi bình định bạo phỉ, còn có chống lại người Nhung, những thứ này đều cho ngươi, ầy, làm bằng hữu cũng lâu rồi, ngươi cũng đừng không cho ta mặt mũi!”
Nói xong lời cuối cùng, có chút vô tâm vô phế.
Mắt thấy Phượng Khuynh nhận hết ngân phiếu, đội ngũ dài dằng dặc chen chúc ở cổng thành, Phượng Cửu cũng biết chỉ còn lại chút thời gian.
“Hầy, ngươi đi rồi, sau này ta tìm ai chơi đây?”
Phượng Khuynh ngẩn ra, đúng vậy, lần này lên bắc, không biết khi nào mới trở về.
Đối với bằng hữu tốt duy nhất này, cũng sinh ra chút cảm xúc buồn bã lúc biệt ly.
Vẫn là Phượng Cửu cười trước: “Được rồi! Phụ quân nói ngươi phải đi kiến công lập nghiệp, ta cũng muốn phấn đấu, không thể cứ tiếp tục chơi bời!”
“Tiểu cửu, chúng ta cùng nhau phấn đấu!”
“Được rồi được rồi! Đi nhanh đi, còn lề mề hơn trước kia! Ta nói ngươi này, nếu ngươi không thích mỹ nhân, nhớ phải giữ cho ta nha!”
Phượng Cửu một bên mắng, một bên nhìn theo đội ngũ đã đi xa, thẳng đến khi không nhìn thấy nữa, trên mặt mới xuất hiện vẻ uể oải.
“Các ngươi, đều muốn đi cùng bổn vương?”
Một đêm gấp gáp, chờ xuất phát.
Phượng Khuynh nhăn chặt mày, vấn đề lớn nhất là, sao Trương Trình cũng theo tới vậy.
Còn mang mật chỉ của Phượng Đế đến, lần này đi Lan Thành, không biết phải ở bao nhiêu năm, Cảnh Vương cần phải mang theo chúng phu, đối xử bình đẳng.
Ý tứ này, giống như Lan Thành sẽ trở thành đất phong của Cảnh Vương.
Không biết phải ở bao nhiêu năm… Ở bao nhiêu năm......
Phượng Khuynh suy nghĩ những thứ liên quan này một lần, nàng đột nhiên minh bạch, nàng đã thăm dò và chạm vào vô số điểm giới hạn của Phượng Bắc Thần, là được một tấc lại muốn tiến một thước hay là vẫn có chừng mực?
Phượng Khuynh chỉ có chút do dự, sau đó nhanh chóng thỏa hiệp.
Lan Thành gian khổ, mấy vị ca nhi quý công tử này cũng không có khả năng có thể kiên trì đến cùng được.
Đến lúc đó, núi cao hoàng đế xa. Nàng cho dù có phân phát bọn họ, Phượng Bắc Thần cũng quản không được!
“Đi!”
Phượng Khuynh quyết định, nhanh chóng xoay người lên ngựa cùng Vân Mạc song hành. Xe ngựa phía sau đã chuẩn bị xong, từ đây lên bắc, đường xá xa xôi, nô bộc người hầu của Cảnh Vương phủ nguyện ý đi theo cũng không nhiều, còn lại thì không muốn rời xa quê hương, Phượng Khuynh cũng đều cho phí phân phát.
Nhưng dù vậy đoàn người này cũng không thể ít hơn tám trăm thân binh, Phượng Đô sáng nay, không biết có bao nhiêu người ở nơi này thờ ơ lạnh nhạt ly biệt.
“Trương di, làm phiền ngài thay mặt Phượng Khuynh vấn an Mẫu Hoàng. Nhi thần bất hiếu, hôm nay bái biệt, khẩn cầu Mẫu Hoàng nhất định phải bảo trọng thân thể.”
Nói tới đây, chóp mũi Phượng Khuynh cay cay: “Trương di, sau này, Mẫu Hoàng phải phiền ngài chiếu cố rồi!”
Trương Trình lau nước mắt: “Tứ điện hạ, tiểu chủ tử, ngài đi thôi. Yên tâm đi, lão nô đều biết. Hoàng Thượng, nàng cũng đều biết.”
Phượng Khuynh quay lưng nhìn thoáng qua hoàng cung phía xa, cái liếc mắt kia, nàng có chút mơ hồ thấy thân ảnh bất động đứng trên thành lâu.
Đột nhiên quay đầu lại: “Truyền lệnh của bổn vương, khởi hành!”
Thanh âm của Phượng Khuynh lạnh lùng rõ ràng.
Cùng quân đội tiến lên trong gió cát phần phật, có người vui vẻ có người sầu.
Có người nói, vô tình nhất là nhà đế vương.
Có người nói, Phượng Đô có sự thay đổi lớn, Cảnh Vương thất sủng, Phượng Đế ốm đau.
Ít nhiều cũng có sóng ngầm mãnh liệt, chỉ là hết thảy những thứ này đều không liên quan đến Phượng Khuynh.
“Phượng Khuynh! Phượng Khuynh!”
Mới ra cửa thành, Phượng Khuynh liền nhìn thấy một thân ảnh đơn độc đứng trên đường lớn, hồng trang phấp phới.
“Điện hạ, là Minh Châu Quận Vương!”
Cây đổ bầy khỉ tan, Phượng Khuynh trước kia kết giao đều là bằng hữu uống rượu, hiện tại nàng bị biếm, không có ai dám tới tiễn một tội thần khiến Phượng Đế tức đến phát bệnh như nàng.
Nhìn thấy Phượng Cửu, không thể không nói nội tâm Phượng Khuynh vẫn thoáng có một chút an ủi.
“Tiểu cửu! Ngươi......”
Phượng Cửu ghìm ngựa lại, ngắt lời: “Ta biết tình huống khẩn cấp của ngươi, nghe nói bên phía Lan Thành thật sự rất loạn, thiếu nước thiếu lương, đây, những thứ này đều cho ngươi.”
Vừa nói xong nàng trực tiếp lấy đồ vật trong ngực ra đưa cho Phượng Khuynh.
Từng bó lớn ngân phiếu, Phượng Khuynh đẩy trở về: “Tiểu cửu, ta không thể......”
“Ai da, cho ngươi thì ngươi cứ cầm đi! Đây cũng là phụ quân ta cho phép!” Phượng Cửu trộm đè thấp thanh âm, “Phụ quân nói ngươi là đi bình định bạo phỉ, còn có chống lại người Nhung, những thứ này đều cho ngươi, ầy, làm bằng hữu cũng lâu rồi, ngươi cũng đừng không cho ta mặt mũi!”
Nói xong lời cuối cùng, có chút vô tâm vô phế.
Mắt thấy Phượng Khuynh nhận hết ngân phiếu, đội ngũ dài dằng dặc chen chúc ở cổng thành, Phượng Cửu cũng biết chỉ còn lại chút thời gian.
“Hầy, ngươi đi rồi, sau này ta tìm ai chơi đây?”
Phượng Khuynh ngẩn ra, đúng vậy, lần này lên bắc, không biết khi nào mới trở về.
Đối với bằng hữu tốt duy nhất này, cũng sinh ra chút cảm xúc buồn bã lúc biệt ly.
Vẫn là Phượng Cửu cười trước: “Được rồi! Phụ quân nói ngươi phải đi kiến công lập nghiệp, ta cũng muốn phấn đấu, không thể cứ tiếp tục chơi bời!”
“Tiểu cửu, chúng ta cùng nhau phấn đấu!”
“Được rồi được rồi! Đi nhanh đi, còn lề mề hơn trước kia! Ta nói ngươi này, nếu ngươi không thích mỹ nhân, nhớ phải giữ cho ta nha!”
Phượng Cửu một bên mắng, một bên nhìn theo đội ngũ đã đi xa, thẳng đến khi không nhìn thấy nữa, trên mặt mới xuất hiện vẻ uể oải.
Last edited by a moderator: