Phượng Hoàng Đem Nướng
Tiêu diêu tự tại, xuân ngắm hoa nở thu nhìn lá rơi
Staff member
Moderator
Editor
-
Chương 31: Thưởng phạt
Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng
“Cút ngay! Trẫm cùng đại thần nói chuyện, một nhược nam tử, ai cho hắn có quyền ở đây chen miệng nói? Là coi trẫm như không tồn tại sao?”
Phượng Bắc Thần hét lớn một tiếng, Tô Ly liền run rẩy, không phải nói đương kim Phượng Đế là một nữ đế nhân hậu sao?
Coi rẻ thiên uy, đỉnh đầu bị chụp một cái mũ lớn như vậy, hắn liền bị nện đến ngớ người.
“Không, thần tử, thần tử chỉ là... Chỉ là......”
Nguyên lành suy nghĩ, còn chưa kịp nói hết, đã bị Tô Duẫn Văn hung hăng đẩy ra: “Cái đồ bất hiếu nhà ngươi! Tránh ra cho ta!”
Lại nhanh chóng quỳ lết lên hai bước, “Thần có tội! Thần ngu dốt! Thần......”
“Thịch thịch thịch” tựa như không muốn sống mà dập đầu mấy cái.
Lại ngẩng đầu lên, trên trán đã có tơ máu chảy ra.
Phượng Bắc Thần đại hỏa trong lòng cũng bình ổn được chút: “Được rồi! Lượng thứ cho ngươi xác thật vì hộ tử mà sốt ruột, mới có thể tin vào lời đồn đãi như vậy mà bàn luận thị phi. Về tình có thể tha thứ, coi như xong đi!”
Giọng nói vừa chuyển: “Hồ khanh gia, ngươi sao lại thế này? Nói rõ ràng cho trẫm!”
Ánh mắt hơi trầm, nếu nàng nhớ không lầm, thì nhà mẹ đẻ của chính phu Lễ Bộ Thượng Thư này là Nạp Lan gia.
Nạp Lan...... Còn có Hộ Bộ Thượng Thư, nàng thế nhưng không biết, ở dưới mí mắt của nàng, mấy người này cư nhiên bò lên cùng một dây.
Hay lắm, hay lắm.
“Nói!” Một tiếng hét to, đế vương giận dữ, Lễ Bộ Thượng Thư Hồ Minh Ngọc quỳ trên mặt đất lập tức run run rẩy rẩy.
“Bẩm thánh thượng, thần... Thần......”
“Thánh thượng, Mộ Dung Thừa tướng ngoài điện cầu kiến.”
Phượng Bắc Thần nhìn Hồ Minh Ngọc tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi, đáy mắt hơi động, trong lòng càng lạnh thêm.
“Tuyên!”
Vung tay áo, an vị trở về long ỷ.
“Thần Mộ Dung Ung tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Mộ Dung Ung đối mặt với hiện trường hỗn độn này coi như không thấy.
“Miễn lễ!”
Phượng Bắc Thần trong mắt hiện ra lãnh sắc: “Mộ Dung khanh là vì chuyện gì? Nếu cũng là tới tấu tội Khuynh Nhi, vậy không cần phải nói, hoàng nữ của trẫm như thế nào trẫm tự minh bạch!”
Mộ Dung Ung xác thật là lão thần theo Phượng Bắc Thần nhiều năm: “Hồi bẩm thánh thượng, thần quả thật là vì Cảnh Vương điện hạ mà đến, có điều không giống như lời thánh thượng vừa nói.”
“Thần cho rằng, Cảnh Vương điện hạ hiện giờ đã thành thân, đã có phong phạm của Vương gia, phân phát đào kép tiểu thị là việc nên làm.”
Phượng Bắc Thần sắc mặt quả nhiên tốt hơn nhiều.
Mộ Dung Ung tiếp tục nói: “Cảnh Vương điện hạ hiện giờ thịnh sủng Cảnh Vương Quân, theo thần thấy, hẳn là cử chỉ tôn trọng kính yêu đối với thánh thượng. Có điều......”
Mộ Dung Ung ngữ điệu lạnh lùng: “Cảnh Vương Quân lại cậy sủng sinh kiêu, xa lánh người khác. Hiện giờ hậu viện Cảnh Vương phủ đã là Vương quân độc sủng.”
Nghe được ý oán trách bên trong lời nói, Phượng Bắc Thần lập tức liền nhớ tới chuyện của Mộ Dung Thanh Liên.
Tuy nói bên ngoài không ai biết được, nhưng Phượng Bắc Thần sao lại có thể không rõ ràng?
Cái này cũng có thể hiểu a, nguyên lai là thay nhi tử bất bình.
Nội tâm liền thả lỏng xuống: “Vậy Mộ Dung ái khanh cho rằng phải làm như thế nào?”
“Bẩm thánh thượng, thần cho rằng, Cảnh Vương nên thưởng, Vương quân lại nên phạt. Hơn nữa hiện giờ hậu viện Cảnh Vương phủ chỉ có một vị Vương quân, thần cho rằng, vị trí sườn phu thị quân ở Cảnh Vương phủ đều đang để trống, thánh thượng có thể ban cho Cảnh Vương vài vị thị quân.”
Phượng Bắc Thần: “Ngay cả người ngươi cũng thay trẫm tuyển thật tốt đúng không?”
Mộ Dung Ung hiện vẻ cố chấp: “Vâng!”
Quả nhiên là xả giận thay nhi tử của mình, Phượng Bắc Thần có chút dở khóc dở cười, có điều chút tính trẻ con này của Mộ Dung Ung lại khiến nàng nhớ tới bộ dáng hai người khi còn trẻ.
“Được rồi được rồi, A Ung a, chuyện này trẫm nghĩ lại, ngươi lui xuống đi!”
Mộ Dung Ung cố chấp đối kháng với Phượng Bắc Thần trong chốc lát, mới có chút không cam lòng mà đi ra ngoài.
Xuống hết bậc thang, nàng mới nâng tay áo lên, lau đi mồ hôi trên đầu.
Ngự thư phòng.
“Được rồi! Các ngươi cũng nghe thấy đấy! Đều cút đi!”
Chuyện của Tô Ly kia thật sự cũng không trách được nàng, không muốn mất mặt, mấy người kia đều biết nên làm như thế nào.
Những người kia đều đã cáo lui, Phượng Bắc Thần vẫn còn ngồi trên ghế.
“Trương Trình, chuyện A Ung nói ngươi thấy thế nào? Trẫm như thế nào lại cảm thấy thật đau đầu a! Nha đầu Khuynh Nhi kia cũng thật là, trẫm thật sự không hiểu nổi nàng.”
Trương Trình không trả lời, cách gian lại đột nhiên đi ra một nam tử: “Có cái gì mà phải sầu lo? Thánh thượng không bằng để cho Kinh Hồng đi đi?”
Người cũng như tên, mặt hoa da trắng, nhân gian Kinh Hồng.
“Cút ngay! Trẫm cùng đại thần nói chuyện, một nhược nam tử, ai cho hắn có quyền ở đây chen miệng nói? Là coi trẫm như không tồn tại sao?”
Phượng Bắc Thần hét lớn một tiếng, Tô Ly liền run rẩy, không phải nói đương kim Phượng Đế là một nữ đế nhân hậu sao?
Coi rẻ thiên uy, đỉnh đầu bị chụp một cái mũ lớn như vậy, hắn liền bị nện đến ngớ người.
“Không, thần tử, thần tử chỉ là... Chỉ là......”
Nguyên lành suy nghĩ, còn chưa kịp nói hết, đã bị Tô Duẫn Văn hung hăng đẩy ra: “Cái đồ bất hiếu nhà ngươi! Tránh ra cho ta!”
Lại nhanh chóng quỳ lết lên hai bước, “Thần có tội! Thần ngu dốt! Thần......”
“Thịch thịch thịch” tựa như không muốn sống mà dập đầu mấy cái.
Lại ngẩng đầu lên, trên trán đã có tơ máu chảy ra.
Phượng Bắc Thần đại hỏa trong lòng cũng bình ổn được chút: “Được rồi! Lượng thứ cho ngươi xác thật vì hộ tử mà sốt ruột, mới có thể tin vào lời đồn đãi như vậy mà bàn luận thị phi. Về tình có thể tha thứ, coi như xong đi!”
Giọng nói vừa chuyển: “Hồ khanh gia, ngươi sao lại thế này? Nói rõ ràng cho trẫm!”
Ánh mắt hơi trầm, nếu nàng nhớ không lầm, thì nhà mẹ đẻ của chính phu Lễ Bộ Thượng Thư này là Nạp Lan gia.
Nạp Lan...... Còn có Hộ Bộ Thượng Thư, nàng thế nhưng không biết, ở dưới mí mắt của nàng, mấy người này cư nhiên bò lên cùng một dây.
Hay lắm, hay lắm.
“Nói!” Một tiếng hét to, đế vương giận dữ, Lễ Bộ Thượng Thư Hồ Minh Ngọc quỳ trên mặt đất lập tức run run rẩy rẩy.
“Bẩm thánh thượng, thần... Thần......”
“Thánh thượng, Mộ Dung Thừa tướng ngoài điện cầu kiến.”
Phượng Bắc Thần nhìn Hồ Minh Ngọc tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi, đáy mắt hơi động, trong lòng càng lạnh thêm.
“Tuyên!”
Vung tay áo, an vị trở về long ỷ.
“Thần Mộ Dung Ung tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Mộ Dung Ung đối mặt với hiện trường hỗn độn này coi như không thấy.
“Miễn lễ!”
Phượng Bắc Thần trong mắt hiện ra lãnh sắc: “Mộ Dung khanh là vì chuyện gì? Nếu cũng là tới tấu tội Khuynh Nhi, vậy không cần phải nói, hoàng nữ của trẫm như thế nào trẫm tự minh bạch!”
Mộ Dung Ung xác thật là lão thần theo Phượng Bắc Thần nhiều năm: “Hồi bẩm thánh thượng, thần quả thật là vì Cảnh Vương điện hạ mà đến, có điều không giống như lời thánh thượng vừa nói.”
“Thần cho rằng, Cảnh Vương điện hạ hiện giờ đã thành thân, đã có phong phạm của Vương gia, phân phát đào kép tiểu thị là việc nên làm.”
Phượng Bắc Thần sắc mặt quả nhiên tốt hơn nhiều.
Mộ Dung Ung tiếp tục nói: “Cảnh Vương điện hạ hiện giờ thịnh sủng Cảnh Vương Quân, theo thần thấy, hẳn là cử chỉ tôn trọng kính yêu đối với thánh thượng. Có điều......”
Mộ Dung Ung ngữ điệu lạnh lùng: “Cảnh Vương Quân lại cậy sủng sinh kiêu, xa lánh người khác. Hiện giờ hậu viện Cảnh Vương phủ đã là Vương quân độc sủng.”
Nghe được ý oán trách bên trong lời nói, Phượng Bắc Thần lập tức liền nhớ tới chuyện của Mộ Dung Thanh Liên.
Tuy nói bên ngoài không ai biết được, nhưng Phượng Bắc Thần sao lại có thể không rõ ràng?
Cái này cũng có thể hiểu a, nguyên lai là thay nhi tử bất bình.
Nội tâm liền thả lỏng xuống: “Vậy Mộ Dung ái khanh cho rằng phải làm như thế nào?”
“Bẩm thánh thượng, thần cho rằng, Cảnh Vương nên thưởng, Vương quân lại nên phạt. Hơn nữa hiện giờ hậu viện Cảnh Vương phủ chỉ có một vị Vương quân, thần cho rằng, vị trí sườn phu thị quân ở Cảnh Vương phủ đều đang để trống, thánh thượng có thể ban cho Cảnh Vương vài vị thị quân.”
Phượng Bắc Thần: “Ngay cả người ngươi cũng thay trẫm tuyển thật tốt đúng không?”
Mộ Dung Ung hiện vẻ cố chấp: “Vâng!”
Quả nhiên là xả giận thay nhi tử của mình, Phượng Bắc Thần có chút dở khóc dở cười, có điều chút tính trẻ con này của Mộ Dung Ung lại khiến nàng nhớ tới bộ dáng hai người khi còn trẻ.
“Được rồi được rồi, A Ung a, chuyện này trẫm nghĩ lại, ngươi lui xuống đi!”
Mộ Dung Ung cố chấp đối kháng với Phượng Bắc Thần trong chốc lát, mới có chút không cam lòng mà đi ra ngoài.
Xuống hết bậc thang, nàng mới nâng tay áo lên, lau đi mồ hôi trên đầu.
Ngự thư phòng.
“Được rồi! Các ngươi cũng nghe thấy đấy! Đều cút đi!”
Chuyện của Tô Ly kia thật sự cũng không trách được nàng, không muốn mất mặt, mấy người kia đều biết nên làm như thế nào.
Những người kia đều đã cáo lui, Phượng Bắc Thần vẫn còn ngồi trên ghế.
“Trương Trình, chuyện A Ung nói ngươi thấy thế nào? Trẫm như thế nào lại cảm thấy thật đau đầu a! Nha đầu Khuynh Nhi kia cũng thật là, trẫm thật sự không hiểu nổi nàng.”
Trương Trình không trả lời, cách gian lại đột nhiên đi ra một nam tử: “Có cái gì mà phải sầu lo? Thánh thượng không bằng để cho Kinh Hồng đi đi?”
Người cũng như tên, mặt hoa da trắng, nhân gian Kinh Hồng.
Bình luận facebook