Phượng Hoàng Đem Nướng
Tiêu diêu tự tại, xuân ngắm hoa nở thu nhìn lá rơi
Staff member
Moderator
Editor
-
Chương 20: Chúng phu
Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng
Lúc này đã bước vào đại sảnh, Vân Mạc đang ngồi ở đó uống trà, nghe thế có chút không rõ nhìn Phượng Khuynh một cái.
Phượng Khuynh vừa thấy hắn liền cười: “A Mạc ngươi như thế nào lại không đợi ta? Ta cũng muốn uống trà.”
Vân Mạc không để ý nàng, nàng cũng không cảm thấy khó xử gì đó, mặt dày vui vẻ ngồi xuống, tự mình rót trà, lại bắt đầu cùng Vân Mạc tìm chuyện nói.
“A Mạc, ngươi chân thật dài a! Sao lại đi nhanh như vậy!”
“A Mạc, tới, ăn chút điểm tâm, chỉ uống trà thôi không tốt.”
“A Mạc......”
Mở miệng một cái lại “A Mạc”, ba người vừa theo vào cửa đều ngừng lại một chút, hoàn toàn không thể tin được chuyện trước mắt bọn họ.
Đặc biệt là Bạch trắc phu cùng Uyển thị nhân, bọn hắn cũng coi như đã đi theo Cảnh Vương một đoạn thời gian, cũng tương đối hiểu biết, khi nào lại nhìn thấy bộ dáng này của Cảnh Vương a!
Không biết xấu hổ, quả thực tựa như tên... Vô lại.
Phượng Khuynh lại cố tình như không nhìn thấy, nhìn bộ dáng bọn họ dại ra, còn quay đầu lại hảo tâm nhắc nhở: "Đứng ở cửa làm gì? Tiến vào đứng quy củ đi.”
Hờ hững nói, Bạch trắc phu cùng Uyển thị nhân trong lòng cả kinh, bọn họ có phải hay không lại đoán sai?
Cảnh Vương thật sự muốn cho Vương phu lập uy, mà không phải là muốn cho chúng phu mỹ hầu tới đối Vương phu ra oai phủ đầu như bọn họ nghĩ?
Phượng Khuynh nếu biết bọn họ nghĩ như vậy, khẳng định sẽ hô to oan uổng, nàng thật sự đã quên trong phủ có bao nhiêu nam sủng, bằng không cũng sẽ không tính toán như vậy.
Dù sao hiện tại nàng cũng không để bụng, phi thường nỗ lực mà tiếp tục nói chuyện với Vân Mạc.
Ai, Vân Mạc kiếp này, thật sự còn khó đả động hơn kiếp trước!
Có điều, ngẫm lại kiếp trước nàng đối hắn không tốt như vậy, A Mạc của nàng lại vẫn yêu nàng, một đời này, nàng đối hắn toàn tâm toàn ý, chẳng lẽ còn không thể khiến A Mạc yêu nàng đến khăng khăng một dạ?
Nghĩ được như vậy, trong nháy mắt Phượng Khuynh lại tràn đầy ý chí chiến đấu.
Cầm hai khối điểm tâm có vẻ ngoài không tệ lên đút cho Vân Mạc ăn, lại bị hắn nghiêng đầu tránh đi.
Phượng Khuynh không nhụt chí, tự mình ăn luôn hai khối điểm tâm kia, sau đó mặt dày tiếp tục tìm lời nói:
“A Mạc, Mẫu Hoàng nói với ngươi cái gì a? Ngươi nói cho ta nghe một chút đi!”
“A Mạc, chúng ta đều là phu thê, Mẫu Hoàng nói ngươi cũng không thể giấu đi, nói ta nghe một chút đi mà!”
Hờn dỗi như vậy, làm ba người đứng ở phía dưới mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đều nhịn không được nổi da gà, Cảnh Vương đây là như thế nào? Sao lại thành một bộ đức hạnh như vậy?
Chỉ có Tô Ly, theo lý thuyết hắn vốn là người vừa được ban thưởng, nhưng mà hắn từ trước đến nay ỷ vào thân phận xuất chúng, mỹ mạo vô song, hơn nữa cũng biết rõ Cảnh Vương thích giọng nói của mình, vốn là ôm mười hai vạn phần quyết tâm mà đến, không nghĩ tới...... Còn chưa bắt đầu, liền thua ở trong tay Vương phu, người mà hắn căn bản không để vào mắt từ khi hạ quyết tâm đến đây.
Hắn làm sao có thể cam tâm a!
Hơn nữa, nếu hắn không thể làm Cảnh Vương mê mẩn hắn, vậy.....
Phượng Khuynh không biết bọn họ nghĩ cái gì, bởi vì phần lớn tinh lực của nàng hiện tại đều đặt ở trên người Vân Mạc.
Vân Mạc không để ý nàng, nàng cũng không cảm thấy có gì khó coi, thậm chí còn hăng hái lầm bầm lầu bầu.
“Ta biết rồi, Mẫu Hoàng có phải nói tới những việc làm của ta khi còn nhỏ hay không? Có phải hay không có phải hay không?”
Nàng chỉ là thuận miệng nhắc đến, không nghĩ tới Vân Mạc thế nhưng có phản ứng.
Khinh phiêu phiêu nhìn nàng một cái, trong mắt tựa hồ có chút tò mò. Còn có chút ý cười.
Phượng Khuynh cao hứng: “Ai nha, Mẫu Hoàng thật quá đáng, thế nhưng thật sự nói với ngươi những chuyện đó!”
......
Năng lực làm việc của Cố Lam Phong rất lớn, vì thế rất nhanh liền có nam nhi hoa hòe lộng lẫy tiến vào.
Mà Phượng Khuynh cảm nhận được, người tiến vào càng ngày càng nhiều, người bên cạnh khí tức cũng càng ngày càng thấp, mỗi một người tiến vào, sắc mặt Vân Mạc lại khó coi thêm một phần.
Đến khi đại sảnh chật kín người, mặt Vân Mạc hoàn toàn đen.
Mà Phượng Khuynh cũng là khóc không ra nước mắt, đây có tính là nàng tự lấy đá đập chân mình không a, sao nàng lại không biết phủ nàng cư nhiên có nhiều phu hầu như vậy? Quả thực có thể so với hậu cung của Mẫu Hoàng a!
Lúc này đã bước vào đại sảnh, Vân Mạc đang ngồi ở đó uống trà, nghe thế có chút không rõ nhìn Phượng Khuynh một cái.
Phượng Khuynh vừa thấy hắn liền cười: “A Mạc ngươi như thế nào lại không đợi ta? Ta cũng muốn uống trà.”
Vân Mạc không để ý nàng, nàng cũng không cảm thấy khó xử gì đó, mặt dày vui vẻ ngồi xuống, tự mình rót trà, lại bắt đầu cùng Vân Mạc tìm chuyện nói.
“A Mạc, ngươi chân thật dài a! Sao lại đi nhanh như vậy!”
“A Mạc, tới, ăn chút điểm tâm, chỉ uống trà thôi không tốt.”
“A Mạc......”
Mở miệng một cái lại “A Mạc”, ba người vừa theo vào cửa đều ngừng lại một chút, hoàn toàn không thể tin được chuyện trước mắt bọn họ.
Đặc biệt là Bạch trắc phu cùng Uyển thị nhân, bọn hắn cũng coi như đã đi theo Cảnh Vương một đoạn thời gian, cũng tương đối hiểu biết, khi nào lại nhìn thấy bộ dáng này của Cảnh Vương a!
Không biết xấu hổ, quả thực tựa như tên... Vô lại.
Phượng Khuynh lại cố tình như không nhìn thấy, nhìn bộ dáng bọn họ dại ra, còn quay đầu lại hảo tâm nhắc nhở: "Đứng ở cửa làm gì? Tiến vào đứng quy củ đi.”
Hờ hững nói, Bạch trắc phu cùng Uyển thị nhân trong lòng cả kinh, bọn họ có phải hay không lại đoán sai?
Cảnh Vương thật sự muốn cho Vương phu lập uy, mà không phải là muốn cho chúng phu mỹ hầu tới đối Vương phu ra oai phủ đầu như bọn họ nghĩ?
Phượng Khuynh nếu biết bọn họ nghĩ như vậy, khẳng định sẽ hô to oan uổng, nàng thật sự đã quên trong phủ có bao nhiêu nam sủng, bằng không cũng sẽ không tính toán như vậy.
Dù sao hiện tại nàng cũng không để bụng, phi thường nỗ lực mà tiếp tục nói chuyện với Vân Mạc.
Ai, Vân Mạc kiếp này, thật sự còn khó đả động hơn kiếp trước!
Có điều, ngẫm lại kiếp trước nàng đối hắn không tốt như vậy, A Mạc của nàng lại vẫn yêu nàng, một đời này, nàng đối hắn toàn tâm toàn ý, chẳng lẽ còn không thể khiến A Mạc yêu nàng đến khăng khăng một dạ?
Nghĩ được như vậy, trong nháy mắt Phượng Khuynh lại tràn đầy ý chí chiến đấu.
Cầm hai khối điểm tâm có vẻ ngoài không tệ lên đút cho Vân Mạc ăn, lại bị hắn nghiêng đầu tránh đi.
Phượng Khuynh không nhụt chí, tự mình ăn luôn hai khối điểm tâm kia, sau đó mặt dày tiếp tục tìm lời nói:
“A Mạc, Mẫu Hoàng nói với ngươi cái gì a? Ngươi nói cho ta nghe một chút đi!”
“A Mạc, chúng ta đều là phu thê, Mẫu Hoàng nói ngươi cũng không thể giấu đi, nói ta nghe một chút đi mà!”
Hờn dỗi như vậy, làm ba người đứng ở phía dưới mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đều nhịn không được nổi da gà, Cảnh Vương đây là như thế nào? Sao lại thành một bộ đức hạnh như vậy?
Chỉ có Tô Ly, theo lý thuyết hắn vốn là người vừa được ban thưởng, nhưng mà hắn từ trước đến nay ỷ vào thân phận xuất chúng, mỹ mạo vô song, hơn nữa cũng biết rõ Cảnh Vương thích giọng nói của mình, vốn là ôm mười hai vạn phần quyết tâm mà đến, không nghĩ tới...... Còn chưa bắt đầu, liền thua ở trong tay Vương phu, người mà hắn căn bản không để vào mắt từ khi hạ quyết tâm đến đây.
Hắn làm sao có thể cam tâm a!
Hơn nữa, nếu hắn không thể làm Cảnh Vương mê mẩn hắn, vậy.....
Phượng Khuynh không biết bọn họ nghĩ cái gì, bởi vì phần lớn tinh lực của nàng hiện tại đều đặt ở trên người Vân Mạc.
Vân Mạc không để ý nàng, nàng cũng không cảm thấy có gì khó coi, thậm chí còn hăng hái lầm bầm lầu bầu.
“Ta biết rồi, Mẫu Hoàng có phải nói tới những việc làm của ta khi còn nhỏ hay không? Có phải hay không có phải hay không?”
Nàng chỉ là thuận miệng nhắc đến, không nghĩ tới Vân Mạc thế nhưng có phản ứng.
Khinh phiêu phiêu nhìn nàng một cái, trong mắt tựa hồ có chút tò mò. Còn có chút ý cười.
Phượng Khuynh cao hứng: “Ai nha, Mẫu Hoàng thật quá đáng, thế nhưng thật sự nói với ngươi những chuyện đó!”
......
Năng lực làm việc của Cố Lam Phong rất lớn, vì thế rất nhanh liền có nam nhi hoa hòe lộng lẫy tiến vào.
Mà Phượng Khuynh cảm nhận được, người tiến vào càng ngày càng nhiều, người bên cạnh khí tức cũng càng ngày càng thấp, mỗi một người tiến vào, sắc mặt Vân Mạc lại khó coi thêm một phần.
Đến khi đại sảnh chật kín người, mặt Vân Mạc hoàn toàn đen.
Mà Phượng Khuynh cũng là khóc không ra nước mắt, đây có tính là nàng tự lấy đá đập chân mình không a, sao nàng lại không biết phủ nàng cư nhiên có nhiều phu hầu như vậy? Quả thực có thể so với hậu cung của Mẫu Hoàng a!
Bình luận facebook