Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
1316
Khi biết tin Từ Mạn và Lục Diệc Thâm li hôn, cảm xúc trong lòng Cố Ngôn lại một lần nữa trỗi dậy.
Anh biết Lục Diệc Thâm thật sự đã làm Từ Mạn tổn thương.
Anh cảm thấy có lẽ đây chính là cơ hội của mình.
Lúc đầu, khi giúp mẹ con họ thoát khỏi sự tìm kiếm của Lục Diệc Thâm, anh vốn có mục đích riêng, anh không muốn Lục Diệc Thâm tìm thấy Từ Mạn.
Nhưng thấy sự thay đổi của Lục Diệc Thâm trong hơn một tháng qua, Cố Ngôn bắt đầu thấy do dự.
Anh nhìn Từ Mạn rồi khẽ hỏi dò: “Đứa bé dù gì cũng là của Diệc Thâm, em thật sự không muốn cho cậu ấy biết sao?”
Từ Mạn lặng lẽ quay mặt sang nhìn Cố Ngôn, mấp máy đôi môi đã nứt nẻ, giọng của cô rất yếu, tựa hồ như không có hơi sức gì: “Đứa bé này là con của em, không hề có chút liên quan gì đến anh ta.”
Tình yêu dành cho Lục Diệc Thâm, ngay khoảnh khắc kí đơn li hôn thì đã bị cô vứt bỏ hoàn toàn, tuy rằng rất đau nhưng cô đã thật lòng từ bỏ.
Cô không muốn gặp lại người đó nữa.
Anh chỉ mang đến cho cô nỗi đau mà thôi.
Cố Ngôn mím môi, do dự một lát rồi hỏi tiếp: “Nếu cậu ấy yêu em thì sao?”
Sự thay đổi của Lục Diệc Thâm thời gian gần đây khiến Cố Ngôn biết được, đó chính là vì yêu.
Thế nên Lục Diệc Thâm mới thay đổi.
Đó là một việc rất điển hình, khi còn ở bên cạnh thì không biết trân trọng, đến lúc mất đi rồi hối hận cũng không kịp.
Từ Mạn nhướn mày nhìn Cố Ngôn, “Rốt cuộc anh đang muốn nói gì?”
Cố Ngôn nghĩ một lát rồi nói: “Nếu em thật sự đã suy nghĩ kĩ, không còn muốn liên quan gì đến Diệc Thâm nữa thì anh sẽ đưa em đi nước ngoài, chứ cứ thế này thì sớm muộn cậu ấy cũng phát hiện ra thôi.”
Nếu Từ Mạn thật sự đã hạ quyết tâm thì anh sẽ bằng lòng đưa cô đi.
Từ Mạn ngẩn người, cô cứ luôn muốn trốn tránh Lục Diệc Thâm, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi đây.
Lúc này nghe Cố Ngôn nói, Từ Mạn chợt không biết phải trả lời thế nào.
Hành động này của cô khiến Cố Ngôn nghĩ rằng cô vẫn chưa thể từ bỏ Lục Diệc Thâm.
“Em cứ xem như anh chưa nói gì đi…”
“Tại sao lại xem như anh chưa nói gì?” Từ Mạn hỏi lại.
Cố Ngôn ngẩn người.
Từ Mạn chợt chậm rãi nói: “Em thấy cũng được.”
Rời đi rồi có khi lòng sẽ bình lặng hơn.
Nếu có điều gì đó khiến cô không nỡ thì đó chính là bố cô.
Cô sẽ không thể thường xuyên đến thăm ông được nữa.
Hai bàn tay Cố Ngôn nắm chặt lại, nhìn vẻ mặt thất thần của Từ Mạn, “Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi?”
Từ Mạn chìm vào suy tư, có vẻ như đang nhớ lại rất nhiều việc, có việc xấu có việc tốt, có những chuyện rất vui, nhưng cũng có những chuyện đau lòng đến rơi lệ.
Cô lẩm bẩm: “Có lẽ bảy năm rồi.”
“Đúng thế, bảy năm rồi, khi em hạnh phúc, anh nguyện chúc phúc cho em, khi em đau buồn, anh cũng không vui vẻ nổi, nếu em muốn đi, anh sẽ đi cùng em.” Bảy năm rồi, tình cảm che giấu suốt bảy năm của anh cuối cùng cũng đã có thể bộc lộ.
Cô bằng lòng bỏ đi, có lẽ chứng tỏ cô đã thật lòng buông bỏ được Lục Diệc Thâm.
Anh nguyện cùng cô đi nốt quãng đường còn lại.
Từ Mạn ngây ra, hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào.
Cô lắp bắp: “Cố Ngôn, anh đang nói gì thế?”
Cô không phải kẻ ngốc, không phải không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, chỉ là cảm thấy quá đột ngột, quá bất ngờ.
Đúng lúc Cố Ngôn định bày tỏ tình cảm sâu kín trong lòng mình thì cửa phòng bệnh chợt bật mở.
Lý Mẫn đã mua thức ăn về.
Cố Ngôn đành phải giấu những lời nói ấy vào trong.
Trong lúc Từ Mạn ăn cơm, Cố Ngôn đứng dậy ra về, anh sợ Lục Diệc Thâm sẽ phát hiện ra điều bất thường.
Trước khi đi, anh hứa sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi việc.
Từ Mạn gật đầu.
Cố Ngôn đi rồi, Lý Mẫn khẽ nhíu mày nhìn con gái, “Con thật sự suy nghĩ kĩ rồi, muốn ra nước ngoài sao?”
Bàn tay cầm thìa của Từ Mạn chợt khựng lại, sau đó cô gật đầu: “Con nghĩ kĩ rồi, cứ trốn tránh thế này sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.”
Cô ngẩng đầu nhìn Lý Mẫn: “Mẹ, con không muốn gặp anh ta nữa, con hận anh ta.”
“Không gặp thì không gặp, mẹ biết rồi, chúng ta sẽ đi, tránh nó thật xa, con đừng kích động…” Lý Mẫn sợ con gái lại vì tâm trạng kích động mà ảnh hưởng đến đứa bé nên vội vàng đồng ý.
Từ Mạn cũng nhận thấy lẽ ra mình không nên phản ứng mạnh như thế, cô trấn tĩnh lại, tự dặn dò bản thân sau này không được phép vì Lục Diệc Thâm mà mất bình tĩnh nữa.
Lúc này, cô cũng cảm thấy bản thân mình chọn cách rời bỏ chính là điều đúng đắn.
Khi biết tin Từ Mạn và Lục Diệc Thâm li hôn, cảm xúc trong lòng Cố Ngôn lại một lần nữa trỗi dậy.
Anh biết Lục Diệc Thâm thật sự đã làm Từ Mạn tổn thương.
Anh cảm thấy có lẽ đây chính là cơ hội của mình.
Lúc đầu, khi giúp mẹ con họ thoát khỏi sự tìm kiếm của Lục Diệc Thâm, anh vốn có mục đích riêng, anh không muốn Lục Diệc Thâm tìm thấy Từ Mạn.
Nhưng thấy sự thay đổi của Lục Diệc Thâm trong hơn một tháng qua, Cố Ngôn bắt đầu thấy do dự.
Anh nhìn Từ Mạn rồi khẽ hỏi dò: “Đứa bé dù gì cũng là của Diệc Thâm, em thật sự không muốn cho cậu ấy biết sao?”
Từ Mạn lặng lẽ quay mặt sang nhìn Cố Ngôn, mấp máy đôi môi đã nứt nẻ, giọng của cô rất yếu, tựa hồ như không có hơi sức gì: “Đứa bé này là con của em, không hề có chút liên quan gì đến anh ta.”
Tình yêu dành cho Lục Diệc Thâm, ngay khoảnh khắc kí đơn li hôn thì đã bị cô vứt bỏ hoàn toàn, tuy rằng rất đau nhưng cô đã thật lòng từ bỏ.
Cô không muốn gặp lại người đó nữa.
Anh chỉ mang đến cho cô nỗi đau mà thôi.
Cố Ngôn mím môi, do dự một lát rồi hỏi tiếp: “Nếu cậu ấy yêu em thì sao?”
Sự thay đổi của Lục Diệc Thâm thời gian gần đây khiến Cố Ngôn biết được, đó chính là vì yêu.
Thế nên Lục Diệc Thâm mới thay đổi.
Đó là một việc rất điển hình, khi còn ở bên cạnh thì không biết trân trọng, đến lúc mất đi rồi hối hận cũng không kịp.
Từ Mạn nhướn mày nhìn Cố Ngôn, “Rốt cuộc anh đang muốn nói gì?”
Cố Ngôn nghĩ một lát rồi nói: “Nếu em thật sự đã suy nghĩ kĩ, không còn muốn liên quan gì đến Diệc Thâm nữa thì anh sẽ đưa em đi nước ngoài, chứ cứ thế này thì sớm muộn cậu ấy cũng phát hiện ra thôi.”
Nếu Từ Mạn thật sự đã hạ quyết tâm thì anh sẽ bằng lòng đưa cô đi.
Từ Mạn ngẩn người, cô cứ luôn muốn trốn tránh Lục Diệc Thâm, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi đây.
Lúc này nghe Cố Ngôn nói, Từ Mạn chợt không biết phải trả lời thế nào.
Hành động này của cô khiến Cố Ngôn nghĩ rằng cô vẫn chưa thể từ bỏ Lục Diệc Thâm.
“Em cứ xem như anh chưa nói gì đi…”
“Tại sao lại xem như anh chưa nói gì?” Từ Mạn hỏi lại.
Cố Ngôn ngẩn người.
Từ Mạn chợt chậm rãi nói: “Em thấy cũng được.”
Rời đi rồi có khi lòng sẽ bình lặng hơn.
Nếu có điều gì đó khiến cô không nỡ thì đó chính là bố cô.
Cô sẽ không thể thường xuyên đến thăm ông được nữa.
Hai bàn tay Cố Ngôn nắm chặt lại, nhìn vẻ mặt thất thần của Từ Mạn, “Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi?”
Từ Mạn chìm vào suy tư, có vẻ như đang nhớ lại rất nhiều việc, có việc xấu có việc tốt, có những chuyện rất vui, nhưng cũng có những chuyện đau lòng đến rơi lệ.
Cô lẩm bẩm: “Có lẽ bảy năm rồi.”
“Đúng thế, bảy năm rồi, khi em hạnh phúc, anh nguyện chúc phúc cho em, khi em đau buồn, anh cũng không vui vẻ nổi, nếu em muốn đi, anh sẽ đi cùng em.” Bảy năm rồi, tình cảm che giấu suốt bảy năm của anh cuối cùng cũng đã có thể bộc lộ.
Cô bằng lòng bỏ đi, có lẽ chứng tỏ cô đã thật lòng buông bỏ được Lục Diệc Thâm.
Anh nguyện cùng cô đi nốt quãng đường còn lại.
Từ Mạn ngây ra, hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào.
Cô lắp bắp: “Cố Ngôn, anh đang nói gì thế?”
Cô không phải kẻ ngốc, không phải không hiểu ý tứ trong lời nói của anh, chỉ là cảm thấy quá đột ngột, quá bất ngờ.
Đúng lúc Cố Ngôn định bày tỏ tình cảm sâu kín trong lòng mình thì cửa phòng bệnh chợt bật mở.
Lý Mẫn đã mua thức ăn về.
Cố Ngôn đành phải giấu những lời nói ấy vào trong.
Trong lúc Từ Mạn ăn cơm, Cố Ngôn đứng dậy ra về, anh sợ Lục Diệc Thâm sẽ phát hiện ra điều bất thường.
Trước khi đi, anh hứa sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi việc.
Từ Mạn gật đầu.
Cố Ngôn đi rồi, Lý Mẫn khẽ nhíu mày nhìn con gái, “Con thật sự suy nghĩ kĩ rồi, muốn ra nước ngoài sao?”
Bàn tay cầm thìa của Từ Mạn chợt khựng lại, sau đó cô gật đầu: “Con nghĩ kĩ rồi, cứ trốn tránh thế này sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.”
Cô ngẩng đầu nhìn Lý Mẫn: “Mẹ, con không muốn gặp anh ta nữa, con hận anh ta.”
“Không gặp thì không gặp, mẹ biết rồi, chúng ta sẽ đi, tránh nó thật xa, con đừng kích động…” Lý Mẫn sợ con gái lại vì tâm trạng kích động mà ảnh hưởng đến đứa bé nên vội vàng đồng ý.
Từ Mạn cũng nhận thấy lẽ ra mình không nên phản ứng mạnh như thế, cô trấn tĩnh lại, tự dặn dò bản thân sau này không được phép vì Lục Diệc Thâm mà mất bình tĩnh nữa.
Lúc này, cô cũng cảm thấy bản thân mình chọn cách rời bỏ chính là điều đúng đắn.
Bình luận facebook